Sau khi kết thúc bữa tiệc chị An đi lấy xe, Đinh Thái Vi kéo chặt áo, đứng ở cửa ra vào đợi cô. Gió lạnh mùa đông lạnh thấu xương, bình thường cô vẫn rất sợ lạnh, giờ đứng trong gió cả người đều run lên bần bật, Nhớ lại thời gian này năm trước cô còn đang ăn dầm ở dề nhà Tô Duy, cùng anh nói chuyện phiếm, cùng anh pha trà, nhìn anh loay hoay tỉa cây.
Đinh Thái Vi kéo áo thật chặt, cố gắng chặn lại những dòng suy nghĩ về Tô Duy. Cô không ngừng nhìn về phía bãi đỗ xe, hi vọng chị An có thể nhanh chóng lái xe tới. Đang đứng đợi cô bỗng có cảm giác có người ở sau lưng nhìn mình, cô quay đầu thì thấy Tô Duy đang đứng yên lặng ở cửa lớn, lặng lẽ nhìn cô. Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn tiến đến chào hỏi.
Tô Duy châm thuốc, ánh mắt anh lộ vẻ băn khoăn nói “Vừa rồi nhiều người quá nên không có cơ hội nói chuyện với em. Nghe nói em đã nghỉ ngơi một năm rồi à?” Đinh Thái Vi a một tiếng rồi không nói gì. Tô Duy thấy ánh mắt cô như có như không luôn liếc xung quanh, anh biết ý cô, khẽ cười nói “Yên tâm, không có phóng viên đâu.”
Sắc mặt Đinh Thái Vi thả lỏng, xấu hổ cười sau đó nhìn thẳng vào anh hỏi “Sao không thấy Tô Niệm vậy?” Cả buổi tối đều không thấy cô ấy xuất hiện. Bình thường mấy loại tiệc này Tô Niệm nhất định sẽ tham dự mà.
Tô Duy a một tiếng, nhàn nhạt giải thích “Tô Niệm đang chuẩn bị ra đĩa nhạc, mấy ngày nay đang sang Tây Ban Nha quay MV rồi.
Đinh Thái Vi gật đầu. Hai người đều không nói gì thêm mà chỉ lặng lẽ đối mặt một hồi, vẫn là Đinh Thái Vi mở lời trước “Em đang đợi chị An.” Ánh mắt lướt qua anh, nhìn về phía sau anh “Anh cũng đợi ai sao?”
Tô Duy bật cười, không đáp lại cô. Thấy anh không nói gì Đinh Thái Vi cũng không hỏi lại. Vừa hay chị An đã lái xe đến, ở phía sau gọi tên cô, cô vội cười chào Tô Duy, xoay người ngồi vào xe. Tô Duy dập thuốc, nhìn theo bóng lưng cô, cho đến khi Đinh Thái Vi lên xe, xe rời đi anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, rất lâu không rời đi.
Cũng không biết từ khi nào Long Tử Lê đã đi đến bên cạnh anh, vỗ vai anh nói “Thì ra hai người đã quen từ trước.” Ngừng một chút rồi anh ta bật cười “Xem ra chuyện xấu một năm trước của anh là thật rồi.”
Tô Duy quay đầu, mỉm cười nhìn anh ta “Tôi còn đang muốn cảm ơn anh một năm qua đã quan tâm Thái Vi rất nhiều đây.”
Long Tử Lê cười ha ha, nhìn thẳng vào mắt anh nói “Thỉnh thoảng có tâm sự đôi câu, cũng coi như quan tâm chăm sóc sao?” Thấy Tô Duy giận tái mặt đi, anh ta không ngừng cười nói tiếp “Nếu cuối cùng Thái Vi và anh đến được với nhau, khi ấy quay lại cảm ơn tôi cũng chưa muộn đâu.”
