Ngày hôm sau tuyết đã ngừng rơi, Đinh Thái Vi dọn xong bữa sáng thì thấy Tô Duy đang đứng ở bậc thang cười nhìn mình, cô cũng nở nụ cười nói “Ăn điểm tâm.”
Tô Duy ừ một tiếng, thong thả bước đến bàn ăn. Hai người vừa ăn vừa cười nói, vô cùng ăn ý không nhắc đến chuyện tối qua. Tô Duy hỏi Đinh Thái Vi tiếp đây muốn làm những gì, Đinh Thái Vi nghĩ một chút rồi nói chắc sẽ chỉ ở nhà, sẽ gọi điện cho đạo diễn Ninh và Long Tử Lê, nói cho họ biết cô sẽ nhận kịch bản này. Tô Duy nghe xong mỉm cười không nói thêm gì nữa.
Ăn xong bữa sáng Tô Duy lái xe rời đi. Đinh Thái Vi về phòng gọi điện cho đạo diễn Ninh và Long Tử Lê. Bài ngày sau Đinh Thái Vi chính thức đến ra mắt tổ kịch bản. Lại qua vài ngày Long Tử Lê cũng đến báo danh.
Những ngày này, Tô Duy mỗi ngày đều gọi điện cho Đinh Thái Vi, chỉ ân cần hỏi thăm, đôi khi vô tình kể chuyện trêu chọc cho cô vui vẻ. Đợi sau khi cô đến kịch trường thì Tô Duy lại thường xuyên đến tổ kịch dò xét. Hai người tiếp tục duy trì mối quan hệ không mặn không nhạt, Tô Duy cũng không hề nhắc đến chuyện bắt đầu lại, Đinh Thái Vi cũng cảm thấy vui vẻ về chuyện ấy, thỉnh thoảng hai người gặp nhau cô cũng cảm thấy thoải mái và tự tại hơn.
Hôm ấy Đinh Thái Vi vừa đến trường quay chợt nghe thấy trợ lí nói Tô Niệm đến. Thì ra Tô Niệm đã về nước, còn nhận nhân vật nữ phụ của phim này. Đinh Thái Vi chậm rãi bước đến phòng nghỉ, thấy Tô Niệm đang trang điểm thì cười coi như chào hỏi. Tô Niệm đang bị chuyên viên trang điểm tô vẽ, qua tấm gương thấy Đinh Thái Vi đi vào, cười đáp lại.
Thái độ của Tô Niệm trước sau vẫn thân thiết như thế, giống như lần mượn rượu giả điên ấy cũng không phải cô làm. Sau chuyện ấy Đinh Thái Vi cũng chuyển khỏi nhà Tô Duy, về sau lại có chuyện ảnh chụp kia khiến cô và Tô Niệm chưa hề gặp lại nhau, cũng không hề có sự liên lạc nào. Đinh Thái Vi lén lút dò xét Tô Niệm, phát hiện Tô Niệm vẫn ngây thơ xinh đẹp như cũ, khiến cô không thể không âm thầm tán thưởng.
“Chị Thái Vi, em vừa gặp Long Tử Lê.” Tô Niệm cảm khái “Em không ngờ anh ấy sẽ nhận kịch bản này.”
Đinh Thái Vi cười “Khả năng của nhà sản xuất tương đối cao.”
Tô Niệm há hốc miệng nhìn cô, bỗng nói “Chị Thái Vi thật biết nói đùa.” Đinh Thái Vi cười hắc hắc hai tiếng, ngồi xuống, thuận tiện trang điểm lại. Tô Niệm thấy cô không nói gì cũng yên lặng, sau đó cười hỏi “Chị Thái Vi đã đọc hết kịch bản chưa?”
Đinh Thái Vi ô một tiếng. Thầm nghĩ các diễn viên bất kể diễn viên chính hay phụ hay quần chúng cũng đều phải đọc hết kịch bản rồi chứ. Tô Niệm lại nhìn cô qua tấm gương, nhìn thần sắc cô đại khái cũng hiểu cô đang nghĩ gì nên bật cười “Em thấy kịch bản ở chỗ anh Tô Duy, vừa đọc đã bị hấp dẫn luôn, vì vậy cứ quấn lấy anh ấy ép anh ấy giúp em nhận vai. Chị Thái Vi, chị thấy kịch bản này thế nào?”
