Sân trường không còn một bóng người.
Hiện tại mọi người đều đã an ổn chỗ ngồi ở trên lớp, giáo viên cũng đã rời khỏi phòng làm việc tản ra các lớp để lên tiết.
Bầu không khí yên tĩnh càng khiến lòng người dễ bối rối.
Nghe xong câu nói của Âu Dương Kiều Vỹ, Vưu Kiện không biết bản thân nên khóc hay cười.
Tình cảm của người này cũng thật thuần khiết trong sáng, khiến một tên khốn như anh vừa không dám tiến vào, vừa không nỡ rời đi.
Thà rằng Âu Dương Kiều Vỹ cứ ồn ào trẻ con như trước kia vậy mà lại hay, vì ít nhất anh có một lý do chính đáng để cự tuyệt cậu, cũng không sợ trẻ con buồn lâu.
Nhưng bây giờ Vưu Kiện chợt cảm nhận được sự nghiêm túc của đối phương, cũng như là từng ngày trưởng thành của cậu.
Ánh mắt ngọt ngào đầy ắp tình cảm của bé con tựa như chiếc đuôi mèo lắc qua lắc lại, vuốt ve tâm tình của anh đến mềm nhũn.
Vưu Kiện thoáng nhíu mi, định sẽ nói gì đó thật lạnh lùng dứt khoát nhưng rốt cuộc lại thành một cái xoa tóc nhẹ nhàng.
“Được rồi, về lớp học đi. Học sinh ưu tú không đến muộn đâu nhỉ?”
Âu Dương Kiều Vỹ để anh tùy ý xoa tóc mình, cảm giác rõ rệt từng ngón tay chạm đến, lành lạnh nhưng bồi hồi.
“Dạ, vậy em lên lớp trước đây.” Bé con nói rồi nghiêng người muốn đi ngang qua người anh, sau đó chợt dừng lại, như muốn chắc chắn anh không nghĩ ngợi gì đó liền nói:
“Thầy đừng nghĩ ngợi gì cả nhé, đều là tin đồn nhảm nhí thôi.”
Vưu Kiện cúi mặt cười nhẹ một cái mới quay đầu nhìn cậu, gật đầu nói: “Thầy biết rồi, lên lớp đi.”
Âu Dương Kiều Vỹ chỉnh lại balo, xoay người chạy nhanh về phía trước, tâm trạng đầy phấn khởi.
Một buổi sáng đẹp trời, đẹp đến chói mắt!
Lúc đi ngang cổng sau của trường học, cậu chợt nhìn thấy bóng dáng của một nam sinh vừa mới từ hàng rào nhảy xuống.
Âu Dương Kiều Vỹ hơi dừng bước quan sát một chút.
Nam sinh kia quần áo vẫn tương đối chỉnh tề, nhảy xuống xong liền đứng dậy, thong thả phủi phủi áo quần rồi đi về phía trước.
Vừa vặn bắt được ánh mắt đầy khinh bỉ của Âu Dương Kiều Vỹ.
Nam sinh mặc kệ có quen biết cậu hay không, nâng cao khóe môi cười một cách ngứa đòn.
Âu Dương Kiều Vỹ lãnh đạm liếc một cái, trong lòng càng khinh bỉ đối phương, quay mặt bỏ đi.
Nam sinh cảm nhận được đối phương không ưa gì mình cho lắm, bất giác nhăn mặt.
Khó hiểu!
…
Khi cửa lớp mở ra, bên trong lớp đang nhốn nhào ồn ào lập tức im lặng.
Không biết hôm nay mọi người uống phải thuốc gì mà có thể vui vẻ đến vậy. Trong lớp không ai thèm lấy bài vở ra xem qua, có người còn dựng cao cuốn sách, nấp phía sau ăn vụng nữa cơ.
Âu Dương Kiều Vỹ đóng cửa, trầm tĩnh nhìn các bạn trong lớp, sau đi đến chỗ ngồi ngồi xuống.
An tĩnh qua đi, lớp một lần nữa ồn ào, nói chuyện không ngừng.
Chúc Văn thấy cậu liền nhảy lên chỗ của cậu, hỏi: “Sao rồi? Đừng bảo cậu đi khắp trường gỡ từng tờ giấy xuống á nha?”
Âu Dương Kiều Vỹ lấy balo xuống, mở khóa kéo ra, bên trong chỉ toàn là giấy bị vò nát thành từng cục tròn tròn, che mất cả tập sách của cậu.
