Sau khi vào phòng bệnh, ba người đều thả nhẹ bước chân. Ông ngoại cô vẫn nửa tỉnh nửa mê như cũ, hai người mợ nhìn thấy Tô Duy cũng không quá kinh ngạc, dặn dò vài câu rồi cùng cậu cả của cô ra khỏi phòng bệnh.
Đinh Thái Vi tựa đầu vào Tô Duy lẳng lặng nhìn gương mặt ông ngoại cô. Tô Duy cúi đầu xuống, im lặng nhìn cô. Phát hiện ra ánh mặt của Tô Duy, Đinh Thái Vi hơi nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt của anh. Ánh mắt của anh tràn ngập vẻ dịu dàng, nhất thời khiến Đinh Thái Vi cảm thấy lòng căng lên, vội vàng kể chuyện của ông ngoại cho anh nghe.
Tô Duy ôm lấy cô, nói khẽ: “Hay là đi ngủ trước đi, ông ngoại ngủ rất sâu, đừng lo lắng.”
Đinh Thái Vi nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Hai người ngồi qua một bên, Tô Duy kéo để cô tựa đầu lên bờ vai mình. Đi đường vất vả nên hai người đều hơi mệt mỏi, Đinh Thái Vi vốn còn muốn kể chuyện của ông ngoại choTô Duy nghe nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ, ngủ thật say trong lòng Tô Duy. Tô Duy ôm trọn lấy cô, một tay nhẹ nhàng phủ lên trán cô, cười cười sau đó vén tóc cô sang một bên rồi cũng nhắm mắt lại.
Không biết là lúc nào, Đinh Thái Vi đột nhiên giật mình. Cô vô thức nhìn người bệnh trên giường thì thấy ông ngoại đang cười nhìn cô và Tô Duy. Cô không khỏi sửng sốt, một lát sau, bỗng nhiên tỉnh táo lại, vội vàng đẩy Tô Duy ra. Tô Duy mở mắt ra, nghi hoặc nhìn cô, thấy đôi mắt đen của cô nhìn thẳng về phía giường bệnh, ánh mắt dường như còn có vẻ mừng rỡ. Anh vội nhìn theo ánh mắt của cô thì thình lình đối diện với ánh mắt cười của ông ngoại cô.
“Ông ngoại tỉnh rồi.” Tô Duy nói nhỏ bên tai cô rồi đứng lên trước, ôm lấy cô vẫn còn đang sững sờ từ từ đi về phía giường bệnh.
Lúc này Đinh Thái Vi mới lấy lại tinh thần, ngồi vào bên giường, cầm tay ông ngoại thật chặt: “Ông ngoại à, ông tỉnh lại rồi.”
Ngón tay ông ngoại hơi dùng sức giống như muốn cầm ngược lại tay cô. Đinh Thái Vi không khỏi cười, buông lỏng tay để cho ông nắm tay mình. Ông ngoại vẫn đang cười, ánh mắt rơi trên người Tô Duy. Đinh Thái Vi quay đầu lại nhìn Tô Duy một cái rồi lại nhìn sang ông: “Ông ngoại à, đây là Tô Duy.” Suy nghĩ một lát lại nói: “Anh ấy nói muốn làm cháu rể của ông, không biết ông có đồng ý không.” Nói xong cô lại nở nụ cười.
Tô Duy cười cười đón lấy ánh mắt săm soi của ông ngoại cô, nhẹ nhàng ngồi sau lưng Đinh Thái Vi, dùng tay phủ lên bàn tay của Đinh Thái Vi và ông ngoại cô, dùng giọng trầm thấp gọi ông ngoại.
Ông ngoại cô há hốc miệng, khẽ ừ một tiếng rồi lại nháy nháy mắt nhìn hai người một lát, xác nhận rất hài lòng với Tô Duy. Đinh Thái Vi cười thật tươi tắn, vươn tay đặt lên trán ông ngoại, nhẹ nhàng dỗ dành: “Trời chỉ vừa sáng thôi, ông ngoại à, ông ngủ thêm một lát nữa đi.” Quả thật ông ngoại cô nhắm mắt lại, ngoan ngoãn thiếp đi. Đinh Thái Vi cùng Tô Duy liếc nhìn nhau, đều cười rộ lên.
