Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Vưu Kiện giữ lấy cổ tay của Diêu Gia Tử, đẩy cô ra một chút.

Sau đó nghiêm mặt nói: “Đây là trường học, cẩn thận một chút. Trước kia không phải em rất dễ ngại ngùng hay sao?”

Diêu Gia Tử cảm thấy người đàn ông trước mặt mình đã trưởng thành rồi, bỗng dưng có chút xa lạ. Nhớ lại ngày đó, mỗi ngày Vưu Kiện đều muốn ở bên cạnh cô, có khi còn ôm mãi không buông. Bây giờ nhìn lại, đúng là anh cũng khác rồi.

Cô khẽ cười, nói: “Buổi tối sẽ không có ai nhìn thấy đâu. Chỉ là một nụ hôn thôi mà, người phương Tây cũng hôn nhau như vậy đó thôi?”

Vưu Kiện nhìn cô, rồi nhìn lên phía cầu thang, không nhìn thấy người nào, anh mới lên tiếng: “Vẫn phải nên cẩn thận một chút, cũng còn học trò trong trường nữa. Với lại, anh không quen một Diêu Gia Tử chủ động thế này.”

Diêu Gia Tử bĩu môi, muốn làm nũng lại không dám, lập tức trở thành con mèo ngoan ngoãn, nghe lời.

Dù sao cô cũng hiểu rõ kiểu người mà anh thích là như thế nào mà.

“Được rồi, em nhớ rồi. Lần sau em sẽ không dám nữa.”

Thấy cô lại nghe lời, Vưu Kiện mới cong môi cười nhẹ một cái. Bàn tay duỗi đến chỉnh lại tóc mái giúp cô, sau đó bảo: “Khi nào thì em về? Lớp của em vẫn còn học đúng không?”

“Phải, nhưng mà thầy hiệu trưởng cũng bảo để học sinh thoải mái học tập, cho nên em cũng không cần lên lớp nữa.”

Vưu Kiện gật đầu: “Vậy đợi thêm một lát, khi nào học sinh về hết rồi anh đưa em về.”

Diêu Gia Tử trong lòng như nở hoa, nắm lấy tay anh, ngoan ngoãn “dạ” một tiếng.

Khi cô quay người đi xuống lầu, Vưu Kiện vẫn còn nán lại tại chỗ một chút. Anh không hiểu vì sao mình cứ cảm giác có người đang ở đây, rất gần với hai người họ.

Anh ngước mắt nhìn lên thêm một lần nữa, sau đó lại tự bảo bản thân đã suy nghĩ nhiều, nhanh chóng không để ý nữa liền đi theo Diêu Gia Tử xuống dưới lầu.

Nghe tiếng bước chân xa dần, Âu Dương Kiều Vỹ lúc này mới có thể đứng dậy, nhưng vẫn chưa vội di chuyển.

Cậu nâng mắt ngây người nhìn vào tấm kính trước mặt, tựa hồ nhìn thấy được cảnh tượng khi nãy.

Diêu Gia Tử hôn môi Vưu Kiện.

Âu Dương Kiều Vỹ mãi nhìn vào một điểm trên tấm kính, không biết qua bao lâu, trên tấm kính dần xuất hiện những vết nứt, dần lan rộng tạo thành một loạt âm thanh khe khẽ.

Khuôn mặt hạnh phúc của Diêu Gia Tử dần hiện lên trong mắt cậu, không chịu được nữa cậu bỗng nhắm mắt lại, lắc mạnh đầu xua đi những hình ảnh không đáng thấy đó.

Nắm tay nhất thời siết chặt lại, trái tim cậu lại nhói nữa rồi.

Âu Dương Kiều Vỹ cắn xuống môi mình, vẫn chưa tin được những gì mình vừa nhìn thấy.

Sao có thể? Sao lại có thể?

Cô Diêu…và thầy Vưu?


Cậu bất giác bật cười chua xót, trong lòng nghĩ, tất cả mọi người đều được, chỉ trừ em thôi đúng không?



Chúc Văn nhìn về phía trước, bàn của Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn trống. Sau đó liếc nhìn ra ngoài cửa lớp, chân mày thoáng nhíu lại.

Sao còn chưa vào nữa? Cậu ấy ngủ trong nhà vệ sinh luôn rồi à?

Chúc Văn thở dài một cái, cúi xuống nhìn bài tập mình làm dang dở vì chưa biết dùng công thức nào. Chẳng bao lâu, cửa lớp nhẹ nhàng mở ra, Âu Dương Kiều Vỹ chậm rãi đi vào.

“Ơ, cậu về rồi.” Chúc Văn mừng quýnh, chỉ vào bài mình đang bí, hỏi: “Bài này dùng công thức nào vậy?”

