Lời Tô Duy nói anh ta cũng không thèm để ý, khóe miệng hơi nhếch lên, nói cười bình thường.
Long Tử Lê tiếp tục nhìn anh nắm tay Đinh Thái Vi, cuối cùng cười cười nói: “Có phải tôi nên cảm ơn anh đã giải vây cho tôi và Thái Vi không nhỉ?” Scandal của anh ta và Đinh Thái Vi vào tay Tô Duy hẳn là chưa đánh đã tan, quả thật anh ta phải cảm ơn Tô Duy.
Tô Duy im lặng vài giây, cười: “Nhắc mới nhớ, trước kia tôi còn thiếu anh một lời cảm ơn, huống hồ tôi làm vậy cũng không phải vì anh, anh không cần cảm ơn tôi.”
Còn nhớ câu nói đùa lúc trước, Tô Duy đã nói sẽ cảm ơn Long Tử Lê vì đã quan tâm đến Đinh Thái Vi, Long Tử Lê liền nói chờ đến khi Đinh Thái Vi đến với anh hãy nói cảm ơn anh ta cũng không muộn. Nay rõ ràng Đinh Thái Vi đã ở bên cạnh anh, anh ta nói vậy cũng không sai.
Long Tử Lê cười cười, không nói tiếp.
Ánh mắt chị An như có như không quét về phía đám phóng viên ngoài kia, thấy mọi người đều không nói, ánh mắt cô dừng lại phía Tô Duy: “Anh và Thái Vi ra trước đi. Sự việc ầm ĩ đến bây giờ đã không đơn giản chỉ là tin đồn nữa rồi, hai người phải chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị paparazzi bám theo bất cứ lúc nào.”
Tô Duy cười, nhìn ra ngoài rồi lại nhìn Đinh Thái Vi, dùng ánh mắt hỏi ý kiến cô. Tất nhiên anh không ngại để người ngoài biết quan hệ của anh và Đinh Thái Vi, nhưng anh sẽ tôn trọng ý kiến của Đinh Thái Vi, nếu cô đã không muốn bị quấy rầy thì anh cũng không ép cô phải công khai để bị paparazzi bám theo. Đinh Thái Vi đón lấy ánh mắt của Tô Duy, thấy vẻ dịu dàng trong mắt anh cũng không khỏi mỉm cười, ý tứ rất rõ ràng là muốn anh quyết định tất cả, mặc kệ là tiếp tục trốn trong trường quay hay thoát thân ra ngài cô đều không có ý kiến. Tô Duy ôm lấy cô, nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh đến chào hỏi đạo diễn Ninh đã, hôm nay quay đến đây thôi, chúng ta về sớm một chút đi.”
Muốn đạo diễn Ninh thả người chỉ sợ không dễ, nhưng Tô Duy là nhà đầu tư, anh đã đề nghị thì chắc đạo diễn Ninh cũng sẽ không nói gì. Đinh Thái Vi hạ tầm mắt, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Tô Duy nhìn về phía đạo diễn Ninh, chỉ thấy đạo diễn Ninh đang cầm kịch bản, chậm rãi đi về phía bọn họ. Vừa rồi cảnh Tô Duy ôm lấy Đinh Thái Vi đã bị đạo diễn Ninh thấy hết, đến khi Tô Duy nhìn về phía ông ấy thì ông cũng đoán được ý định của Tô Duy. Tiến lên chào hỏi vài câu với Tô Duy, hai người nói với nhau vài câu, đạo diễn Ninh nhìn ra ngoài, cuối cùng không thể không bất đắc dĩ gật đầu, đồng ý với đề nghị của Tô Duy.
Mọi người đều có ý nghĩ như nhau, đứng một bên không lên tiếng, bỗng nhiên Tô Niệm nhìn sang Tô Duy, nói nhỏ: “Anh Tô Duy, em thấy hơi đau đầu, có thể đi cùng hai người không?”
Vừa rồi mọi người đều chú ý đến chuyện của Tô Duy cùng Đinh Thái Vi, không chú ý tới cô ta, bây giờ mọi người đều nhìn về phía cô ta, thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, quả thật còn nghiêm trọng hơn lúc nãy nên không khỏi tỏ ra quan tâm.