Tô Niệm rất thản nhiên nói thẳng là cô dựa vào quan hệ để được nhận vai. Đinh Thái Vi cảm thấy Tô Niệm là một cô gái rất đáng yêu, vì thế cười nói “Lúc trước chị cảm thấy kịch bản này…” Dừng một chút, ý thức được việc hạ thấp thành quả lao động của biên kịch thật không hay ho, huống chi bên cạnh còn có người khác thì cười cười, đổi đề tài “Nghe nói em sắp ra album hả?”
Tô Niệm hoàn toàn không nghĩ cô sẽ chuyển đề tài qua phía mình, ngẩn người rồi gật đầu “Anh Tô Duy nói sao?”
Nhân viên trang điểm đang tô lại môi cho cô, khi cô gật đầu khiến đường son bị lệch khiến cô ấy nổi giận. Đinh Thái Vi không nhịn được, phì cười ra tiếng. To Niệm ai oán liếc xéo qua tấm gương, thấy ánh mắt Đinh Thái Vi khẽ chuyển, mặt mày dịu dàng hiền hậu, trong lòng cô khẽ động, vốn muốn nói gì đó bỗng không cách nào mở miệng.
Nhìn Đinh Thái Vi một lúc lâu, Tô Niệm cúi đầu, giả như tùy ý nói “Tí nữa anh Tô Duy sẽ đến trường quay.”
Đinh Thái Vi a một tiếng, không cảm thấy bất ngờ, nhưng cô thật sư không muốn bàn đến chuyện liên quan đến Tô Duy nên lại đem chủ đề quay lại chuyện album của Tô Niệm. Tô Niệm thấy cô như thế chỉ mỉm cười, thuận theo ý cô tiếp tục buôn chuyện.
Hai người trang điểm xong cùng nhau vào phim trường. Quay xong hai phân đoạn là đã hết phần quay của Tô Niệm ngày hôm nay nên đã có thể về sớm. Đinh Thái Vi bày ra bộ dáng ghen tị ai oán không ngừng khiến Tô Niệm cười khanh khách không ngừng. Long Tử Lê mặc một bộ trường sam, đậm chất dân quốc, thản nhiên nâng tay gõ lên đầu Đinh Thái Vi “Tập trung đi.”
Đinh Thái Vi không thể không thừa nhận, Long Tử Lê thật sự là một người có tố chất diễn xuất trời ban, phim lần trước họ hợp tác vốn là phim truyền hình, so với lần này khác biệt rất lớn, cô lại lần nữa thấy được khả năng của anh ta. Những ngày này may mắn được nhìn thấy diễn xuất của anh ta, ngoài thán phục cô còn không thể không ngừng ca ngợi anh ta.
Diễn xong Đinh Thái Vi còn đang đắm chìm trong nội dung kịch bản. Long Tử Lê cười liếc cô “Hồn ơi về đi.”
Hai người vừa thu dọn vừa trò chuyện về kịch bản, đột nhiên ong Tử Lê ngừng tay, ngước mắt nhìn về phía Đinh Thái Vi “Có muốn anh tiễn em không?”
Đinh Thái Vi ngẩn người rồi cười gật đầu “Em sẽ gọi điện cho chị An, chị ấy sẽ đến đón em.”
Long Tử Lê cười cười, cũng không miễn cưỡng. Hai người quay lại phòng nghỉ thay đồ, Đinh Thái Vi đi tới cửa lại nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện. Cô thả chậm bước chân, do dự cân nhác xem có nên đẩy cửa vào không, cô nghe thấy tiếng Tô Niệm đang khóc thì giật mình, lập tức ngừng động tác gõ cửa.
Tô Niệm nức nở “Anh muốn quay lại với chị Thái Vi, đúng không?”