Chúc Văn trừng mắt: “Trời ạ, nhiều quá vậy? Sao cậu không ném vào thùng rác hết đi?”
“Còn chưa gỡ hết, vẫn còn trong căng tin nữa nhưng thầy Vưu đã thấy hết rồi. Không giấu được nữa.”
“Cậu nghĩ sao thầy ấy không biết được chứ? Haiz, dù sao thấy cũng đã thấy, tớ nghĩ mấy tin đồn này không đả kích được gì thầy đâu.”
Âu Dương Kiều Vỹ cúi nhìn balo đầy rác, trong lòng thầm thở dài.
Vưu Kiện rất khó hiểu, khi buồn cũng không bày tỏ cảm xúc. Cậu chỉ sợ anh sẽ nghĩ ngợi về chuyện này, nghĩ ngợi về Diêu Gia Tử cũng như những chuyện cô ấy đã làm…
Dù sao thì Diêu Gia Tử cũng đã nghỉ việc, từ bây giờ thầy Vưu không còn nhìn thấy cô ấy nữa, sẽ không phải bận tâm đến loại người như vậy nữa.
Chúc Văn chống tay lên cằm nói: “Không biết sao cô Diêu chấp nhận nghỉ việc dễ dàng như vậy ha? Thoáng một cái đã bốc hơi luôn rồi. Khó hiểu quá.”
“Mình cũng không hiểu lắm…nhưng vậy càng tốt, cô ấy không xứng với thầy một chút nào.”
Chúc Văn quay qua chớp chớp mắt: “Vậy ai mới xứng nhỉ?”
“Cậu biết!” Bé con đỏ mặt, đuổi cô bé về chỗ ngồi của mình.
Vừa lúc Chúc Văn về chỗ thì cửa phòng đột nhiên bị mở mạnh ra một tiếng.
Lần này cả lớp rất biết phận mà yên lặng như tờ, một chút không động.
Đứng trước cửa là giám thị Nhậm nổi tiếng là sát quỷ của trường.
Bước vào trong, ông cầm theo cây thước gỗ yêu quý của mình, gõ lên bàn nói: “Các em hay lắm rồi nhỉ? Không có giáo viên liền ồn ào náo loạn như vậy! Từ phía phòng bên kia tôi còn nghe rõ giọng của từng người. Trong các lớp thì lớp các em là ồn nhất đấy! Lớp trưởng đâu? Quản lớp kiểu này đó à?”
Hoa Hoa run người đứng dậy: “Dạ, em xin lỗi thầy, chúng em không dám nữa ạ!”
Giám thị Nhậm liếc đôi mắt diều hâu của mình quanh lớp, phát hiện được người nào động tĩnh lập tức bắt viết bản kiểm điểm. Lần này lớp trưởng và lớp phó kỷ luật cũng không thoát được, mỗi người một bản, ra chơi nộp cho ông ấy.
Xong xuôi, giám thị Nhậm rời đi với cây thước yêu dấu của mình.
Chúc Văn liếc nhìn lớp trưởng Hoa Hoa rũ mắt muốn khóc, lại nói với Âu Dương Kiều Vỹ: “Hôm nay lớp mình như bị dính ngải ý, ồn ào từ nãy đến giờ.”
Âu Dương Kiều Vỹ buồn cười nói: “Không có cậu là được rồi.”
Nói xong, cậu cúi thấp đầu xem qua bài mới. Trong lòng không hiểu sao hôm nay giáo viên lại lên tiết muộn như vậy nữa.
Vừa nghĩ xong thì cửa lớp mở ra, giáo viên chủ nhiệm mới của lớp cậu đã đến.
Theo phía sau là một nam sinh cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
Cả lớp đứng dậy, nghiêm chỉnh chào một tiếng. Ánh mắt mọi người không quên liếc nhìn vị nam sinh cao ráo đẹp trai kia.
Giáo viên chủ nhiệm mới của họ tên Tiết Nhung, vẻ bề ngoài cũng khá ưa nhìn, nhưng tính tình lại rất trẻ con, đôi lúc còn có hơi ngố nữa. Cô đeo một chiếc kính gọng màu hồng, thói quen mỗi khi bối rối đều dùng ngón giữa đẩy kính lên.
Tiết Nhung bước lên bục cùng với nam sinh lạ hoắc, cười nói: “Chào mấy em, cô xin lỗi vì lên lớp muộn nhé. Nghe bảo khi nãy giám thị Nhậm đã ghé qua đây đúng không? Lớp vẫn bảo toàn tính mạng hết chứ?”
