Mỗi ngày Đinh Thái Vi đều chạm mặt Tô Niệm ở trường quay, có đôi khi còn ngồi cùng nhau duyệt lời thoại, may mà hai người đều có kĩ năng diễn xuất nên những gì thể hiện ra đều là sự hài hòa vui vẻ. Tô Niệm là một người rất biết cư xử, lúc diễn xuất cũng rất cẩn thận chăm chú, nhân viên trong đoàn, kể cả Đinh Thái Vi và Long Tử Lê đều rất yêu quý cô. Chỉ là Đinh Thái Vi vẫn cảm thấy có chút kì lạ, rõ ràng không thích cô những lại có thể cùng cô trò chuyện vui vẻ. Thế nhưng như vậy cũng tốt, nếu mỗi ngày Tô Niệm đều dùng mặt lạnh đối diện với cô thì cô chắc sẽ cảm thấy khó khăn hơn.
Sau lần đó Tô Duy cũng chưa từng tới phim trường, từ sau lần Đinh Thái Vi lên xe của Long Tử Lê về nhà anh cũng không gọi điện cho cô. Đinh Thái Vi không thể nắm bắt nổi tâm tư của anh, đôi khi cũng thầm tính toán xem thái độ của anh thế là sao, thế nhưng sau đó cũng dần bỏ qua, cũng không quá chú tâm đến chuyện này. Thật sự cô cũng hơi lạnh nhạt, dù sao cũng là người mình thích, nhiều hay ít cũng sẽ để ý, nhưng nếu Tô Duy không chủ động cô cũng sẽ không cưỡng cầu.
Hôm ấy chị An và Mạnh Kiều Vũ cùng đến trường quay, chị An thì cũng đạo diễn Ninh nói chuyện phiếm, chỉ còn lại Đinh Thái Vi và Mạnh Kiều Vũ, hai người ngồi cạnh nhau tự nhiên bàn luận về vấn đề tình cảm của Mạnh Kiều Vũ.
Đinh Thái Vi thần thần bí bí nghiêng mặt nhìn chị An, sau đó ghé vào tai Mạnh Kiều Vũ nói “Còn chưa thu phục được sao?”
Mạnh Kiều Vũ nhìn theo ánh mắt cô, nhìn chị An cười khổ nói “Cô ấy dầu muối không ăn, tôi không có cách nào nữa rồi.”
Đinh Thái Vi cắn môi nhìn anh ta “Nếu anh bỏ cuộc nhanh như vậy thì cũng không phải Mạnh Kiều Vũ mà tôi biết.”
Mạnh Kiều Vũ lập tức nhướn mày hỏi “Mạnh Kiều Vũ mà cô biết là kiểu thế nào?”
Đinh Thái Vi cười cười không đáp, ánh mắt khẽ lướt qua anh ta, nhìn thấy Tô Niệm đang đi tới thì hơi giật mình, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà trong lòng hơi băn khoăn, thấp giọng nói “Tô Niệm cũng ở đây, lúc trước hai người cũng không phủ nhận chuyện xấu kia, nếu chị An hiểu lầm thì làm sao bây giờ.”
Mạnh Kiều Vũ cũng đã thấy Tô Niệm, nghe Đinh Thái Vi nói thì hững hờ cười nói “Làm trò mà thôi mà, tôi nghĩ chắc chắn cô ấy nhìn ra được.”
Đinh Thái Vi kinh ngạc, còn muốn nói gì đó nhưng nghĩ anh ta đã chẳng thèm quan tâm, cô có nói gì cũng vô dụng thôi. Thật ra cô định nói cho Mạnh Kiều Vũ biết, dù chị An có nhìn ra điều ấy, hiểu anh ta và Tô Niệm chỉ là diễn trò cho thiên hạ xem nhưng cũng không có nghĩa là chị ấy không để ý. Dù sao trong mắt người ngoài anh ta cũng đã từng là người yêu của Tô Niệm, nếu sau này ở cạnh chị An nhất định sẽ phát sinh những lời đồn đại, hẳn là anh ta nên cho chị An một lời giải thích.