Tô Duy đưa tay lên áp vào trán cô ta, nhíu mày hỏi: “Bị sốt rồi, sao lại không cẩn thận vậy chứ?” Tô Niệm khẽ cúi đầu xuống, không nói gì. Tô Duy nhìn sang đạo diễn Ninh, đạo diễn Ninh vội vàng xua tay: “Mang đi đi, mang đi đi.”
Ba người về nhà Tô Duy, vì căn nhà này cũng là sản nghiệp của ông nội Tô Duy, lại ở ngoại ô cho nên có rất ít người biết nơi này, đối với ba người họ mà nói cũng xem như an toàn, ít nhất paparazzi sẽ không bám theo. Xuống xe, Đinh Thái Vi đứng trong sân, nhìn cây đỗ quyên vây quanh cách đó không xa, còn có hoa lan hồ điệp ở khắp nơi, dần dần cô nhìn đến mê mẩn. Một cơn gió thổi qua, mùi hương hoa quế thơm lừng, Đinh Thái Vi hơi nheo mắt lại, chỉ nhìn về phía tầm mắt có thể đạt được, ánh mặt trời chiếu xuống, ánh nắng màu vàng kim chiếu lên những bông cúc nhỏ đang khẽ đong đưa trong gió.
Cô ở đây gần một năm, cùng uống trà nói chuyện phiếm với Tô Duy, ngắm anh chăm sóc hoa cỏ; cũng vào mùa xuân, cô ra đi, từ bỏ Tô Duy. Lại một năm trôi qua, sau giờ ngọ cuối mùa xuân, cô lại một lần nữa đứng đây, nhớ tới tâm trạng không yên lần đầu tiên mới tới đây, nhớ tới mọi chuyện trải qua ở đây hai năm trước, nhớ tới nụ cười cùng sự dịu dàng vô ý của anh, không hiểu sao mắt cô lại ươn ướt.
Tô Duy đứng bên cạnh cô, nhìn cô một lát sau đó ghé vào tai cô, cúi đầu cười nói: “Hoan nghênh về nhà.” Dừng một chút rồi nắm lấy bàn tay cô: “Chúng ta vào nhà thôi.”
Đinh Thái Vi gật gật đầu, xoay người sang thì thấy Tô Niệm đang nhìn mình không nháy mắt, cô do dự một lát rồi tiến lên nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Niệm: “Thấy thế nào rồi? Có mệt lắm không?”
Tô Niệm cười cười, gật đầu nói: “Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn chị Thái Vi.”
Tô Duy đi trước hai người, thấy hai người khách sáo như vậy nên quay đầu lại cười nói: “Tô Niệm uống thuốc trước rồi hãy ngủ một giấc, nếu vẫn không hết sốt anh sẽ gọi điện gọi bác sĩ đến.”
Bác sĩ Hồ được xem như bác sĩ gia đình của bọn họ, từ nhỏ đến lớn đều do bác sĩ Hồ chăm sóc cho bọn họ, Tô Niệm vừa nghe thấy đã mím môi: “Anh Tô Duy, anh biết em sợ tiêm nhất mà, lại còn làm em sợ vậy nữa.”
Tô Duy giơ tay nhẹ nhàng búng lên trán cô một cái: “Vậy em ngoan ngoãn uống thuốc đi.”
Anh mở cửa, nghiêng người mời hai cô gái vào nhà. Đinh Thái Vi vỗ vỗ tay Tô Niệm, an ủi: “Ngủ một giấc sẽ không sao nữa, đừng sợ.”
Tô Duy đi vào phòng tìm thuốc, nhìn Tô Niệm uống thuốc rồi mới cười nói: “Mau lên lầu ngủ đi, tối anh sẽ gọi em xuống ăn cơm.”
Tô Niệm đứng dậy, giả vờ ấm ức nói: “Biết rồi, em không làm bóng đèn nữa, anh và chị Thái Vi cứ việc ngọt ngào với nhau đi.”