Bên dưới có người ai oán nói: “Không cô ạ. Cây thước của thầy như đao kiếm, quét một cái chết hết rồi.”
Tiết Nhung cười một tiếng: “Được rồi, kỳ này bị thầy giám thị bắt tại trận, chắc là tuần sau lớp sẽ bị phê bình mất. Các em hư quá, một lát cô giao thêm bài tập về nhà làm mới được.”
“Thôi, đừng cô ơi!!!”
Tiết Nhung lướt mắt nhìn bao quát lớp, sau đó chỉ tay vào nam sinh bên cạnh mình: “Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển đến.”
Dừng lại, cô quay qua nhìn nam sinh nói: “Em giới thiệu cho các bạn nghe đi.”
Nói xong, cô xoay người, cầm phấn viết rõ tên của cậu lên bảng.
Trên bảng dần hiện ra từng nét phấn vững vàng nhưng cũng mềm mại uyển chuyển: Nghiêm Thừa Thừa.
Nam sinh cất giọng nói: “Xin chào, tôi là Nghiêm Thừa Thừa, từ trường An Mộc chuyển qua. Rất mong sẽ được mọi người giúp đỡ.”
Bên dưới lớp nổ lên một tràng pháo tay rất nhiệt tình.
Theo sau là những lời thì thầm bàn tán.
“Cậu ấy đẹp trai quá!”
“Mắt mũi miệng đều đẹp! Rất giống Quách Thừa đấy!”
“Haha, hy vọng sẽ không đanh đá rải nghiệp như Quách Thừa nhà chúng ta.”
Âu Dương Kiều Vỹ chống tay lên huyệt thái dương, nhàn nhạt nhìn Nghiêm Thừa Thừa từ trên xuống dưới, sau đó thầm khinh bỉ.
Chính là cái tên trèo hàng rào vào trường.
Đi muộn rồi muốn lách khỏi mắt bảo vệ?
Nhìn bộ dạng này, học hành chắc chẳng đứng nổi trong top 200 rồi.
Chúc Văn cũng từ phía sau nói khẽ: “Cậu ta đẹp trai thật đó! Trời ơi, lớp mình nhiều mỹ nam quá hí hí.”
Âu Dương Kiều Vỹ kéo khóe miệng cười từ thiện một cái, mỹ nam nhưng học dốt thì cũng cần phải xem lại.
Nghiêm Thừa Thừa nói xong, ánh mắt đảo nhẹ, vừa vặn dừng lại trước khuôn mặt trắng nõn đáng yêu của bé con. Cậu ta nhận ra được đối phương, đôi mắt bỗng chốc sáng lên.
À há, thằng nhóc vừa mới khinh bỉ mình ở cổng sau!
Bé con cũng nhìn thấy người kia đang nhìn mình, nhẹ nhàng lảng mắt sang chỗ khác, nhìn cái củ khoai tây.
Tiết Nhung nói: “Hy vọng Thừa Thừa sẽ sớm làm quen được với các bạn trong lớp và môi trường học ở đây. Được rồi, hmm em ngồi ở bàn thứ năm dãy ba nhé.”
Nghiêm Thừa Thừa gật đầu nhìn cô cười rất tươi, sau đó đi xuống dưới khoảng trống giữa hai dãy bàn.
Lúc đi ngang qua bàn bé con, Nghiêm Thừa Thừa vô tình làm rơi hộp bút trên bàn cậu.
Cúi xuống nhặt lên, Nghiêm Thừa Thừa nháy mắt với bé con: “Xin lỗi nha.”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn hộp bút của mình, không đáp nửa chữ.
Bị người kia bơ đẹp, Nghiêm Thừa Thừa cũng không tức giận, chỉ cảm giác người này có gì đó rất thú vị, rất đáng để trêu chọc.
…
Ra chơi, Chúc Văn cùng Âu Dương Kiều Vỹ xuống căng tin ngồi chơi. Thôi Vũ Thần cũng đúng lúc đi mua lục trà, nhìn thấy bóng dáng hai người họ liền đi qua ngồi ngay bên cạnh.
Chúc Văn thuận tay cầm ly lục trà của cô hút một miếng: “Nè, hôm nay lớp tớ có bạn nam kia mới chuyển đến. Đẹp trai cực luôn á!”
Thôi Vũ Thần liếc nhìn ly lục trà của mình bị người nọ tùy tiện đem hút, không giận dữ, chỉ nhẹ nhàng nói: “Rồi sao nữa? Có theo đuổi chưa?”