Tô Niệm bắt chuyện cùng đạo diễn Ninh và chị An một chút thì thấy Đinh Thái Vi và Mạnh Kiều Vũ đang ngồi cạnh nhau, cười tươi đi về phía hai người. Đinh Thái Vi khẽ cười, dùng khuỷu tay huých vào người Mạnh Kiều Vũ “Người tới rồi.”
Bộ dạng của cô có phần xấu tính khiến Mạnh Kiều Vũ không khỏi bật cười. Tô Niệm tới thấy người người đều đang cười, lông mày nhướn lên đầy kinh ngạc, sau đó cười hỏi “Có chuyện gì mà vui vẻ thế, nói em nghe một chút được không?”
Thật ra ba người bọn họ rất hiểu đối phương, đều rõ chân tướng chuyện xấu năm xưa cho nên dù giờ có đứng đây nói chuyện phiếm cũng không cảm thấy xấu hổ. Ngược lại nhân viên trường quay lại có nhiều bát quái để xem, nhìn thấy ba người bọn họ đứng cùng một chỗ cười nói vui vẻ đều sẽ không thể tưởng tượng nổi, dù sao quan hệ luẩn quẩn của bốn người một năm trước cũng không phải chuyện bí mật gì. Mà ba nhân vật chính bị vây xem cũng không quá để ý đến ngoại cảnh xung quanh.
Ba người đang buôn chuyện thì điện thoại của Đinh Thái Vi đổ chuông, cô nhìn màn hình thì phát hiện là Tô Duy gọi tới. Cô lén liếc nhìn Tô Niệm sau đó đứng lên đi ra chỗ khác nghe điện thoại. Tô Duy hỏi cô bao giờ thì xong việc, nói là muốn đến đón cô. Đinh Thái Vi nhìn Tô Niệm đang đứng ở cách đó, qua một lúc nói với anh chắc khoảng hai tiếng nữa mới xong. Trong lòng cô không ngừng suy nghĩ, nếu để Tô Niệm biết Tô Duy gọi điện cho cô thì không biết cô ấy sẽ nháo thành bộ dạng gì nữa.
Cuối cùng Đinh Thái Vi vẫn bóng gió nói đến Tô Niệm, nói Tô Niệm đang ở đây, có muốn bảo cô ấy nghe điện không. Tô Duy ở bên kia yên lặng vài giây rồi cười nói “Thái Vi, sau này khi chúng ta ở bên nhau em vẫn cứ kiêng kị Tô Niệm mãi sao, anh nghĩ làm thế em cũng không vui vẻ gì. Tô Niệm chỉ là em gái của anh, chuyện của chúng ta là chuyện hai người, hoàn toàn không liên quan đến con bé, em không cần phải thử dò anh.”
Đúng thế, Đinh Thái Vi thật sự có ý thử anh, nhưng muốn nói cố kị còn không bằng nói cô thương cảm Tô Niệm. Như cô thấy, Tô Niệm biến thành thế này đều là do Tô Duy dung túng mà ra. Nếu anh yêu Tô Niệm thì không sao, thế nhưng anh lại luôn khẳng định rằng mình không hề yêu. Tô Niệm bị anh dùng thái độ mập mờ như vậy đối xử, qua nhiều năm không làm ra hành vi nào quá khích đã là tốt lắm rồi.
Cúp máy Đinh Thái Vi thẫn thờ một chút, đang muốn quay lại thì thấy chị An dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, chắc chị ấy nhìn ra thần sắc của cô có chút khác thường. Cô nghĩ một chút rồi vẫn đi về phía chị An, chị An nhỏ giọng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô nói Tô Duy thông báo muốn tới. Chị An nghe xong cũng không có phản ưng gì đặc biệt, chỉ vỗ bả vai cô ý muốn an ủi cô.
Đinh Thái Vi bĩu môi, nói với chị An “Bây giờ không phải là nên cảm thấy hả hê hay sao.”
Chị An ừ một tiếng, rất đồng cảm “Cho nên em không cần suốt ngày trêu chọc chị và Mạnh Kiều Vũ.”
