Thấm thoát đã một năm trôi qua. Mọi thứ vẫn vậy, ngoại trừ chuyện Hạ Nguyệt đã quay về nhà.
Sáng nào cũng vậy. Tuấn Minh đến trường trước và chờ cô. Cô gần như lúc nào cũng trễ. Hắn trêu cô là heo con.
- Haiz! Mệt quá!- Hạ Nguyệt thở không ra hơi. Hôm nay cô ngủ dậy trễ nên không bắt kịp xe buýt, phải chạy bộ đến trường.
Tuấn Minh chỉ cười, không nói gì. Nhìn cô ngáp thật dễ thương.
Cả hai cùng nhau bước vào lớp, cô đột nhiên không rét mà run.