Thứ bảy, Âu Dương Kiều Vỹ thường hẹn với Chúc Văn ra ngoài công viên chạy bộ vài vòng.
Thế nhưng hôm nay nhà cô có tiệc nên không đi cùng cậu được. Vậy là bé con quyết định sẽ chạy bộ một mình. Một tuần học tập mệt mỏi, cuối tuần liền ra ngoài trời hít thở không khí thì cũng tốt cho cơ thể lắm.
Âu Dương Kiều Vỹ chạy được hai vòng thì ngừng lại tại một dãy ghế đá. Cậu chống tay lên đầu gối, khom lưng thở hổn hển, sau đó ngước mắt tìm quán bán đồ uống.
Phía bên kia rất đông người, cậu lại không thích chỗ nào quá náo nhiệt ồn ào, vì vậy không thèm quan tâm đến.
Đi qua quán bán đồ uống, Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn từ trên xuống dưới, quyết định sẽ uống nước cam ép. Sở thích của cậu là những quả cam chín mọng ngon lành, nom cũng đáng yêu nữa.
Giống cậu vậy đó!
Âu Dương Kiều Vỹ đưa cho người bán hàng vài tờ tiền lẻ, đón lấy chai nước cam ép. Khui ra, cậu ngửa cổ uống một ngụm.
Ngay sau đó chợt nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc vang lên từ sau lưng.
“Lại nước cam à?”
Suýt nữa thì Âu Dương Kiều Vỹ bị sặc một ngụm cam ngọt lịm rồi. Cậu ngẩn ngơ quay người lại, dưới ánh đèn của công viên nhìn ra được bóng dáng cao lớn đầy khí chất của Vưu Kiện.
Âu Dương Kiều Vỹ không tin vào mắt mình.
Cậu nhắm mắt lại, bên tai là tiếng nhạc vui nhộn của chiếc xe bán kem. Mở mắt ra, Vưu Kiện vẫn đứng đó, rất thản nhiên nhướn mày quan sát cậu.
“Thầy…sao thầy lại ở đây?”
Vưu Kiện đang mặc một bộ đồ thể thao rất thoải mái và năng động. Trên người anh cũng đẫm mồ hôi giống cậu vậy.
Cậu nghĩ thầm, chắc là thầy cũng vừa chạy bộ giống mình.
Xoay xoay cái nắp của chai nước cam, Âu Dương Kiều Vỹ lén lút nhìn anh, lại bảo: “Nhà thầy ở gần đây lắm hả?”
Vưu Kiện lắc đầu: “Không có, nhưng công viên này cũng gần trường. Khi nãy vừa chơi bóng xong, chạy ra ngoài này hít thở một chút.”
Tình cờ vậy sao!
Âu Dương Kiều Vỹ cố gắng che giấu niềm hạnh phúc bé nhỏ của mình, cười nhẹ nói: “Trùng hợp ghê, em cũng vừa chạy bộ xong ạ.”
Sau đó ngoan ngoãn hỏi: “Thầy muốn uống gì không? Em mua cho.”
Nghe vậy, anh bật cười: “Thầy không tự mua được à?”
“À…em chỉ muốn mua cho thầy thôi mà.” Vẫn là không giấu được vẻ mặt hạnh phúc đến sung sướng kia.
Vưu Kiện nói: “Thầy không uống đâu. Có mệt không? Ra ngoài kia ngồi nói chuyện một chút.”
Nói chuyện á?
Âu Dương Kiều Vỹ thầm lặng cảm nhận hạnh phúc đang lan tỏa đến từng tế bào một. Cậu vặn nắp chai lại, kìm nén gật gật đầu nói:
“Dạ.”
Vưu Kiện không nói gì thêm, xoay người đi trước. Bé con nhanh chóng đi theo sau như một chiếc đuôi nhỏ.
Hai người ngồi xuống ghế đá gần đó. Chỗ ngồi của cả hai khá yên tĩnh, hầu như mọi người đều đang tụ tập ở phía bên kia chơi đùa gì đó rất náo nhiệt.
Ngồi bên cạnh anh, trái tim cậu không ngừng nhảy nhót.
Hôm nay trời thật đẹp, đẹp đến chói mắt!
Vưu Kiện lần này chủ động lên tiếng: “Vết thương còn đau không?”
Nghe hỏi, bé con bất giác sờ sau gáy, lắc lắc đầu: “Không còn ạ. Cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu ạ.”