Một tiếng sau, bố mẹ cùng cậu hai của cô đến, thấy ông ngoại cô đang ngủ nên ra khỏi phòng bệnh. Đinh Thái Vi giới thiệu mọi người với nhau, bố mẹ cô nhìn Tô Duy, không có phản ứng gì đặc biệt, ngược lại cậu hai của cô cười thành tiếng: “Thì ra đây chính là Tô Duy.”
Không chỉ có Tô Duy mà Đinh Thái Vi cũng có hơi ngạc nhiên. Cậu hai của cô cười nói: “Thái Vi này, cậu cả đang ở dưới lầu, chúng ta xuống dưới đưa bữa sáng cho anh ấy đi.”
Ý tứ không nói cũng rõ là muốn để lại một mình Tô Duy với bố mẹ cô. Đinh Thái Vi không đoán ra dụng ý của cậu hai cô, sau khi suy nghĩ thì giương mắt nhìn Tô Duy. Tô Duy cười với cô, tất nhiên là có ý bảo cô hãy yên tâm.
Sau khi xuống lầu, Đinh Thái Vi và hai người cậu ngồi trên băng ghế dài. Cậu hai của cô là giáo sư đại học, luôn nói chuyện thẳng thắn, sau khi ngồi vào chỗ của mình ông đã nhìn thẳng vào Đinh Thái Vi: “Hai cậu có chuyện muốn nói với cháu.”
Đinh Thái Vi không khỏi kinh ngạc, hai cậu của cô rất ít khi nghiêm túc, nếu như không phải chuyện rất quan trọng thì cũng không một mình nói chuyện với cô. Cô vẫn im lặng, cậu hai của cô nghĩ ngợi rồi đứng dậy: “Thật ra thì cậu cả của cháu có chuyện muốn nói với cháu, cậu đi mua đồ ăn sáng đây, hai người nói chuyện đi.”
Thì ra là cậu cả muốn nói lên suy nghĩ của mình. Cậu cả cô là thương nhân, làm chuyện gì cũng cân nhắc hơn cậu hai cô nhiều, cũng không biết lần này ông ấy muốn nói gì.
“Thái Vi, cậu có thể hỏi cháu một chút cháu và Tô Duy có quan hệ thế nào không?” Cậu cả của cô luôn nói chuyện rất tế nhị, chỉ là lần này lại hỏi khá trực tiếp. Sau khi Đinh Thái Vi ngẩn người thì nhất thời cũng không biết trả lời thế nào. Quan hệ giữa cô và Tô Duy là thế nào? Người yêu? Hay là khôi phục lại quan hệ của một năm trước kia, thân phận tình nhân?
Cậu cả của cô đợi một lát chỉ thấy cô im lặng, ông suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi lên tiếng: “Bố mẹ cháu là quân nhân, lại còn là nhân viên nghiên cứu nên không biết đến Tô Duy là rất bình thường. Nhưng cậu thì khác, cậu là người làm ăn nên tất nhiên đã từng nghe tiếng Tô gia, cũng biết con trai trưởng Tô Duy của nhà đó.” Ông nhìn Đinh Thái Vi, chân mày hơi nhíu lại, “Thái Vi này, nhà chúng ta so với nhà khác có lẽ cũng chẳng kém, nhưng so sánh với Tô gia thì dù sao cũng có chênh lệch. Huống hồ Tô gia cũng không đơn giản chỉ là kinh doanh thôi… Cháu có biết trước kia tại sao ông ngoại cháu lại phải đưa cả nhà ta rời khỏi phương nam không? Một khi đã liên quan đến vấn đề chính trị thì cũng không có gì là trong sạch hoàn toàn. Cháu hiểu ý cậu chứ?”