Âu Dương Kiều Vỹ ngồi vào chỗ nhưng không trả lời câu hỏi của Chúc Văn. Tâm trí cậu vẫn còn hoảng loạn, ngón tay giữ bút bi cũng trở nên run rẩy.

Chúc Văn thấy cậu im lặng bất thường, bèn nhổm người dậy nhìn một cái. Không ngờ phát hiện Âu Dương Kiều Vỹ đang khóc, từng dòng từng dòng thi nhau chảy xuống không ngừng.

“…” Tiểu Vỹ!

Chúc Văn bỏ hết bài tập sang một bên, đứng dậy đi lên bàn của cậu, ngồi xuống ngay bên cạnh.

Âu Dương Kiều Vỹ vẫn trầm mặc nhìn vào một nơi không cố định, mặc nước mắt lã chã rơi.

“Tiểu Vỹ…Cậu đừng làm tớ sợ.”

“Mình phải làm gì bây giờ? Mình không thể chịu được nữa…Mình…mình nên làm gì…Mình không biết nữa, rốt cuộc là tại sao? Tại sao chứ?”

Chúc Văn ghì vai cậu xuống, muốn kìm chế giúp cậu.

Cô hạ thấp giọng, tránh để mọi người chú ý: “Cậu…cậu đã nhìn thấy gì rồi đúng không?”

Khi hỏi câu này, trong lòng Chúc Văn đã ngờ ngợ được chuyện gì đó. Vì lần trước, ngày mà Diêu Gia Tử xuất hiện ở trường, cô đã nhìn thấy Vưu Kiện ôm lấy Diêu Gia Tử rất thân mật.

Sau đó khi trở về lớp, Chúc Văn cảm thấy tức giận nhưng không nói được. Và rồi thật bất ngờ và trùng hợp, Diêu Gia Tử lại trở thành giáo viên chủ nhiệm của lớp cô.

Điều này đúng là điêu!

Chúc Văn nhớ lại vẫn còn ấm ức trong lòng, quay sang hìn Âu Dương Kiều Vỹ thất thần, cô thật lòng chỉ muốn đi ra ngoài kia đánh cho người nào đó một cái.

Âu Dương Kiều Vỹ cúi mặt, từ trong cổ họng lí nhí nói: “Mình nhìn thấy…cô ấy hôn thầy. Là Diêu Gia Tử…là hai người họ…”

Hôn nhau? Ngay tại trong trường á?

Chúc Văn không kìm được, đập tay xuống bàn một cái rầm. Mọi người trong lớp bị giật mình, quay sang nhìn về phía cô.

Chúc Văn cũng trừng mắt nhìn lại, bực bội quát lên: “Nhìn cái mẹ gì?”


Cả lớp: “…”

Quay lại nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, Chúc Văn mím môi mình, nhìn cậu khóc như vậy, bản thân cô cũng ức đến muốn khóc luôn rồi.

Nghiến răng, cô nói: “Thầy ấy rốt cuộc có biết suy nghĩ không? Cả hai người bọn họ…đang định đóng phim à? Cô giáo mới chuyển đến mà thầy cũng…”

Dừng lại một chốc, Chúc Văn nhíu mày suy nghĩ, rất lâu sau khó khăn nói ra: “Tiểu Vỹ, tớ bỗng nghĩ đến một chuyện. Diêu Gia Tử rất có thể…là người yêu cũ của thầy Vưu đấy. Cho nên hai người bọn họ mới gặp nhau đã thân mật như vậy.”

Âu Dương Kiều Vỹ bên tai ù ù cạc cạc. Cậu lắc đầu, đưa tay lau đi nước mắt, có chút mệt mỏi nói: “Mình không biết…cũng không muốn biết. Càng ngày mình càng bị đẩy ra xa hơn, một chút cơ hội cũng không có…”

Trong lúc ấm ức, Chúc Văn buột miệng nói: “Vậy thì dẹp quách đi, không cần nữa!”

Ngay sau đó, cô vội nhìn nét mặt của cậu, dằn xuống bực tức, nói: “Nếu như vẫn không thể thì tốt nhất hãy quên đi…”

Âu Dương Kiều Vỹ bỗng chạm vào cổ tay của mình, nhớ lại buổi học thể dục hôm đó, ngây ngốc cười: “Thật ra…thầy ấy vẫn quan tâm đến mình, lúc bị thương vẫn còn hỏi mình có đau không…”

“Kiều Vỹ, đó là điều thầy ấy đối với tất cả mọi người, cậu có hiểu không?”

Cảm xúc một lần nữa không nhịn được dâng lên. Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy khó thở, chỉ lắc lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng không nói được.

Chúc Văn cúi mặt, lén lút lau đi nước mắt bên khóe sắp rơi xuống.