“Vậy tốt rồi.” Vưu Kiện ngả lưng dựa ra sau, bỗng hỏi: “Em có nghĩ đến người nào có khả năng làm chuyện này không?”
Sao tự dưng thầy lại hỏi chuyện này?
Âu Dương Kiều Vỹ hít vào một hơi, nghĩ ngợi đôi chút mới bảo: “Em cũng không rõ nữa, nhưng mà trong lòng cũng nghĩ tới vài người.”
“Vài người lận á?” Anh bỗng cười một tiếng, “Quỷ nhỏ, em gây thù nhiều nhỉ?”
“Cái này có thể người ta ghen tị với em đó chứ.” Âu Dương Kiều Vỹ phồng má, hồi sau hỏi, “Còn thầy thì sao ạ?”
“Sao là sao?” Anh không nhìn cậu, ánh mắt mơ màng nhìn về phía trước, nơi đám đông tụ họp.
Lúc này, cậu bỗng nhớ đến chuyện hôm bữa của Diêu Gia Tử và Phí Kiền, trong lòng lại cảm thấy khó chịu giận dữ. Ôm lấy chai nước xoay qua xoay lại, cậu ngập ngừng một lúc mới dám hỏi:
“Thầy với cô Diêu thật ra là thế nào ạ?”
Lần này bé con thành công làm cho anh phải quay sang nhìn một cái. Cậu cảm nhận được ánh mắt của anh không thích thú với câu hỏi này, nhưng mà cậu nghĩ kỹ rồi, vẫn phải hỏi cho bằng được.
Vưu Kiện nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Lý do em muốn biết là gì?”
Cậu thành thật đáp: “Em có lý do riêng, nhưng tuyệt đối không phải vì thích thầy mà tò mò đâu. Em chỉ muốn biết về mối quan hệ của hai người thôi.”
Vưu Kiện nheo mắt nhìn cậu một cái: “Không còn thích thầy nữa?”
Bé con cũng nhìn thẳng vào mắt anh, không sợ anh giận đáp: “Còn thích ạ!”
Vưu Kiện thở dài.
Bé con nhìn thấy thái độ của anh có vẻ bất lực, bèn nhỏ giọng bảo: “Thích thì vẫn thích, thầy không thể cấm em được. Nhưng mà em hứa sẽ không phiền náo thầy nữa đâu.”
Vưu Kiện cúi thấp đầu, tiếng lòng khẽ nói, em có biết khi em không phiền náo trực tiếp thì cũng gián tiếp làm tôi thấy rất phiền không? Tuy em không còn đến trước mặt tôi xum xoe như một con mèo nghịch ngợm nữa, nhưng vẫn lăn tăn trong tâm trí tôi, phiền muốn chết!
Thầm thở ra một tiếng, anh nói: “Diêu Gia Tử thật ra là mối tình đầu của thầy, nhưng đã hơn mười năm chúng tôi không gặp mặt nhau. Lần này cô ấy quay lại cũng là có ý muốn hàn gắn.”
Âu Dương Kiều Vỹ hồi hộp nhìn anh, vậy thầy có ý định đó không?
Vưu Kiện nói tiếp: “Tình cảm thật sự không thể như trước được nữa, nhưng không thể phủ nhận cô ấy rất hiểu thầy.”
Bé con cúi mặt, nén giận dữ.
Phải, cô ấy hiểu thầy, nhưng ở sau lưng đi ngoại tình cùng với học trò của mình!
Đúng là loại người bỉ ổi!
“Vậy…giả như cô ấy phản bội thầy, thầy có đau lòng không?”
“Phản bội á?” Vưu Kiện nghiền ngẫm, “Lần đầu tiên thầy nghe điều này đấy, vì trước giờ chưa có người nào dám làm vậy.”
“Em chỉ ví dụ thôi.”
Vưu Kiện bỗng nhớ đến mùi hương trên người Phí Kiền, rất giống với mùi nước hoa mà Diêu Gia Tử yêu thích, trong lòng nổi lên nghi hoặc không nhỏ.
“Em nghĩ là thầy sẽ đau lòng nếu cô ấy phản bội à?”
“Em không biết nữa, nếu thầy có tình cảm thì ít nhiều cũng đau lòng chứ?”
Lúc này đột nhiên anh đứng dậy, thản nhiên vươn vai một cái nói: “Đến đấy mới biết được, ai mới là người đau.”
Âu Dương Kiều Vỹ không hiểu lắm câu nói của anh, nhưng cậu cũng thuận theo mà đứng dậy.