Ba người đều bật cười, chớ Tô Niệm lên lầu rồi, Đinh Thái Vi xem đồng hồ, nhìn sang Tô Duy: “Em đi nấu cơm, tủ lạnh có nguyên liệu không?”
Tô Duy bước tới hôn lên chóp mũi cô: “Có” Rồi lại cắn lên vành tai cô, muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Đinh Thái Vi kiễng mũi chân, cười hôn anh một cái: “Nhận điện thoại trước đi, em đi nấu cơm.” Nói xong, cô đứng dậy đi vào nhà bếp. Không lâu sau, Tô Duy nhận điện thoại xong, tựa vào cửa nhà bếp nhìn cô cười dịu dàng. Đinh Thái Vi nhướng mày, dùng ánh mắt hỏi anh có chuyện gì. Khéo miệng Tô Duy hơi mím lại: “Anh lên lầu xem Tô Niệm thế nào.”
Đinh Thái Vi ừm một tiếng, cười thật tươi: “Nấu xong rồi em sẽ lên lầu gọi hai người xuống.”
Tô Duy đáp lời rồi, không để ý mấy thứ cô đang cầm trong tay, tiến lên ôm cô thật chặt, hôn thật mạnh lên cánh môi cô, quấn quýt môi lưỡi cùng cô.
Đinh Thái Vi lẳng lặng đáp lại anh, chờ anh lùi lại, cô cười nhìn anh: “Đi đi, đừng quấy nhiễu Tô Niệm nghỉ ngơi.”
Tô Duy khẽ ừ một tiếng rồi xoay người lên lầu. Đinh Thái Vi nhìn theo bóng anh, bỗng nhiên nở nụ cười, lát sau mới thu tầm mắt lại, cúi đầu rửa thức ăn. Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy trên lầu truyền xuống tiếng cãi vã kịch liệt, Đinh Thái Vi sửng sốt, gọi Tô Duy nhưng không thấy ai trả lời, gọi tiếp Tô Niệm cũng không thấy đáp lời. Cô cảm thấy tình hình căng thẳng, vội ngừng tay chạy lên lầu. Vừa lên đến đầu cầu thang, chợt nghe thấy trong phòng truyền đến giọng nói khàn khàn của Tô Niệm: “Đúng là em cho người chụp anh, vậy thì sao nào?”
Cửa phòng mở hé, Đinh Thái Vi ngẩn người, đi tới cửa, do dự không biết có nên gõ cửa không, chỉ thấy Tô Duy cau mày, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: “Trước kia em chưa bao giờ làm những việc ngốc nghếch như vậy…Tìm người chụp ảnh cũng không phải thủ đoạn gì cao minh.”
Tô Niệm đứng trước giá đĩa CD của cô ta, lạnh lùng cười nói: “Không phải anh cũng đã làm một việc ngốc nghếch sao?”
Đinh Thái Vi vốn muốn gõ cửa, nghe Tô Niệm nói vậy, cô đưa tay lên rồi lại buông xuống, hạ tầm mắt, không biết đang nghĩ gì.
Tô Duy nhìn Tô Niệm, mỉm cười: “Thì ra Tử Lê cũng tham dự vào chuyện này, anh vẫn thắc mắc không biết sao mấy tấm ảnh kia lại chụp đúng góc độ như vậy.” Thấy Tô Niệm mím môi không nói lời nào, Tô Duy day day thái dương, nhẹ nhàng nói: “Em ngủ trước đi, bằng không lại cảm nặng thêm đấy.”
“Em không sao, anh biết vì sao em bị đau đầu mà.” Mắt Tô Niệm lấp lánh nhìn anh, “Anh chạy theo chị Thái Vi đến phương nam, ở bên cạnh chị ta thời gian ông ngoại chị ta qua đời, thủ đoạn của anh quả nhiên là cao, em nghĩ bây giờ nhất định chị Thái Vi sẽ một lòng với anh, cũng giống như những người phụ nữ trước kia thôi, bất kể anh có làm gì đều sẽ tha thứ cho anh.” Thấy Tô Duy im lặng không nói lời nào, cô ta dừng lại rồi nói tiếp: “Mấy hôm trước bố mẹ thúc giục anh kết hôn với em anh cũng không phản đối, bây giờ lại cố ý công khai chuyện tình cảm với chị Thái Vi, em rất muốn hỏi cuối cùng thì anh đang nghĩ gì thế?”