Sau đó cô đứng dậy, dọn dẹp tập vở của mình cùng tập vở của cậu rồi nói: “Về thôi. Giờ này học hành gì nữa. Ngày mai lại học, không chết đâu!”



Đúng như lời Chúc Văn nói, ngày mai lại học, chẳng chết được đâu. Nhưng mà tiết học của hôm sau vừa vặn là hai tiết Anh Văn.

Chúc Văn nhìn thời khóa biểu, suýt thì phun một bãi.

Âu Dương Kiều Vỹ ngược lại càng ít nói hơn trước, chỉ đem bài tập làm bạn tâm giao, làm hết cái này lại đến cái kia, làm đến mức ngòi bút chì cũng đã cạn sạch.

Khi Diêu Gia Tử vào lớp, mọi người đều có vẻ hân hoan, trừ Chúc Văn.

Liếc nhìn Diêu Gia Tử một cái, Chúc Văn cười một tiếng khinh khỉnh, lại ngồi xuống, tùy ý đem ra một cuốn sách và một cuốn vở.

Diêu Gia Tử giảng bài rất thu hút, nói tiếng Anh cũng chuẩn, khiến cho học sinh bên dưới càng lúc càng thích cô hơn.

Khi có một câu hỏi tương đối khó, Diêu Gia Tử nói: “Ai có thể điền giúp cô câu này và giải thích luôn không?”

Mọi người cắn đầu bút nghĩ nghĩ, hồi sau đều hướng mắt đến Âu Dương Kiều Vỹ.

Diêu Gia Tử cũng nhận ra thành tích học tập của cậu rất xuất sắc, bèn gọi: “Kiều Vỹ, em có thể giúp cô không?”


Âu Dương Kiều Vỹ vốn đang chú tâm vào phần bài tập, nghe hỏi liền ngẩng mặt nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm nhau, Diêu Gia Tử như trước dịu dàng mỉm cười.

Âu Dương Kiều Vỹ đứng dậy, liếc qua phần trắc nghiệm, chọn một đáp án, sau đó giải thích một cách chi tiết và chính xác.

Diêu Gia Tử hài lòng vô cùng: “Ừm, Kiều Vỹ đã trả lời chính xác rồi đó các em. Ở câu này, chúng ta…”

Mọi người yên lặng lắng nghe, nhanh chóng ghi chép.

Âu Dương Kiều Vỹ trả lời xong liền ngồi xuống, tiếp tục ghi chép những gì Diêu Gia Tử đang nói.

Nhìn thấy một bầu không khí tịch mịch vây quanh cậu, Chúc Văn trong lòng cảm thấy xót xa.

Liệu cậu có thể buông xuống được không đây?

Chúc Văn cảm thấy, Vưu Kiện giống như một nhánh xương rồng vậy, càng cố chấp muốn giữ trong tay, tay của người kia sẽ càng rướm máu.



Giờ ra chơi.

Diêu Gia Tử gọi Âu Dương Kiều Vỹ lên phòng giáo viên có một chút chuyện cần nói riêng.

Cậu đi theo ở phía sau, không bao lâu cả hai đã đến trước phòng giáo viên.

Diêu Gia Tử mở cửa khoan thai bước vào. Âu Dương Kiều Vỹ cũng thật yên lặng đi theo cô.

Lúc cửa phòng mở ra, Vưu Kiện ngồi ở bàn làm việc theo phản xạ quay mặt nhìn một cái. Khi nhìn thấy Diêu Gia Tử, anh cũng không có phản ứng gì. Đến khi nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ, anh mới thoáng giật mình.

Mà cậu cũng chỉ đi thẳng một đường đến chỗ làm việc của Diêu Gia Tử, một chút cũng không liếc nhìn xung quanh.

Diêu Gia Tử lấy ra bảng điểm của nhiều kỳ trước, nhìn một chốc liền nói: “Em chơi thân với Chúc Văn lắm đúng không?”

“Phải ạ.”

“Ừm, như cô theo dõi thì..điểm số của em ấy không cao, nếu không phải gọi là chỉ tới mức trung bình thôi. Ở trong lớp, Chúc Văn cũng không tập trung vào bài học cho lắm, cái này cô thấy hơi lo. Sắp lên lớp 11 rồi, chương trình càng khó hơn nữa, nếu mất căn bản thì lên 12 sẽ cực lắm.”

Âu Dương Kiều Vỹ vẫn đang lắng nghe, chưa hiểu người kia muốn mình làm gì.

Diêu Gia Tử nhìn cậu, hơi mỉm cười nói: “Em là một học sinh xuất sắc của khối, lại còn thân với Chúc Văn. Nếu được em hãy giúp em ấy trong học tập nhé. Cái này là cô nhờ riêng em đấy, vì có lẽ Chúc Văn sẽ nghe lời em hơn là người khác.”