Phía bên kia mọi người đang tổ chức trò chơi nho nhỏ, rất thú vị.
Âu Dương Kiều Vỹ thấy anh đi đến đó liền làm chiếc đuôi nhỏ đi theo. Cả hai đứng trong đám đông, chăm chú quan sát những người chơi.
Khi gần kết thúc trò chơi, mấy chiếc vòi ở công viên thình lình phun nước, từng dòng phun lên trời rất cao, sau đó tỏa ra khắp mọi phía.
Âu Dương Kiều Vỹ bất ngờ, hơi lùi ra phía sau muốn tránh đi.
Đúng lúc đó, Vưu Kiện nghiêng người, đưa tay che phía trên đầu cậu.
Nước vẫn tỏa ra khắp bốn phía, mọi người có vẻ rất thích thú.
Giữa đám đông ồn ào đó, bé con cảm giác được hương vị ngọt ngào từ người kia.
Dù chỉ là một động tác rất đơn thuần, nhưng đủ khiến trái tim của cậu đập loạn không ngừng.
…
Sáng thứ hai, như thường lệ, mọi người đều phải dự lễ chào cờ trước khi lên lớp.
Tiết đầu tiên là tiếng Anh.
Sau khi lên lớp, Chúc Văn lôi sách vở để trong ngăn bàn đặt lên bàn, chẳng buồn mở ra liếc sơ bài cũ.
Âu Dương Kiều Vỹ vốn dĩ đã xem bài cũ ở nhà rồi nên lên lớp cũng không cần động tác này nữa.
Mười phút sau, Diêu Gia Tử bước vào lớp. Hôm nay cô bận một chiếc áo lụa màu trắng, kết hợp với chiếc váy chữ A màu xanh sẫm, ôm lấy phần đùi thon thả của mình.
Diêu Gia Tử trở nên xinh đẹp trong mắt tất cả học sinh. Những nam sinh không kìm được liếc nhìn cô một cái đầy hào hứng.
“Vì gần đến kỳ thi, cho nên chúng ta sẽ không sinh hoạt lớp nhé. Còn rất nhiều bài tập cần phải giải. Các em mau lấy đề cương ra đi.”
Mọi người lập tức nghe theo, động tác có phần chậm rãi mệt mỏi.
Sáng thứ hai luôn là ngày khiến con người ta cảm giác buồn ngủ nhất, chẳng muốn làm gì hết.
Diêu Gia Tử một tay cầm đề cương, giải đến đâu, cô liền giảng kỹ đến đó.
Âu Dương Kiều Vỹ trong lúc sửa bài không quên liếc nhìn cô một cái, nhận ra vẻ mặt kia đã sớm trở lại bình thường rồi.
Hóa ra mặt cô cũng dày đến như vậy, thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cậu cúi mặt cười một cái, để xem cô còn bình tĩnh được bao lâu.
Lúc hết tiết, Diêu Gia Tử soạn đồ định rời khỏi lớp. Khi đi ngang qua bàn của Âu Dương Kiều Vỹ thì chợt nghe thấy cậu nói chuyện với Chúc Văn.
“Tối thứ sáu hôm bữa mình có đến phòng thanh nhạc định lấy đồ, nhưng mà lúc đó tự dưng cửa bị khóa bên trong, chẳng biết tại sao nữa.”
Loảng xoảng.
Tiếng đồ đạc rơi xuống đất khiến cả lớp bỗng chốc ngoái đầu nhìn chăm chú.
Diêu Gia Tử hai tay run rẩy, ánh mắt hoảng sợ nhìn xuống đồ đạc của mình đang nằm ngổn ngang trên đất.
Hoa Hoa lúc này chạy đến hỏi: “Cô không sao chứ ạ?”
Diêu Gia Tử ngồi thụp xuống, lắc đầu bối rối nói: “Không, không sao. Cô làm được rồi, mấy đứa ra chơi đi.”
Chúc Văn ngồi phía sau liếc nhìn một cái, cười đến lém lỉnh.
Âu Dương Kiều Vỹ cũng nghiêng người nhìn qua, chợt phát hiện trong đống đồ ngổn ngang đó có một thứ rất thú vị. Cậu đứng bật dậy, đi đến trước mặt Diêu Gia Tử, ngồi xổm trên đất.
Cánh tay đặt trên đầu gối, cậu tỏ ra kinh ngạc nói: “Cô có chuyện gì sao ạ?”