Những lời anh ta nói sao Tô Duy nghe không hiểu chứ, qua một lúc Tô Duy đút hai tay vào túi quần nói “Vậy sau này tôi sẽ cảm ơn. Tôi đi lấy xe, lúc nào rảnh chúng ta tụ tập nhé.”
Long Tử Lê cười gật đầu, chờ anh xoay người anh ta nói với theo “Tôi rất coi trọng Thái Vi.”
Tô Duy quay đầu nói “Tôi biết.” Dừng một chút rồi anh khẽ nhướn mày cười “Tôi sẽ xem kịch bản thật cẩn thận, xem xong sẽ gọi điện cho anh.”
Long Tử Lê lẳng lặng nhìn Tô Duy rời đi, khóe miệng cong cong rồi cũng xoay người đi vào phòng.
Đinh Thái Vi ngồi ở ghế sau tủm tỉm nhìn chằm chằm vào chị An và Mạnh Kiều Vũ ở phía trước. Nhìn đến mức chị An không thể nhịn được nữa, quay đầu trừng mắt với cô “Còn cười nữa răng sẽ rơi hết đấy.” Đinh Thái Vi rung đùi đắc ý, cười càng lớn hơn “Em không sợ.”
Chị An tức đến mức hàm răng cắn chặt lại, dứt khoát không để ý đến cô nữa. Mạnh Kiều Vũ vừa lái xe vừa nhìn cô qua kính chiếu hậy nói “Vừa rồi người nói chuyện với cô là Tô Duy?”
Đinh Thái Vi không ngờ Mạnh Kiều Vũ đột nhiên lại nhắc đến Tô Duy, ngẩn người sau đó cười gật đầu “Là anh ấy.”
Mạnh Kiều Vũ cười, vừa muốn nói thêm lại bị chị An dùng ánh mắt chặn lại. Mạnh Kiều Vũ nhận được nhắc nhở chỉ thấp giọng thở dài, chăm chú lái xe. Đinh Thái Vi ngồi phía sau không thấy hai người trao đổi ánh mắt với nhau, thấy Mạnh Kiều Vũ không truy vấn gì thêm thì cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Trên đường đi ba người đều không nói gì thêm nữa, xe chạy vào trong khu nhà, Đinh Thái Vi cười nói cảm ơn, đẩy cửa xuống xe. Vừa đi hai bước lại bị chị An gọi lại. Cô quay đầu, thấy chị An chậm rãi xuống xe, đi đến trước mặt cô, bộ dáng muốn nói rồi lại như không muốn nói ra, cô nheo mắt cười nói “Thì ra chị An không nỡ rời xa em.”
Chị An không để ý đến lời trêu chọc của cô, cau mày nghiêm túc hỏi cô “Thái Vi, có phải em vẫn còn yêu Tô Duy?”
Đinh Thái Vi không ngờ chị An sẽ hỏi trắng ra như thế, nụ cười trên mặt cứng đờ, miệng há ra nhưng không cất lên lời.
Chị An bình tĩnh nhìn cô, tiếp tục nhíu mày “Thế giới này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nếu sau này em và Tô Duy lại gặp nhau ở đâu đó, đến lúc đó anh ta lại tới quấy rầy em, em sẽ làm thế nào đây?”
Đinh Thái Vi nhìn chị An, thấy sắc mặt cô tối như mực, không giống đang đùa, cô cụp mắt, cẩn thận tự hỏi một lúc, thản nhiên lắc đầu “Em cũng không biết nữa.”
Cô thành thật như vậy ngược lại khiến chị An càng chán nản hơn. Qua một lúc chị An do dự mở lời “Thời gian em về quê nghỉ ngơi chị và Mạnh Kiều Vũ đã cẩn thận điều tra… Thái Vi, em có biết trước kia là ai đã báo cho bọn chó săn ấy không, chuyện của em và Tô Duy ấy?”
Đinh Thái Vi mờ mịt hỏi “Là ai?”