Tô Duy lẳng lặng nhìn cô ta, dùng giọng trầm trầm nói: “chỗ bố mẹ anh sẽ giải thích, từ vài năm trước thái độ của anh đã rõ ràng rồi, không phản đối cũng không có nghĩa là anh chấp nhận.”
“Đã không chấp nhận thì vì sao còn không dứt khoát phản đối? Anh Tô Duy, anh có biết em hận anh cái gì nhất không? Em hận là thái độ ba phải này của anh, nếu như anh cứ từ chối thẳng thừng vậy thì mấy năm qua em cũng sẽ không nắm chặt không buông anh rồi.” Trong ánh mắt Tô Niệm dần hiện lên vẻ oán hận, dần có vẻ bi thống, “Anh ở trong nước vài năm, scandal không ngừng, em biết anh làm vậy là để bố mẹ xem, anh không muốn bố mẹ khó xử vì chuyện của chúng ta và nguyện vọng của ông nội. Nhưng bây giờ bố mẹ đã đồng ý cho chúng ta kết hôn, vì sao anh còn muốn trốn tránh?”
Thấy Tô Duy không nói gì, Tô Niệm cũng không thúc giục anh, chỉ vuốt ve mấy chiếc đĩa CD trên giá.
Tô Duy im lặng một hồi, chậm rãi tiến lên, cầm lấy hai tay cô ta, kéo cô ta đến bên giường: “Em nằm xuống trước đi.” Chờ khi Tô Niệm vào trong chăn rồi, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, vuốt trán cô ta, “Thế này mới ngoan.”
Tô Niệm nhìn theo anh, tựa như muốn nhìn sâu vào tận đáy lòng anh.
Anh cười cười, dịu dàng nói: “Em vào giới giải trí mấy năm, scandal với ngôi sao nam còn thiếu nữa sao? Sao lại chỉ nói anh hả?”
“Cũng không phải anh không biết những scandal này đều là giả.” Tô Niệm mím môi, vẫn nhìn anh như cũ.
Tô Duy ừm một tiếng, vỗ vỗ đầu cô ta, “Tô Niệm, em cũng nên trưởng thành rồi. Chuyện hôm nay quả thật là anh cố ý để phóng viên thấy, anh thích Thái Vi cho nên hy vọng có để đứng bên cạnh cô ấy, nhận được lời chúc phúc của mọi người…” thấy Tô Niệm xốc chăn lên, vừa muốn đứng lên đã bị anh vội vã đè lại, đắp chăn kín lại, “Em đang sốt, đừng lộn xộn.” Thấy hai mắt Tô Niệm đỏ lên, gắt gao nhìn thẳng vào anh, anh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, giọng nói dịu dàng, “Em nói thái độ của anh ba phải khiến cho em kiên trì không buông cũng được…”
Tô Niệm cầm lấy tay anh, không trả lời.
Anh thở dài, cũng không rút tay ra, tùy ý để cô ta nắm: “Thật ra em cũng hiểu không phải anh từ chối thẳng là em có thể từ bỏ, không phải sao?”
Nói ra những lời như vậy đối với người thích mình là rất tàn nhẫn, nhưng Tô Duy lại cố tình dùng giọng điệu cùng ánh mắt dịu dàng như vậy. Tô Niệm cắn chặt môi, hung hăng trừng mắt với anh: “Nhưng rõ ràng là anh thích em.”
Chân mày Tô Duy giật giật, nhìn thẳng vào ánh mắt cô ta.
Cô lại tránh né ánh mắt của anh, chậm rãi nói: “Từ tiểu học đến trung học trong sách giáo khoa của anh toàn là hình vẽ em, em đã từng nhìn thấy trong thư phòng của anh.”