Chúc Văn ôm mặt lắc đầu: “Không nổi đâu, nữ sinh trong lớp đăng ký đầy danh sách rồi. Mà, tớ chỉ khen cho vui miệng vậy thôi, chứ làm gì thèm theo đuổi cậu ta!”
Thôi Vũ Thần thầm cười một tiếng, sau đó đặt cuốn đề cương lịch sử trong tay lên bàn: “Học sử chưa?”
Chúc Văn ê ẩm nói: “…chưa.”
“Vậy học đi. Học giỏi rồi hẵng mê trai đẹp.”
Chúc Văn bĩu môi: “Thèm!”
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi đối diện bỗng đứng dậy, muốn đi mua đồ uống.
Cậu nhìn Chúc Văn hỏi, “Cậu uống gì không? Mình mua luôn.”
Chúc Văn nhìn đề cương sử, muốn nhai ngấu nghiến cho bỏ ghét, thấp giọng nói: “Chanh dây.”
“Okay.”
Nói rồi cậu đi lại gần máy bán nước, liếc nhìn tìm lon chanh dây cho Chúc Văn. Một hồi sau, khi chiếc máy hoạt động, từ dưới lỗ xuất hiện hai món thức uống mát lạnh.
Âu Dương Kiều Vỹ cúi người định cầm thì đã bị người khác nhanh tay cuỗm mất.
Cậu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn.
Nghiêm Thừa Thừa!
Âu Dương Kiều Vỹ mặt lạnh tanh, chìa tay nói: “Trả tôi.”
Nghiêm Thừa Thừa nhìn xuống tay mình, một lon chanh dây, một hộp sữa dâu. Sau đó ngước mắt nhìn đối phương, khẽ cười nói:
“Tôi nghe bảo cậu là lớp phó học tập hả?”
“Ừm.”
“Vậy hẳn là học giỏi lắm.”
Âu Dương Kiều Vỹ thật muốn đem hết thành tích của bản thân đè bẹp Nghiêm Thừa Thừa, nhưng rồi vẫn tao nhã mỉm cười nói: “Tàm tạm.”
“Ồ, phải không?” Nghiêm Thừa Thừa nhìn cậu, “Cậu uống chanh dây hay sữa dâu?”
Âu Dương Kiều Vỹ hết kiên nhẫn, đưa tay giành lấy, mắng: “Uống cái nào thì liên quan củ khoai gì cậu.”
Nói rồi nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Nghiêm Thừa Thừa cười một tiếng, không bỏ cuộc, lập tức hóa thành cái đuôi đuổi theo.
Hai người một trước một sau đi đến bàn của Chúc Văn và Thôi Vũ Thần.
Chúc Văn đang cố nhồi nhét từng ngày tháng năm vào não, ngẩng mặt lên thì bị dọa hết hồn: “Á, Thừa Thừa.”
Sau đó nhìn sang Âu Dương Kiều Vỹ, tựa hồ muốn hỏi, chuyện gì xảy ra vậy?
Bé con mặt mũi lạnh tanh ngồi xuống, ném cho Chúc Văn lon chanh dây rồi tùy tiện nói: “Đuổi không đi.”
Chúc Văn “ồ” khẽ, ánh mắt rất ý vị liếc nhìn Nghiêm Thừa Thừa làm cái đuôi sáng chói.
Nghiêm Thừa Thừa rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Kiều Vỹ, nhìn thấy cậu uống sữa dâu, trong lòng càng thích thú hơn nữa.
Đáng yêu thế nhỉ? Lại còn uống sữa, mà là sữa dâu mới chết người khác!
Chú ý đến cậu một hồi, Nghiêm Thừa Thừa mới phát hiện một bạn nữ xinh đẹp lạnh lùng ngồi đối diện, hoàn toàn không ở trong lớp của mình.
Thấy cậu ta nhìn Thôi Vũ Thần đến thôi miên, Chúc Văn bèn hắng giọng, huơ huơ đề cương nói: “Có thích cũng đừng nhìn vậy chứ, cậu dọa con gái nhà người ta mất rồi.”
Nghiêm Thừa Thừa không xấu hổ hỏi: “Đây là…?”
“Thôi Vũ Thần, lớp bên cạnh chúng ta.”
“Ra vậy.” Nghiêm Thừa Thừa mỉm cười, lại nhìn Thôi Vũ Thần thêm một cái, trong lòng đánh giá loại con gái này không dễ dàng dính vào, bén đứt tay.