Đinhh Thái Vi yên lặng một lúc, rủ mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu.
Cậu cả của cô nhìn cô, “Nếu hiểu rồi thì cậu cũng không nhiều lời nữa, cậu tin cháu có thể xử lý tốt những chuyện thế này.”
Đinhh Thái Vi khẽ vâng một tiếng rồi vẫn yên lặng. Cậu cả của cô không nhịn được cười xòa: “Được rồi, lên lầu thôi, cậu nghĩ bố mẹ cháu không ứng phó được với Tô Duy đâu.” Giọng điệu còn có vẻ trêu ghẹo, Đinhh Thái Vi cũng cười thành tiếng. Cậu cả của cô đứng dậy, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Đã đến đây rồi hay là đi thăm bà ngoại nhỏ luôn đi.”
Gặp bà ngoại nhỏ hẳn là chính thức chào hỏi rồi, việc này đại biểu cậu cả đã ngầm đồng ý với quan hệ của cô và Tô Duy rồi sao? Đinh Thái Vi cũng không biết tâm trạng mình thế nào, hiện giờ cô và Tô Duy có là người yêu không chính cô cũng không biết, làm gì có thể tính xa được như vậy chứ? Mấy chuyện môn đăng hộ đối này không phải chỉ phiền não sau khi đã xác nhận quan hệ rồi hay sao?
Sau khi lên lầu, thấy Tô Duy đang nói chuyện với bố mẹ, cô đứng ở đầu cầu thang một lúc mới từ từ bước đến. Trên mặt Tô Duy luôn giữ nụ cười ôn hòa, khi nói chuyện với bố mẹ cô cũng biết tiến biết lùi. Phần lớn về sau bố mẹ cô đều lẳng lặng nghe, thấy Đinhh Thái Vi đến thì cười cười, để lại không gian cho cô và Tô Duy.
Đợi bố mẹ cô đi rồi, Tô Duy nắm tay cô, vừa đi về phía phòng bệnh vừa cười hỏi: “Có phải đang lo lắng cho anh không?”
Đinhh Thái Vi nở nụ cười, thành thật trả lời, “Em sợ bố mẹ em không ứng phó được với anh thôi.”
Tô Duy lập tức nở nụ cười, dừng bước, nhìn cô thật kĩ, “Thì ra ở trong lòng em anh lại là người khủng bố như vậy.”
Thấy vẻ mặt anh có một chút uất ức, trong nháy mắt tất cả đều trở nên vui vẻ, Đinh Thái Vi không khỏi cười thành tiếng, cũng không trả lời anh, chỉ cùng anh sánh bước đi về phía trước. Sau khi vào phòng bệnh hai người mới biết ông ngoại của cô đã tỉnh, trong phòng đứng đầy người nhà. Cậu cả của cô thấy họ vào liền nói nhỏ: “Tình hình hiện giờ của ông ngoại rất ổn định, mọi người cũng ở đây trông chừng rồi, không thì hai cháu về nghỉ ngơi trước đi, có việc gì cậu sẽ báo cho cháu.”
Một ngày một đêm không nghỉ ngơi, quả thật cô và Tô Duy cũng có hơi mệt mỏi. Đinh Thái Vi chần chờ một lát rồi gật đầu, cùng Tô Duy xuống lầu. Trên đường về nhà, Tô Duy tập trung lái xe, Đinhh Thái Vi cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, nhìn nhìn anh rồi lại rủ mắt xuống. Thấy cô muốn hỏi lại thôi, Tô Duy không khỏi bật cười, “Sao thế?”
Đinh Thái Vi chần chờ một lát cũng bật cười: “Bà ngoại nhỏ của em đang ở nhà.” Thấy Tô Duy nghi hoặc nhướng mày, cô nói sơ qua quan hệ của mọi người trong nhà. Tô Duy nghe xong thì gật gật đầu, ra vẻ đã hiểu, “Đây là chính thức gặp mặt gia đình đây mà.”