Đinh Thái Vi lập tức khâm khúc phản ứng của chị An, ánh mắt cô như có như không rơi trên người Mạnh Kiều Vũ, ghé vào tai chị An nhỏ giọng cười hỏi “Chị An, chị đối với Kiều Vũ có cảm giác gì?”
Chị An liếc cô nói “Có phải em đang cảm thấy thở phào nhẹ nhõm không, cuối cùng cũng có thể đem gánh nặng Mạnh Kiều Vũ kia vứt bỏ rồi?”
Gần đây hai người hay nói đùa về chủ đề này, nghe chị An nói thế Đinh Thái Vi cũng không cảm thấy bất ngờ, cười hắc hắc rồi nhéo nhéo eo chị An “Quen biết Mạnh Kiều Vũ bao nhiêu năm như vậy chị còn không biết tính của anh ta sao? Anh ta bình thường vốn là một người nghiêm cẩn, cũng rất có tính toán của riêng mình, nếu như anh ta thật sự thích em hoặc Tô Niệm, em tin tưởng anh ta sớm đã có hành động, cũng sẽ không đợi đến baayy giờ mới quấn lấy chị.” Nói rồi cười mập mờ với chị An.
Chị An không thèm quan tâm đến nụ cười của cô, qua một lúc mới nói ra lời trong lòng “Nếu anh ta không thích Tô Niệm vậy sao lại chấp nhận để chuyện xấu của bọn họ lan truyền?”
Thì ra chị An vẫn có phần để ý, thật may vừa rồi cô đã khuyên Mạnh Kiều Vũ phải giải thích rõ ràng. Dừng một chút, Đinh Thái Vi khẽ thở dài “Em nghĩ chị vẫn nên tự mình hỏi cho rõ vẫn hơn đấy.” Thì ra không phải chị An không động lòng, chỉ là trong lòng vẫn còn vướng mắc, còn có nghi ngờ.
Chị An nghe cô nói xong cũng chỉ cười không nói thêm gì nữa. Thấy chị An không muốn nói thêm gì Đinh Thái Vi cũng không tiện nói thêm, dù sao chuyện tình cảm người ngoài cũng không thể nhúng tay vào, có gì cũng phải để người trong cuộc tự thông suốt mà thôi.
Sau khi kết thúc công việc Đinh Thái Vi đi ra bãi đỗ xe, quả nhiên xe của Tô Duy đã đang đợi. Tô Duy giúp cô mở cửa, đợi cô lên xem, nhìn cô rồi hỏi “Vất vả lắm à?”
Đinh Thái Vi cười lắc đầu “Chúng ta đi đâu đây?”
Tô Duy vừa khởi động xe vừa cười nói “Đến nơi sẽ biết.”
Xe dừng lại trước một nhà hàng, Đinh Thái Vi cảm thấy kì lạ, ngẩng đầu nhìn Tô Duy, Tô Duy lại chỉ nhìn cô rồi cười, kéo tay cô dắt vào bên trong. Đinh Thái Vi muốn tránh lại bị anh nắm rất chắc. Cô do dự một chút rồi để kệ anh muốn làm gì thì làm.
Đợi đến khi vào trong Đinh Thái Vi mới biết thì ra Tô Duy đưa cô đi gặp ba mẹ. Trước Tô Niệm cũng từng nhắc tới chuyện ba mẹ anh sắp về nước, chỉ là cô không ngờ lại nhanh như thế, cô cũng không thể ngờ Tô Duy thật sự đưa ô đến gặp ba mẹ anh. Đối với hành vi tiền trảm hậu tấu này của Tô Duy, nhất thời Đinh Thái Vi chỉ biết giận chứ không thể làm gì. Cô hung hắng cấu vào bàn tay anh, Tô Duy cũng không giận, trên mặt ngập ý cười, thần sắc bình thường giúp cô ngồi xuống.