Chị An thở dài “Là Tô Duy.” Không đợi Đinh Thái Vi trả lời, chị An lại nói tiếp “Lúc trước chị cũng không để ý lắm, cho rằng chỉ đơn giản là vô tình, sau đó là Mạnh Kiều Vũ tìm chị, nói ra điểm đáng nghi, sau khi chị nghe cảm thấy cũng có lí, vì thế mới cùng anh ta điều tra. Em nghĩ xem, sao có thể trùng hợp đến thế, xe Tô Duy vừa đến cửa lớn thì lại hỏng? Nếu như bọn chó săn ấy không mai phục sẵn thì ảnh có thể rõ ràng vậy không?”
Đinh Thái Vi vẫn không ngẩng lên, một lúc sau bật cười “Em còn đoán thời gian đó chị và Mạnh Kiều Vũ bàn chuyện khác cơ.” Thái độ này của cô khiến chị An nhíu mày. Đinh Thái Vi nhìn thẳng vào mắt chị An cười nói “Thật ra vấn đề này em cũng có nghĩ đến rồi, cũng đã đoán ai là người đã thông báo cho phóng viên…”
Thấy sắc mặt cô dần ảm đạm chị An nhẹ nhàng mở lời “Chỉ là em không ngờ người ấy lại là Tô Duy?”
Đinh Thái Vi lắc đầu “Em chỉ là không nghĩ ra vì sao anh ấy phải làm vậy.”
Chị An cũng có chút cảm khái “Vậy chị mới nói, Tô Duy này…” Chị An nói được một nữa lại á khẩu, dừng một chút, đi đến ôm Đinh Thái Vi, vỗ nhẹ lưng cô như đang an ủi “Được rồi, đừng nghĩ nữa.”
Đinh Thái Vi khẽ vâng một tiếng, nhìn qua Mạnh Kiều Vũ đang lặng yên đứng cạnh cửa xe nhìn hai người nói chuyện, trong lòng cô không khỏi cảm thấy cảm động, cười ghé vào tai chị An nói “Chị và Kiều Vũ sao rồi?
Chị An cười cười hừ một tiếng, vỗ vào đầu cô nói “Chị với anh ta thì làm sao?”
Đinh Thái Vi cười hì hì “Kiều Vũ nói anh ta thích chị.”
Chị An buông cô ra, cười lạnh “Anh ta không phải cũng từng thích qua em?” Đinh Thái Vi cứng họng, vẻ mặt vô cùng vô tội, khóe miệng chị An cong lên, tiếp tục giả vờ cười lạnh “Trừ em ra không phải anh ta còn từng thích Tô Niệm còn gì?”
Đinh Thái Vi nhất thời không cách nào đáp lại, qua một lúc mới bĩu môi “Chị đang nói đùa em đấy à?”
Chị An nhéo má cô nói “Chị đùa thôi. Có điều chị và Kiều Vũ thật sự không có gì, em cũng đừng có nghĩ bậy bạ, nhanh lên nhà nghỉ ngơi đi.”
Đinh Thái Vi a một tiếng rồi ngoan ngoãn đồng ý, sau đó quay qua Mạnh Kiều Vũ ở phía sau lưng chị An nháy mắt mấy cái, Mạnh Kiều Vũ tự nhiên hiểu ý của cô, cười cười xua tay tạm biệt. Đinh Thái Vi cũng vậy tay, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Sau khi về nhà Đinh Thái Vi leo lên sô pha, trong đầu không thể xóa được những lời chị An vừa nói. Lúc ấy cô quả thật đã suy đoán ai là người báo tin, cũng đã từng hoài nghi Tô Duy, nhưng cuối cùng cô đã gạt nghi ngờ đó qua một bên, bởi cô thật sự tình nguyện tin tưởng Tô Duy không biết chuyện gì, cũng không muốn tin tưởng mọi chuyện đều là do Tô Duy sắp đặt.