Sau khi về nhà, Đinh Thái Vi thấy mấy anh chị họ cũng ở nhà thì không khỏi ngẩn người, về sau mới nhớ ra hẳn là cậu cả bảo bọn họ ở nhà cùng bà ngoại nhỏ. Trong khoảng thời gian này vì bệnh tình của ông ngoại nên tâm trạng của bà ngoại nhỏ cũng không tốt lắm, rất hay cau có, thấy Đinhh Thái Vi dẫn Tô Duy về gặp bà thì từ đáy lòng lại cảm thấy rất vui mừng.
Sau khi gặp bà ngoại nhỏ, hai người lên lầu nghỉ ngơi. Đinh Thái Vi đứng bên cửa sổ, nhìn bóng lưng đơn chiếc của bà ngoại nhỏ đang nội viện, không biết sao lại cảm thấy lòng rất buồn. Tô Duy nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô từ phía sau, cùng cô nhìn ra ngoài nội viện, nhất thời hai người đều không nói gì.
Một lát sau, cằm Tô Duy nhẹ nhàng đặt lên mái tóc cô, “Chúng ta như vậy có được tính là đã bắt đầu lại lần nữa không?”
Đinh Thái Vi im lặng một lát rồi nói: “Anh nói thử xem?”
Tô Duy hôn nhẹ lên vành tai cô, cười thành tiếng: “Đương nhiên là tính rồi.”
Đinh Thái Vi cũng cười, nghĩ ngợi một lát lại hỏi anh: “Anh vội vàng chạy đến đây không thấy lo à? Chuyện bên kia đã giải quyết xong chưa?”
Tô Duy càng vui vẻ hơn: “Đi có vài ngày thôi mà, không có gì đâu, em đừng lo lắng.”
“Ừm” Đinh Thái Vi khẽ lên tiếng, xoay người đối mặt với anh: “Anh cứ ở đây cũng không phải là cách hay, bệnh của ông ngoại em chắc cũng phải kéo dài, không thì anh…”
“Anh ở lại với em.” Tô Duy khẽ ngắt lời cô, dịu dàng nhìn cô như muốn nhốt cô vào đáy lòng.
Đinh Thái Vi cũng nhìn anh, cảm thấy ánh mắt của anh có thể vắt ra nước, cô cười một lúc rồi lại hôn lên khóe miệng anh: “Được. Vậy chúng ta nghỉ ngơi trước đã, lát nữa lại đến bệnh viện thay ca.” Ngừng một lát rồi nói tiếp, “Em đi gọi điện cho chị An đã.”
Tô Duy cười, gật gật đầu. Đinh Thái Vi ra ngoài hành lang, bấm số của chị An, cô nói qua tình hình bệnh của ông ngoại, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Cô không biết tình hình của Ninh Đạo thế nào, nếu dây dưa quá lâu sẽ ảnh hưởng đến tiến trình quay phim, cô chỉ biết lo lắng trong lòng nhưng hiện giờ cô không thể nào rời khỏi ông ngoại được.
Chị An cũng hiểu tâm trạng của cô, cười an ủi vài câu rồi nói: “Thật ra em cũng không cần phải lo lắng, bên Ninh Đạo không thúc giục em thì em cứ giả vờ như không biết gì, nếu thật sự chẳng còn cách nào khác…” Cô dừng lại, nói tiếp, “Tô Duy là người đầu tư, em nói với anh ta vài câu, anh ta sẽ không làm khó em đâu.”
Xem ra chị An cũng không biết chuyện Tô Duy đã đến đây. Đinhh Thái Vi cười: “Đúng là cách hay nha.”
Cô vốn muốn nói cho chị An biết Tô Duy đang ở bên cạnh cô, nhưng nghĩ lại chuyện Tô Duy đưa cô đi gặp bố mẹ cô cũng chưa nói cho chị An biết, nếu nói ra chắc phải giải thích nửa ngày mất, sau khi nghĩ lại, cô lại thôi, để sau khi về lại phương bắc sẽ nói cho chị An biết sau.