Sau khi giới thiệu chính là thời gian chuyện phiếm. Trong cả quá trình Đinh Thái Vi đều mỉm cười chống đỡ, dù sao trước mặt ba mẹ Tô Duy cô cũng không tiện phản ứng gì hết. Ba mẹ Tô Duy đối với cô rất hòa nhã, nói bóng gió hỏi han về gia đình cô, cả bữa ăn vẫn luôn duy trì không khí hài hòa.
Thấy Tô Duy dịu dàng gắp rau cho cô, mẹ anh cười nói “Tô Duy chưa từng mang bạn gái về nhà, cũng rất ít khi nói về chuyện tình cảm của nó với các bác.” Bà ôn hòa nhìn Đinh Thái Vi “Xem ra Tô Duy rất yêu cháu.”
Đinh Thái Vi cảm thấy xấu hổ, cô nghe được ý tốt của mẹ Tô Duy, nhưng ngoài cười ra thì cô không biết nên nói gì hết.
Tô Duy nghe mẹ anh nói, nhướn mi cười “Con đúng là rất yêu Thái Vi.”
Anh cứ như vậy nói trắng ra chỉ khiến Đinh Thái Vi càng xấu hổ, cũng may mẹ anh chỉ cười, không trêu ghẹo thêm nữa.
Bên ngoài có lời đồn, tính cánh cha mẹ anh rất tốt, rất có nội hàm và giáo dưỡng. Một bữa cơm này Đinh Thái Vi không thể không cảm khái, thì ra những lời đồn kia thật sự là có căn cứ. Sau khi ăn cơm xong ba mẹ Tô Duy trở về biệt thự mới mua cạnh nhà Tô gia. Tô Duy và Đinh Thái Vi cũng chào tạm biệt rồi rời đi.
Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi Đinh Thái Vi mới xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Duy. Tô Duy lại cười nói “Lên xe đi.”
Đinh Thái Vi lên xe, vẫn chằm chằm nhìn anh, ý tứ là muốn được nhận lời giải thích từ anh. Tô Duy ngồi bên cạnh thì không có gì bất thường, sắc mặt vẫn bình thản, không nhìn ra tâm tình của anh. Anh không nói chuyện Đinh Thái Vi cũng không vội, vì thế khiến không khí rơi vào trạng thái trầm lắng. Cũng không biết qua bao lâu Đinh Thái Vi cũng phục hồi lại tâm trạng, lúc này phát hiện xe đã chạy vào bên trong khi nhà Tô Duy, cô lập tức quay sang nhìn Tô Duy thì thấy anh đang nhìn cô tủm tỉm cười, trong mắt là sự dịu dàng ấm áp, còn có một loại tình ý không rõ ràng, cô lập tức sửng sốt, lời chất vấn đến miệng lại phải nuốt vào.
Tô Duy giúp cô mở cửa, Đinh Thái Vi chần chừ rồi cũng xuống xe. Tuy cô giận Tô Duy quá bá đạo, nhưng cô lại càng muốn nghe lời giải thích của Tô Duy, tóm lại đã đến đây cô cũng không muốn cáu kỉnh nữa.
Hai người vào phòng, Tô Duy giúp cô châm trà, sau đó ngồi một bên cười, đợi cô truy hỏi.
Đinh Thái Vi nhíu mày, qua một lúc thì mở lời “Tô Niệm có biết chuyện hai bác về nước không?” Cả quá trình ăn cơm ba mẹ anh đều không hề nhắc tới Tô Niệm, cũng không biết là họ cố ý hay là cảm thấy không cần phải đề cập tới.
Tô Duy nhìn cô rồi nói “Con bé biết.” Ngừng một chút rồi cười nói “Có phải em rất để ý chuyện hôm nay? Anh xin lỗi, trước đó đã không nói cho em chuyện đi gặp ba mẹ anh.”
Cô hoàn toàn không nhìn thấy thành ý xin lỗi của anh, ngược lại chỉ thấy anh đang rất sung sướng.