Tô Duy đang lật báo, nghe xong ngẩng đầu khẽ liếc, rồi lại cúi đầu chậm rãi nói “Đừng lộn xộn, nhanh thu dọn đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Chính là cái cảm giác dịu dàng ấy khiến cô không thể bở được, không nỡ, yêu không được, hận không xong. Tô Niệm dần ngừng khóc, nhìn thẳng vào anh nói “Em biết vì sao anh lại tìm chị Thái Vi, tháng sau ba mẹ về nước, bọn họ kiên quyết thúc giục anh kết hôn. Em đoán anh sẽ giới thiệu chị Thái Vi với bọn họ, một là để họ an tâm, hai là mong có được sự tự do.”
Tô Duy yên lặng rồi đặt tờ báo xuống “Anh không nghĩ nhiều như vậy.”
“Chẳng lẽ em đoán sai sao, anh thật lòng yêu chị Thái Vi sao?” Tô Niệm vẫn không chịu buông tha, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh, đại khái bị dùng thái độ dửng dưng lập lờ chọc giận.
Tô Duy đứng lên, nhìn cô đã khóc hồng hai mắt trầm giọng nói “Anh thật lòng yêu mến Thái Vi.” Anh dịu dàng vuốt tóc cô “Được rồi, nhanh đi rửa mặt đi, nhìn em xem, mắt sưng hết rồi.”
Tô Niệm tránh động tác của anh, nâng tay lên gạt toàn bộ đồ trang điểm trên bàn xuống đất, hung dữ trừng mắt với anh “Em biết bao nhiêu năm qua anh vì từ chối em đã tìm rất nhiều phụ nữ diễn trò, nhưng anh cảm thấy anh làm vậy em sẽ buông tay hay sao?”
“Vì sao không buông tay?” Tô duy nhíu mày, lại cũng không trách móc nặng nề. Qua một lúc, anh dịu dàng mở lời “Em yên tĩnh một chút đi, anh đi lấy xe.”
Đinh Thái Vi đứng ngoài cửa nghe được chuyện này cảm thấy vô cùng kì lạ. Nghe thấy tiếng bước chân Tô Duy đến gần cô vội vàng đưa tay gõ cửa. Cửa mở, vừa nhấc mắt thì đã nhìn thẳng vào mắt Tô Duy. Đinh Thái Vi cười một cái “Vừa diễn xong, em tới thay đồ.”
Tô Duy vẫn đứng yên nhìn cô, có lẽ đang nghĩ xem cô đã nghe được tới đâu, có điều rất nhanh anh nở nụ cười, giọng khàn khàn nói “Được, anh đi lấy xe, em đi cùng nhé.” Nói rồi lách người đi ra. Đinh Thái Vi vốn định nói không cần nhưng lời còn chưa cất lên Tô Duy đã ra khỏi phòng nghỉ. Cô quay đầu thấy Tô Niệm chằm chú nhìn cô, cô chớp mắt, làm như không thấy mớ hỗn độn Tô Niệm ném trên đất, cười nói “Chị nghĩ em đã về từ sớm rồi.”
Thần sắc Tô Niệm khẽ biến, nhưng rất nhanh chuyển sang nụ cười “Em đợi anh Tô Duy, anh ấy vừa đến.” Dừng một chút cô thở dài “Chị Thái Vi, chuyện em vừa nói với anh Tô Duy chị cũng nghe được rồi à?”
Đinh Thái Vi đứng yên lặng, nhưng cũng không phủ nhận.
Tô Niệm nhìn cô đột nhiên bật cười “Không nói chuyện này nữa, để em gọi người vào dọn dẹp, chị nhanh đi thay quần áo đi.”
Mười lăm phút sau hai người cùng nhau rời khỏi phòng nghỉ, vừa vặn đụng phải Long Tử Lê, Long Tử Lê chào hỏi Đinh Thái Vi, sau đó hỏi Tô Niệm “Sao em còn chưa đi?”
Lời này cùng câu nói “Chị nghĩ em đi từ sớm.” của Đinh Thái Vi cũng không khác là mấy, Tô Niệm không khỏi liếc nhìn Đinh Thái Vi, cười khanh khách nói “Anh và chị Thái Vi thật ăn ý.”