Diêu Gia Tử nghe thấy giọng cậu, toàn thân đã lạnh ngắt. Cô ngẩng đầu nhìn một cái, sâu trong ánh mắt là nỗi lo sợ.
“Không có gì…Cô làm được rồi.”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe vậy vẫn không rời đi, tiếp tục nhặt giúp cô những món đồ còn lại. Sau khi nhặt xong tất cả, Diêu Gia Tử vội vã đứng dậy, đi ra khỏi lớp.
Quay đầu nhìn theo bóng dáng hoảng loạn của cô, Âu Dương Kiều Vỹ cong môi mỉm cười.
Sau đó cậu mới nhấc chân lên, bên dưới vừa vặn có một tấm thẻ.
Tấm thẻ này rơi ra từ trong đồ đạc của Diêu Gia Tử.
Âu Dương Kiều Vỹ cúi người nhặt lên, lập tức nhận ra đây là thẻ học sinh.
Phía trên còn ghi rất rõ ràng: Phí Kiền.
Chúc Văn đứng dậy đi đến bên cạnh cậu, ngó mắt nhìn qua một cái liền bịt kín miệng.
Trời ạ, cô ấy và Phí Kiền thật sự có quan hệ với nhau!
Nếu không tại sao cô lại giữ thẻ học sinh của nó làm gì?
Chúc Văn trừng mắt nhìn qua Âu Dương Kiều Vỹ, chỉ thấy cậu chăm chú nhìn xuống tấm thẻ, mãi mới cong môi cười một cái.
…
Sắp tới, nhà trường sẽ tổ chức một lễ hội âm nhạc.
Lễ hội này bất kỳ ai cũng có thể đăng ký tham gia, thi thố tài năng nghệ thuật.
Trong đó, Vưu Kiện và Dương Hiểu Hoa vẫn là cặp bài trùng mà toàn thể học sinh đều náo nức mong chờ. Ngày khai giảng, hai người từng song ca với nhau rất ăn ý, không biết lần này sẽ chuẩn bị gì nữa đây.
Vưu Kiện cùng Dương Hiểu Hoa ngồi trong phòng thanh nhạc luyện tập một chút cho phần trình diễn.
Lần này Vưu Kiện đảm nhiệm phần đàn guitar lẫn hát, nhưng sẽ không hát nhiều bằng Dương Hiểu Hoa.
Mặc dù trước kia có một số chuyện xảy ra giữa hai người, nhưng Dương Hiểu Hoa vẫn thấu hiểu cho anh, chấp nhận bỏ qua quá khứ, bắt đầu một tình bạn đẹp đẽ mới.
Vưu Kiện đã đàn hơn nửa tiếng, lúc này nói: “Để tôi đi lấy nước uống cho cô.”
Dương Hiểu Hoa đặt bản nhạc sang một bên, vui vẻ gật đầu.
Sau khi Vưu Kiện rời khỏi, Diêu Gia Tử cũng đúng lúc đi vào phòng. Trong tay là hai cốc cacao.
Thấy cô đi vào, Dương Hiểu Hoa hơi ngượng ngùng, vì cũng biết được mối quan hệ giữa cô và Vưu Kiện.
“Tập mệt rồi đúng không? Tôi đem cacao đến cho hai người.”
Dương Hiểu Hoa ngại ngùng nói: “À, thầy Vưu cũng vừa mới đi lấy đồ uống đấy, hai người không gặp nhau sao?”
Diêu Gia Tử liếc nhìn ngoài cửa, trong lòng thật sự không vui lắm. Vì Vưu Kiện và Dương Hiểu Hoa đã ở trong này lâu đến vậy rồi, trước kia cô Dương còn thích anh nữa.
Thầm nén xuống khó chịu, Diêu Gia Tử mỉm cười nói: “Không thấy, nếu biết đã bảo anh ấy không cần lấy rồi.”
Nói xong, Diêu Gia Tử chủ động cầm cốc cacao, muốn đưa cho Dương Hiểu Hoa. Lúc gần đưa đến tay Dương Hiểu Hoa, bỗng nhiên Diêu Gia Tử run tay, chiếc cốc theo đà rơi thẳng xuống.
Đáng lý chiếc cốc phải rơi vào người Dương Hiểu Hoa, nhưng không hiểu sao khi rơi xuống, phần cacao nóng lại đổi hướng, đổ vào người của Diêu Gia Tử.
Lớp cacao màu nâu bám lên chiếc áo lụa trắng của cô.