Thì ra trong lòng Tô Niệm có chấp niệm là vì tin tưởng vững chắc Tô Duy cũng thích mình, mà đối với niềm tin của cô ta, Tô Duy cũng không nói gì, lại còn vẽ hình cô ta trong sách giáo khoa. Tô Duy im lặng, không thừa nhận cũng chẳng phản đối. Đột nhiên Tô Niệm ngồi dậy, ôm lấy hai má anh.
Nước mắt của cô ta rơi xuống: “Anh có biết mấy năm nay em luôn chờ anh lên tiếng không?”
Tô Duy nhẹ nhàng giúp cô ta lau nước mắt, vẫn im lặng như cũ. Tô Niệm vòng tay qua cổ anh, vùi đầu vào hõm vai anh: “Anh Tô Duy, anh đừng trốn tránh nữa được không.”
Trốn tránh chỗ nào chứ…Tô Duy vẫn im lặng, không đẩy Tô Niệm ra, nhẹ nhàng ôm cô ta vào trong lòng, không nói gì.
Đến khi Tô Duy xuống lầu, Đinh Thái Vi đang nấu thức ăn, nghe thấy tiếng anh, Đinh Thái Vi quay đầu lại cười: “Tô Niệm đã ngủ rồi à?” Tô Duy ừm một tiếng, ôm lấy cô từ phía sau, cười hỏi: “Làm gì vậy?”
“Món tây” Đinh Thái Vi lấy khuỷu tay thúc anh một cái, tiếp tục vùi đầu vào xào rau, “Anh vào phòng khách ngồi chờ đi.”
Tô Duy cười thật tươi, hôn lên trán cô một cái, “Được”
Đến khi thức ăn được bưng lên bàn, Đinh Thái Vi hỏi Tô Duy có cần gọi Tô Niệm dậy không, Tô Duy cười gật đầu, xoay người lên lầu. Chỉ một lát sau hai anh em đã xuống lầu, Tô Niệm mặc áo ngủ, mặt hình như vẫn còn hơi ngái ngủ, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là đã tỉnh ngủ. Đinh Thái Vi quan sát vẻ mặt cô ta, mỉm cười nói: “Tinh thần tốt hơn nhiều rồi.”
Tô Niệm cũng cười với cô, “Ngủ một giấc nên thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Đinh Thái Vi gật gật đầu, sắp bát đũa. Ba người lẳng lặng ăn cơm, không ai nói gì. Ăn cơm xong, Tô Duy vào bếp rửa chén, Tô Niệm kéo Đinh Thái Vi nhất định bắt cô phải xem tv cùng cô ta. Đương nhiên Đinh Thái Vi cười đồng ý, ngồi xem tv cùng cô ta. Hai người chọn đĩa CD trên giá của Tô Niệm, Đinh Thái Vi cầm lấy một chiếc đĩa bìa đã úa vàng: “Cái đĩa này có phải em không phát hành công khai không?”
Tô Niệm nhìn theo ánh mắt cô, nhìn bìa đĩa cười gật đầu: “Cái này là trước khi vào nghề anh Tô Duy thu cho em.”
Thật ra trong đó không có nhiều bài hát lắm, chỉ thu 5 bài nhưng đều chụp ngoại cảnh. Hai anh em Tô gia ở trong hình, hoặc cười hoặc im lặng. Tô Duy luôn cười dịu dàng, phần lớn đều đứng nhìn chăm chú vào Tô Niệm đang cười thật tươi cách đó không xa.
Đinh Thái Vi mỉm cười nhìn, chỉ vào hình nói với Tô Niệm: “Em chụp rất ăn ảnh.”
Tô Duy rửa chén, sau khi bước vào phòng khách thì thấy hai người đang ngồi trên ghế sofa, đầu chụm lại nên cười bước tới, ngồi xuống bên cạnh Đinh Thái Vi, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Ánh mắt anh chuyển lên màn hình, còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe Đinh Thái Vi ghé vào lỗ tai anh cười khẽ: “Anh khi đó cũng khá giống với bây giờ, không thay đổi chút nào.”