Đinh Thái Vi nhìn anh “Em thật sự cảm thấy tức giận, một là gặp mặt người lớn không phải là chuyện đùa, hai là lẽ ra anh nên nói với em trước một tiếng, bất kể là em có đồng ý hay không chứ.” Qua một lúc thấy Tô Duy vẫn mỉm cười nhìn cô, cô cụp mắt nói “Kì thật chuyện anh và Tô Niệm nói ngày ấy em đứng ngoài đều nghe thấy hết. Em tin giả thuyết của Tô Niệm, anh đưa em đến gặp ba mẹ anh không lẽ thật sự vì họ ép anh phải kết hôn sao?”
Tô Duy nhớ lại cuộc nói chuyện hôm ấy, cười cười nói “Vậy em chắc cũng nghe được anh đã nói anh thật sự yêu em.” Thấy cô lạnh lùng nhìn anh, anh lại cười “Anh thừa nhận anh đưa em đi gặp ba mẹ là muốn cho họ yên tâm, nhưng cũng không phải chỉ là lá chắn.”
Đinh Thái Vi nhấn huyệt thái dương “Tô Duy, anh làm chuyện gì cũng đều đem mọi thứ suy nghĩ thấu đáo, dựa vào tình cảm của em dành cho anh, em thật sự không muốn dây dưa vào gút mắc tâm lí giữa anh và Tô Niệm. Em đoán ba mẹ anh hẳn cũng rất yêu quý Tô Niệm, dù cho trước khi mất ông nội anh đã dặn dò lại nhưng đó cũng là chuyện đã qua, em tin ba mẹ anh cũng sẽ không làm khó hai người…”
Tô Duy chỉ biết cười khổ nhìn cô “Em cứ luôn nhắc đến Tô Niệm có phải còn đang chú ý đến những đồn đại giữa bọn anh không?”
Đinh Thái Vi im lặng một chút rồi nói “Cái em chú ý không phải những lời đồn ấy, mà là thái độ của anh đối với Tô Niệm. Anh biết rõ Tô Niệm thích anh, lại còn tỏ ra mập mờ. Nếu không phải do anh dung túng thì Tô Niệm liệu có rơi vào tình trạng yêu không dám yêu bỏ không nỡ bỏ hay không?”
Tô Duy bật cười nhìn cô, qua một lúc mới cười khổ nói “Thái Vi, anh đã từng nói qua nhiều năm như thế, anh không có cách nào đáp lại tình cảm của Tô Niệm, thế nhưng chuyện này cũng không thể tính là anh đang dung túng con bé, anh đã rất cố gắng nghĩ biện pháp khiến con bé thấy khó mà lui. Em biết cô ấy là em gái của anh, người trong nhà cũng rất yêu quý con bé, em bảo anh phải làm thế nào, trở mặt với con bé sao?” Anh cầm chén trà lên khẽ coay, giọng trầm xuống “Anh nghĩ đổi lại là em cũng không thể tuyệt tình như thế.”
Đinh Thái Vi nghe xong lời của anh cảm thấy rất buồn cười, qua một chút mới nói “Em thật sự đúng là không thể làm được, nhưng anh… em nhớ anh không phải loại người không thể quyết tuyệt nổi, nếu anh không hề yêu con bé em tin anh sẽ đem chuyện tình cảm đó xử lí một cách triệt để và thỏa đáng, chứ không giống như lúc này, khiến Tô Niệm càng lún càng sâu.”
Qua một thời gian dài như thế Đinh Thái Vi cũng có thể hiểu rõ Tô Duy. Tô Duy cầm chén trà, thật lâu mới khẽ nói “Thái Vi, chuyện không hề phức tạp như em nghĩ đâu, em chỉ là không tin tưởng anh mà thôi, có lẽ lúc trước chúng ta ở chung đã xảy ra vấn đề gì đó, khiến em có thành kiến với anh, nhưng anh thật lòng thích em.”
Đinh Thái Vi cũng khẽ thở dài nhưng không nói tiếp. Cô nghĩ không ra thật lòng của Tô Duy ở đâu mà tới, thời gian bọn họ ở chung kia cũng không thấy anh động lòng, không lẽ là sau khi cô rời đi anh bỗng phát hiện cô rất tốt, sau đó mới thích cô? Nghĩ vậy Đinh Thái Vi bật cười thành tiếng.