Diêu Gia Tử nhíu mày, trở tay không kịp liền kêu một tiếng.
Dương Hiểu Hoa giật mình, vội đưa cho cô khăn của mình thì bị từ chối.
“Không cần đâu.” Diêu Gia Tử bực bội rời khỏi phòng không nói thêm lời nào.
Lúc đi được vài bước, đến chân cầu thang, Diêu Gia Tử nghe thấy có người cười khẽ nói:
“Hóa ra tâm địa của cô không giống như mọi người đánh giá cho lắm!”
Diêu Gia Tử dừng bước, quay đầu nhìn một cái, phát hiện Âu Dương Kiều Vỹ đang dựa lưng vào tường, vẻ mặt tinh quái nhìn mình.
“Mày nói vậy là ý gì? Đừng có lúc nào cũng bất ngờ xuất hiện rồi châm chọc vài câu như vậy.”
Âu Dương Kiều Vỹ nhún nhún vai: “Cô thế nào thì em bảo thế đấy thôi. Đúng là trời cao có mắt, ly cacao đó đổ ngược vào áo cô chứ không phải cô Dương.”
Diêu Gia Tử nhìn xuống áo mình, thấy vết cacao loang ra, mặt mày nhăn lại.
“À, em định kể cô nghe một chuyện. Đêm hôm qua bỗng dưng em mơ thấy thầy Vưu chạy đến ôm em rất chặt. Còn có, em thấy cô đứng đằng xa mà nhìn, trông thương lắm ạ.”
Dừng lại, cậu nhìn áo lụa trắng của cô bị dơ, vẻ mặt vô tội nói: “Đáng thương giống như chiếc áo của cô vậy đó.”
Diêu Gia Tử tức nước vỡ bờ, không kìm được bước đến trước mặt cậu, cánh tay giơ cao lên định cho cậu một cái tát, kèm theo giọng đay nghiến: “Âu Dương Kiều Vỹ, mày!”
Bé con ngước mắt nhìn thấy cảnh đó, vẫn rất điềm nhiên nhìn ra phía xa, chợt gọi: “Thầy Vưu?”
Cánh tay đang giơ lên cao bỗng chốc hạ xuống.
Diêu Gia Tử quay đầu nhìn, đúng là Vưu Kiện từ xa sắp đi đến.
Vưu Kiện đi lại gần, liếc nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, thấy cậu mỉm cười tít mắt, lại liếc sang Diêu Gia Tử.
“Cô Diêu không ổn à?”
Diêu Gia Tử cắn môi kìm nén: “Em không sao.”
Nhìn thấy áo lụa của cô bị dơ, anh nhìn một cái nhưng không hỏi han đến.
“Nhóc con, đến giờ học rồi còn không lên lớp?”
Bé con vẫn cười tinh quái: “Dạ, em sắp lên rồi. Thầy vào tập tiếp đi ạ. Ngày hôm đó em sẽ cổ vũ cho thầy nhiệt tình.”
Vưu Kiện lườm cậu một cái, không nói gì nữa liền đi vào phòng thanh nhạc.
Đợi anh đóng cửa lại rồi, Âu Dương Kiều Vỹ mới lên tiếng: “Chắc là bây giờ cô hiểu được cảm giác của em rồi. Cái cảm giác phải cố gắng lịch sự với người mình ghét trước mặt người mình thích ấy ạ. Khó chịu chết đi được, cô nhỉ?”
Diêu Gia Tử giận run người: “Câm miệng đi, ranh con.”
Bé con đứng thẳng dậy, hai tay chắp sau lưng, cười lém lỉnh: “Từ bây giờ, cô có thể ra mặt ghét em rồi đấy. Nhưng mà…cô làm được gì hay không thì còn phải xem lại cô ạ.”
Nói xong, cậu tiến lên hai bước, sau đó quay người, lấy từ trong túi áo ra một vật.
“Cô Diêu, em có thứ này muốn trả cho cô đây.”
Diêu Gia Tử cắn môi quay lại, cố gắng không để bản thân mất kiểm soát. Khi đón lấy vật kia từ tay Âu Dương Kiều Vỹ, cô trừng lớn mắt thất thần.
Bé con quan sát nét mặt của cô, khẽ cười một tiếng: “Đáng lý cô phải giữ cho kỹ một chút chứ, để rơi như vậy khó coi chết được. À mà, đêm hôm đó chắc là thú vị lắm cô nhỉ?”
Dứt lời, bé con quay người, bỏ đi.
Hết chương 40.