Nếu mọi chuyện đều do Tô Duy làm, vậy mục đích cuối cùng của anh là gì, ép cô rời đi ư? Hay là làm bộ để cho Tô Niệm xem, để Tô Niệm ghen?
Cô không biết giữa anh em họ Tô đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết trong thời gian ấy tình cảm bọn họ có tiến triển vượt bậc không, tóm lại những chuyện kia đều không liên quan đến cô. Chỉ là nếu như thật sự chuyện của họ nhất định phải liên quan đến cô, thì dù cô có yêu Tô Duy thì trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái. Ngược lại cũng không thể nói đến oán hận, chỉ là cảm thấy có chút buồn cười, vốn chuyện của bọn họ chẳng liên quan gì đến cô, vậy nhưng hết lần này đến lần khác anh em nhà họ Tô lại cứ kéo cô vào cuộc. Tô Niệm mượn rượu giả điên, kéo tay cô, nói với cô, chị Thái Vi, chị có thể đem Tô Duy trả lại cho em không. Còn Tô Duy thì….
Đinh Thái Vi bỗng cảm thấy sợ hãi, nhớ tới chuyện kịch bản kia, Long Tử Lê là cố tình đưa cho Tô Duy xem, hẳn là không chỉ đơn giản hi vọng Tô Duy có thể đầu tư, có điều mặc kệ Long Tử Lê có mục đích gì, cô cũng sẽ không nhúng tay vào, tóm lại cô sẽ không nhận kịch bản kia.
Ngồi thêm một lúc, Đinh Thái Vi vuốt vuốt bật lửa, một tay với hộp thuốc lá, cuối cùng cô khẽ cười, ném hai món đồ qua một bên, đứng lên đi vào phòng tắm rửa mặt.
Những ngày sau đó Đinh Thái Vi một mực ngồi trong nhà chọn kịch bản, diễn viên chính cũng có mà diễn viên phụ cũng có, cô đều kiên trì đọc hết.
Lúc trước cô đã hứa với Long Tử Lê, nếu đã nghĩ kĩ sẽ gọi điện cho anh ta, tuy nhiên khi bữa tiệc ấy chưa tàn cô đã đưa ra quyết định, nhưng cô vẫn để qua vài ngày mới gọi cho Long Tử Lê, uyển chuyển nói cô không muốn nhận kịch bản ấy. Sau khi nghe xong Long Tử Lê cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ hỏi cô có thể suy nghĩ thêm chút nữa hay không. Đinh Thái Vi khách khí nói không cần, anh ta cũng không miễn cưỡng cô.
Tuy Long Tử Lê không miễn cưỡng cô nhưng sau khi cúp máy anh ta vẫn ngồi thẫn thờ mất một lúc.
Cuối cùng anh ta gọi cho Tô Duy, hỏi anh ta nghĩ thế nào về kịch bản. Giọng điệu của Tô Duy vẫn ôn hòa như trước, cười nói mặc dù kịch bản rất ổn nhưng anh ta không cảm thấy hứng thú. Rõ ràng Tô Duy không hề có ý định đầu tư vào nó, Long Tử Lê cầm điện thoại yên lặng vài giây rồi cười nói “Tô Duy, đạo diễn Ninh lần này rất muốn để cho Thái Vi diễn nữ chính, anh cảm thấy thế nào?”
Điện thoại bên kia quả nhiên không có lời đáp, qua một lúc Tô Duy cười nói “Diễn xuất của Thái Vi rất tốt.”
Long Tử Lê ừ một tiếng, cười nói “Kịch bản Thái Vi đã xem rồi, có điều hình như cô ấy cũng không mấy hứng thú.”
Hai người đều trầm mặc, Tô Duy trầm ngâm một lúc rồi nói anh có chuyện cần giải quyết, sau khi nói câu tạm biệt thì cúp máy. bên này Long Tử Lê nắm chặt điện thoại, nở nụ cười ha ha rồi nhắm mắt dưỡng thần.