Long Tử Lê đương nhiên không hiểu Tô Niệm nói gì, nhưng Đinh Thái Vi hiểu rõ. Cô cúi đầu, đương sự không nghe ra sự trêu chọc của Tô Niệm, cười nhạt một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Ba người rời khỏi phim trường, Tô Duy sớm đõ xe đợi, thấy bọn họ Tô Duy xuống xe cười đến gần.
Sau khi chào hỏi Đinh Thái Vi quay sang cười ngượng ngùng với Long Tử Lê “Vừa rồi chị An gọi điện nói chị ấy bận không thể tới đón em…”
Thật ra cô đâu đã gọi điện, có điều cô chỉ không muốn ngồi cùng xe với anh em nhà họ Tô thôi, Long Tử Lê thấy sắc mặt Tô Duy tối xuống, trong lòng tự nhiên cũng hiểu được vài phần bèn cười nói “Anh đưa em về.”
Hai người chào tạm biệt anh em nhà họ Tô, Đinh Thái Vi xoay người, hoàn toàn không nhìn biểu hiện trên mặt Tô Duy. Cuộc đối thoại vừa rồi của hai người cô nghe rất rõ. Tô Duy đã rất sáng khoái thừa nhận tình cảm anh dành cho cô, ngoài cảm thấy kinh ngạc cô cũng có cùng cảm giác giống Tô Niệm, hoài nghi dụng ý của anh, cô càng ngày càng có khuynh hướng tin những lời của Tô Niệm. Đối với Tô Duy cô hoàn toàn không thể nhìn thấu, cho nên lại càng không dám cầu sự thật tình của anh.
Trên đường Long Tử Lê thấy cô không nói gì, hai ta nhẹ nhàng gõ tay lái, khẽ cười nói “Em cố ý tránh Tô Duy hử?” Đinh Thái Vi thu lại tầm mắt, không trả lời. Long Tử Lê nghiêng đầu liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch “Thái Vi, em biết ý tứ của anh vậy mà vẫn lên xe anh. Em nói xem, sau này anh nên làm thế nào đây?”
Cô vốn cũng không biết anh có ý như vậy với cô. Ngữ điệu của Long Tử Lê ba phần nghiêm túc bảy phần trêu chọc. Đinh Thái Vi nghe xong cũng không quá để ý, khẽ cười rồi thở dài nói “Thì ra anh đã sớm biết chuyện em và Tô Duy.”
Long Tử Lê cười cười “Tấm hình đõ nhìn rất rõ mà.”
Đinh Thái Vi nhìn khóe miệng đang cười của anh, cắn cắn môi rồi tiếp tục thở dài “Anh ném kịch bản ấy cho Tô Duy lại lộ ra chuyện đã gửi kịch bản cho em… Cuối cùng thì Tô Duy đồng ý đầu tư, em thì đồng ý diễn. Em nghĩ đạo diễn Ninh nhất định rất cảm ơn anh.
Long Tử Lê nghe vậy, liếc nhìn cô một cái, cười cười nhướn mày “Anh làm thế không phải chỉ vì đạo diễn Ninh, anh là thật lòng hi vọng em có thể diễn bộ phim này.”
Đinh Thái Vi à một tiếng, thầm nghĩ kịch bản này cũng chẳng có gì quá xuất sắc, tại sao đạo diễn Ninh lại coi trọng vậy, lại còn có Long Tử Lê đồng ý diễn, còn cả Tô Duy đầu tư nữa?
Thấy cô yên lặng Long Tử Lê cười cười rồi cũng không nói gì nữa. Lúc đến nhà Đinh Thái Vi xuống nhà, do dự xem có nên mời Long Tử Lê đi vào ngồi một chút không. Theo ý thuyết Long Tử Lê lần đầu đến nhà cô, lại vất vả đưa cô về, như thế nào cũng nên mời anh ta vào nhà uống trà. Cuối cùng cô khẽ cắn môi, vẫn khách sao mời một câu. Thấy bộ dạng khó nghĩ của cô Long Tử Lê bật cười, quan tâm nói thời gian đã muộn anh ta không vào, Đinh Thái Vi lập tức cảm động rơi nước mắt, mỉm cười nhìn anh ta lái xe rời đi.