Chúc Văn lúc này dẹp đề cương sang một bên, tò mò hỏi chuyện Nghiêm Thừa Thừa.
“Này, sao cậu lại chuyển trường vào thời điểm này? Cũng sắp hết năm học rồi còn đâu nữa.”
Nghiêm Thừa Thừa dựa lưng ra sau ghế, thản nhiên nói: “Ờ, đúng là có hơi vội vã, nhưng không thể không chuyển.”
“Tại sao?”
Nghiêm Thừa Thừa nhìn Chúc Văn, lời nói nhẹ tênh tuôn ra: “Ở bên kia, tôi lỡ đánh thầy giáo đến nhập viện, vậy là bị đuổi.”
Cậu ta nói xong, cả bàn đều im lặng.
Âu Dương Kiều Vỹ dường như không ngờ tới, ngước mắt nhìn qua đầy sửng sốt.
Thôi Vũ Thần từ nãy đều không thèm nhìn, bây giờ buộc phải ngẩng lên liếc một cái, có hơi cạn lời.
Chúc Văn chân thật hơn, há hốc miệng.
…
Về lớp, Chúc Văn vẫn chưa tin được chuyện mình nghe từ miệng Nghiêm Thừa Thừa, giậm chân nói:
“Nghiêm Thừa Thừa là lưu manh, đáng sợ quá, sao có thể lọt vào trường trọng điểm của chúng ta?”
Âu Dương Kiều Vỹ đi bên cạnh, khẽ đáp: “Gia thế.”
“Cũng đúng, chỉ có vậy cậu ta mới dám đánh cả giáo viên.” Chúc Văn rùng mình một cái, nói tiếp, “Chúng ta đừng thân với cậu ấy quá, lỡ cậu ấy giận lên có khi sẽ đánh chúng ta.”
Âu Dương Kiều Vỹ buồn cười nói: “Dùng tay đánh thì cậu ta không yên với mình đâu, nhưng dùng tiền đánh thì được, cuỗm hết tiền của cậu ta luôn!”
Chúc Văn bật cười khanh khách, đồ quỷ!
Vào lớp ngồi, hai người họ nhìn thấy nam sinh vây quanh Nghiêm Thừa Thừa, nói chuyện rất sôi nổi.
“Chiều nay lớp đá bóng, cậu đi cùng không?”
“Đá bóng hả? Đi!”
“Nghe nói cậu cũng dữ dằn lắm?”
“Làm gì có chứ? Haha…”
Chúc Văn quay đầu nhìn, bĩu môi, đánh cả thầy giáo mà còn bày đặt giả vờ!
Âu Dương Kiều Vỹ lấy di động ra xem một chút, bỗng dưng muốn nhắn tin cho Vưu Kiện. Nhưng sau đó giáo viên đã vào lớp, cậu mau chóng ném điện thoại vào hộc bàn, lấy bài vở đặt lên bàn.
Buổi chiều tan học, cả lớp đều kéo nhau ra sân bóng. Hôm nay lớp Chúc Văn với lớp Thôi Vũ Thần có hẹn tranh đấu một trận.
Chúc Văn kéo tay Âu Dương Kiều Vỹ: “Chúng ta đi xem một chút đi.”
Âu Dương Kiều Vỹ bỏ sách vở vào cặp, đóng lại nói: “Có gì mà xem.”
“Có Nghiêm Thừa Thừa, nghe nói cậu ấy đá bóng giỏi lắm.”
Nghe đến cái tên kia làm cho cả người bé con ngứa ngáy. Cậu xua tay, định từ chối không đi thì thấy khuôn mặt mèo con đáng thương của Chúc Văn.
Nghĩ nghĩ một lúc, cậu nói: “Chỉ một chút thôi đó.”
Chúc Văn cười xán lạn: “Hí hí.”
Cả hai rời khỏi lớp sau cùng, đi xuống sân bóng đang nóng hừng hực.
Nữ sinh hai lớp vây quanh đông nghịt người.
Chúc Văn kéo tay Âu Dương Kiều Vỹ đến một vị trí khá đẹp, vừa vặn đứng gần Thôi Vũ Thần.
Ngoài sân bóng, nam sinh hai lớp đã bắt đầu lâm trận. Quả bóng lăn tròn trên sân cỏ không ngừng, mấy chốc lại bị sút mạnh vào thân mình, bay bổng khỏi mặt đất.
Chúc Văn rất thích đá banh, háo hức quan sát từng người. Đặc biệt là Nghiêm Thừa Thừa.
Đúng là lời đồn không sai, cậu bạn họ Nghiêm kia chơi đá bóng rất cừ. Đôi chân đó uyển chuyển đến độ khiến khán giả nhìn muốn lé cả mắt.
Phải thó đôi chân đấy!
“Cậu ta chơi ngầu vãi.” Chúc Văn đánh giá.
Âu Dương Kiều Vỹ vốn dĩ không quan tâm cho lắm, liếc mắt muốn tìm hình dáng của Vưu Kiện. Nhưng hình như hôm nay anh không ra sân, cả ngày cũng không thấy lảng vảng nơi hành lang.
Lòng thoáng cái đã mềm xuống, tiu nghỉu.
Trận bóng kéo dài gần một tiếng thì kết thúc.
Nghiêm Thừa Thừa cởi áo thun ra, vắt lên cổ, để lộ phần cơ bụng rắn chắc của mình. Nữ sinh hai lớp nhìn cảnh tượng này, máu mũi chảy không ngưng kịp.
“Nghiêm Thừa Thừa, cậu đẹp trai quá!!!”
“Nghiêm Thừa Thừa, làm bạn trai tớ đi!!!”
Lúc này từ trong đám đông, có một bạn nữ liều mình chạy đến, đưa cho Nghiêm Thừa Thừa một chai nước suối lạnh. Sau đó đỏ mặt quay người chạy đi.
Âu Dương Kiều Vỹ liếc thấy cảnh đó, phỉ báng một bãi.
Nghiêm Thừa Thừa mở chai nước uống một ngụm, sau đó đi lại gần chỗ của bé con.
Cậu ta đem chai nước áp vào má của bé con, ngay lúc bé con cúi mặt nhìn điện thoại.
Ngẩng lên, Âu Dương Kiều Vỹ cau có: “Tránh xa một chút.”
Nghiêm Thừa Thừa chọc chưa đã, nán lại nói chuyện: “Sữa dâu, cậu đừng khó chiều như vậy được không? Tôi cảm giác chúng ta kiếp trước có nợ với nhau đấy.”
“Ai nợ ai?”
“Tôi nợ cậu.”
Âu Dương Kiều Vỹ kéo khóe miệng cười một cái tinh quái: “Vậy chắc chắn kiếp trước cậu là tên ăn xin, tôi là người qua đường tốt bụng, bố thí cho cậu vài đồng rồi.”
Chúc Văn ở bên cạnh nghe câu này, trừng lớn mắt nhìn bạn thân, bạn thân này, cậu gắt vậy không sợ nghiệp à?
Nghiêm Thừa Thừa vốn mặt đã dày, bao lời này thấm tháp gì với cậu ta chứ.
Bật cười một tiếng, Nghiêm Thừa Thừa đưa tay vò tóc bé con: “Miệng lưỡi cũng ghét ghê!”
Âu Dương Kiều Vỹ hất mạnh tay đối phương ra, hừ khẽ: “Nói chuyện với cậu tổ đau họng thôi.”
Nghiêm Thừa Thừa càng lúc càng bị chọc cho cười ra nước mắt, bất ngờ duỗi tay bẹo má bé con một cái.
Giữa viễn cảnh đông người náo nhiệt, đám nam sinh vừa đá bóng xong bỗng chạy đến chỗ của một người, vui vẻ gọi: “Thầy Vưu.”
Vưu Kiện bước đến sân bóng, mỉm cười với bọn họ.
“Thầy, hôm nay lớp em có đứa mới chuyển đến, đá ngầu cực!”
“Vậy sao?” Vưu Kiện rất thích những nam sinh đá bóng giỏi, bèn hỏi, “Thế người đâu rồi?”
Mấy nam sinh quay đầu tìm kiếm, sau đó chỉ tay về phía Nghiêm Thừa Thừa ở trong đám đông.
Lúc này Nghiêm Thừa Thừa đang bẹo má của Âu Dương Kiều Vỹ, bị cậu mắng cho mấy câu.
Vưu Kiện đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng “đùa nghịch” giữa hai người, niềm hào hứng đột nhiên tắt ngấm.
“Đó thầy, cậu ta tên Nghiêm Thừa Thừa.”
Vưu Kiện vẫn còn nhìn về hướng đó, bên tai không nghe thấy nam sinh nói, trong lòng chỉ thắc mắc, mới chuyển đến đã thân thiết như vậy rồi à?
Hết chương 43.