Âu Dương Kiều Vỹ im lặng suy nghĩ, sau đó bảo: “Thường ngày em cũng giúp bạn ấy rồi ạ.”

“Vậy thì tốt rồi, hy vọng kỳ thi này Chúc Văn sẽ tiến bộ hơn. Trông cậy vào em đó nhé.”

“Dạ.” Khi đáp lại, ánh mắt cậu không tự nhiên nhìn qua phía Diêu Gia Tử, vô tình phát hiện trên cổ cô có một vết gì đó hồng nhạt.

Diêu Gia Tử lúc này như cũng phát hiện cậu đang nhìn vào cổ mình, ngại ngùng chỉnh lại cổ áo.

Âu Dương Kiều Vỹ lạnh nhạt dời mắt đi: “Vậy em lên lớp trước nhé?”

“Ừ ừm, em lên đi.”


Khi Âu Dương Kiều Vỹ đi đến cửa phòng, Vưu Kiện ở bên này cũng vô thức nhìn theo bóng lưng của cậu.

Cửa phòng đóng lại rồi, anh vẫn chưa dời tầm mắt của mình.

Diêu Gia Tử ngồi đối diện nhìn sang phía anh, chỉ định nhìn một chút thôi nhưng không ngờ lại bắt gặp khoảnh khắc đó, khiến cô có chút nghĩ ngợi.

Anh ấy…nhìn ai vậy?



Buổi tối, Âu Dương Kiều Vỹ đi vào trong cửa hàng bách hóa, mua một ít đồ ăn vặt.

Lượn lờ trong cửa hàng được hơn mười lăm phút, cuối cùng cậu cũng rời khỏi đó, trong tay là một túi đồ ăn rất ngon lành.

Khi đứng đợi tại ngã tư, Âu Dương Kiều Vỹ vô tình nhìn thấy Vưu Kiện cũng đang đứng ở bên kia đường, cùng với Diêu Gia Tử.

Cậu nhất thời nhíu mi, ngăn chặn cảm xúc khó chịu trong lòng.

Tuy vậy, cậu không thể ngăn được ánh mắt của mình đặt lên hai người ở đối diện.

Ngã tư cũng khá đông người, bên kia đường cách bên đây cũng một khoảng. Chỉ duy nhất cậu nhìn hai người, còn hai người lại đang tay trong tay, trông rất vui vẻ.

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn một lúc lâu, rốt cuộc cúi mặt bật cười một tiếng chua xót.

Đèn chuyển đỏ, người đi bộ được phép băng qua đường.

Âu Dương Kiều Vỹ trong lúc lơ đãng đã không biết, khi đuổi theo mọi người thì bất ngờ từ đằng xa có một chiếc mô tô lao nhanh tới.

Đèn xe chiếu sáng vào người cậu.

Nghe thấy tiếng xe lao tới dữ tợn, Âu Dương Kiều Vỹ giật mình nhìn qua, cả người thoáng chốc cứng lại. Cậu ngây người nhìn chiếc mô tô cứ thế lao thẳng đến mình.

Cùng lúc đó, Vưu Kiện cũng đi về phía trước, qua khóe mắt nhanh chóng nhận ra một chiếc mô tô mất kiểm soát đang lao tới người qua đường.

Anh nhìn chiếc xe, lại nhìn đến người ở phía trước đầu xe, trong đầu không đủ thời gian suy nghĩ, vội buông tay Diêu Gia Tử, dùng tốc độ của ma cà rồng thường có mà vút nhanh đến.

Trước khi chiếc mô tô kịp tông vào người Âu Dương Kiều Vỹ, Vưu Kiện đã sớm xuất hiện một tay ôm lấy cậu trong người, một tay anh theo bản năng vươn ra chắn ngay đầu xe.

Sức mạnh bất thường đó khiến cho đầu xe phanh gấp, người trên xe cũng bị ngã ra phía sau, lăn lộn vài vòng.

Diêu Gia Tử đứng một góc chứng kiến hết thảy, cô trừng to mắt nhìn Vưu Kiện, giống như đang nhìn một kẻ không bình thường.

Âu Dương Kiều Vỹ vì quá sợ đã ngất đi từ lúc nào.

Vưu Kiện cúi xuống nhìn cậu, vỗ lên mặt cậu vài lần nhưng không có kết quả: “Kiều Vỹ, Kiều Vỹ!”

Quay người lại, anh gấp gáp nói với Diêu Gia Tử: “Mau gọi xe cấp cứu!”

Diêu Gia Tử run rẩy ngây người nhìn anh.

Lần này Vưu Kiện không kìm được quát lớn: “Em còn đứng đó làm gì? Mau gọi xe cấp cứu, mau lên!”

Hết chương 33.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận