Đinh Thái Vi vâng một tiếng, cúi đầu lẳng lặng ăn cơm. Cô vốn tưởng rằng Tô Duy có chuyện muốn nói với cô nên cứ đợi nhưng lại chỉ nhận được sự yên lặng của Tô Duy, cô cũng giữ cho mình bình tâm, không nghĩ nhiều nữa.
Ăn cơm xong, Tô Duy đứng dậy hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Em về phòng nghỉ ngơi trước đi, anh đi rửa bát, lát sẽ lên sau.”
Nhìn theo Đinh Thái Vi lên lầu, khóe miệng Tô Duy hơi cong lên, nhanh chóng thu dọn bát đũa, vào bếp rửa bát. Nước chảy ào ào, tâm trạng của anh cũng ẩn trong tiếng nước chảy kia, không để lộ dấu vết mà chảy xuôi theo.
Đến khi dọn dẹp xong xuôi, Tô Duy trở lại phòng khách, chần chờ không lên lầu. Bộ tách trà trên bàn vẫn còn mới như trước, Tô Duy đốt điếu thuốc, ngồi trên ghế sofa, lẳng lặng nhìn mấy chung trà trên bàn. Cũng không biết qua bao lâu, anh lấy lại tinh thần, dập tắt điếu thuốc lá, đứng dậy lên lầu. Chớp mắt nhìn qua bàn trà, anh cúi đầu nhìn gạt tàn ngổn ngang tàn thuốc thì không khỏi nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra lại.
Đến cửa phòng, Tô Duy nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Đinh Thái Vi đang cuộn mình trong chăn, chắc là đang ngủ. Ánh mắt Tô Duy đặt vào cô, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đi đến bên giường, cúi người khẽ vuốt tóc cô.
“Thái Vi.” Tô Duy ôm Đinh Thái Vi vào trong ngực, nhẹ nhàng gọi tên cô.
Đinh Thái Vi mơ màng mở mắt ra, không rõ lý do nhìn Tô Duy.
Tô Duy bật cười, tựa trán mình lên trán cô: “Thái Vi này, anh có chuyện muốn nói với em.”
Đinh Thái Vi cúi đầu vâng một tiếng, dần dần tỉnh táo lại, sau đó há miệng thở dốc, khẽ thầm thì: “Để ngày mai nói được không?”
Tô Duy buồn cười vuốt ve mấy sợi tóc của cô rồi dần dần đi xuống, hôn lên xương quai xanh, thấy cô đã tỉnh táo hơn anh mới cố ý nâng mặt cô lên: “Không được”
Đinh Thái Vi than thở một tiếng, hai tay ôm lấy bả vai anh, vùi đầu vào hõm vai anh khẽ nói: “Vậy anh nói đi, em nghe.”
Mềm mại nghe lời như vậy, còn mang theo vẻ mơ màng nửa tỉnh nửa mê ngủ, ánh mắt Tô Duy tràn ngập ý cười, ôm trọn cô: “Thái Vi, chúng ta nói chuyện tin tức trên báo hôm nay đi.”
“Tin tức trên báo? Có liên quan đến Kiều Vũ đó hả?” Đinh Thái Vi hàm hồ đáp lời, cọ qua cọ lai lên vai anh.
Tô Duy ôm cô vào lòng, nâng mặt cô lên, nhìn vào ánh mắt cô, một lát sau mới gật đầu nói bằng giọng khàn khàn: “Hôm qua em gọi điện cho anh nói là đi ăn cùng với chị An, sao cuối cùng lại đi chung với Mạnh Kiều Vũ?”
Đinh Thái Vi nở nụ cười, giải thích: “Ba người bọn em cùng đi ăn, lúc đó chắc chị An vào toilet.”
Tô Duy vẫn ôm cô như cũ, tựa như muốn nhìn ra gì đó trong ánh mắt cô, nhưng Đinh Thái Vi vẫn cố tình giữ vẻ mơ màng, ánh mắt chỉ có vẻ trong sáng. Tô Duy im lặng một chút, cười nói: “Nhưng hôm qua lúc Mạnh Kiều Vũ đưa em về anh không thấy chị An.”
Đinh Thái Vi nhớ ra hôm qua chị An ngồi trên xe, ra vẻ bực bội không muốn gặp Tô Duy, sợ nhìn thấy Tô Duy sẽ tức giận nên không khỏi bật cười, vừa cười vừa nói: “Lúc đó chị ấy ngồi trong xe, cũng là vì không muốn đi ra bắt chuyện với anh đấy.”
Tô Duy ừm một tiếng, ra vẻ đã hiểu nói: “Chị ta không muốn gặp anh à?”
Đinh Thái Vi vốn tựa vào lòng Tô Duy, nói chuyện câu được câu không, hơn nữa vốn đang buồn ngủ nên lúc trả lời cũng chỉ qua loa, lúc này nghe thấy giọng điệu khác thường của Tô Duy, cô không khỏi sửng sốt, theo trực giác giương mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Tô Duy: “Anh…làm sao vậy?”
Tô Duy vuốt ve mặt cô, đối diện với ánh mắt của cô, thật lâu sau cũng không nói gì.
Đinh Thái Vi hạm tầm mắt, vẫn vùi đầu vào hõm vai anh, cười nói: “Không phải chị An không muốn gặp anh mà do đêm qua em nói với chị ấy muốn rời khỏi giới giải trí, chị ấy có hơi kinh ngạc nên cáu kỉnh với em thôi.”
“Rời khỏi giới giải trí?” Tô Duy giật mình, nhanh chóng cười hỏi.
Đinh Thái Vi vâng một tiếng, tựa đầu vào vai anh, tựa như lại muốn ngủ tiếp. Khóe miệng Tô Duy khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, hơi thở ấm áp vây quanh cô. Đinh Thái Vi không thể không tỉnh ngủ, nghiêm chỉnh giải thích với anh: “Thật ra từ lâu em đã nghĩ tới việc này rồi, chỉ là lúc đó vẫn còn do dự, sau khi ông ngoại qua đời em mới hạ quyết tâm. Nửa đời trước cuộc đời ông ngoại ba chìm bảy nổi, cuối cùng cũng không thể không đưa cả nhà đến phương nam, rời xa trốn thị phi này…”
Thấy Tô Duy như rất hứng thú với chuyện của ông ngoại cô, cô cười cười, kể sơ lược lại chuyện năm xưa của ông ngoại, cuối cùng khẽ thở dài: “Năm đó em bước vào giới giải trí, ông ngoại không nói gì, nhưng em biết trong lòng ông hoặc nhiều hoặc ít vẫn hy vọng em sẽ rời xa cái giới này. Sau đó mẹ em lại hỏi có muốn một lúc nào đó sẻ trở lại cuộc sống bình thường không, không phải làm diễn viên không tốt nhưng mẹ em cảm thấy diễn viên cũng không phải một nghề lâu dài, em nói em sẽ suy nghĩ, thật ra lúc ấy em đã hạ quyết tâm rồi. Đêm qua chị An nghe em nói sau này sẽ không diễn nữa nên chắc trong lòng chị ấy cũng có hơi buồn cho nên trốn trên xe không chịu ra, anh đừng để ý.”
Lúc kể Tô Duy bế Đinh Thái Vi ngồi lên đùi mình để nhìn thấy rõ vẻ mặt cô. Nghe xong câu cuối của cô, Tô Duy lơ đễnh cười cười, rồi sau đó cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh nghĩ em vì anh mới bắt đầu nảy sinh ý tưởng này.”
Đinh Thái Vi há hốc miệng, không biết anh đang nói đùa hay là quá tự phụ.
Thấy vẻ như bị ép buộc của cô, mắt Tô Duy chớp chớp, cầm lấy tay cô cười nói: “Anh biết em không biết nói dối, không sao cả, mặc kệ vì nguyên nhân gì, chỉ cần em rời khỏi giới giải trí anh đều rất vui mừng.
Anh đưa ngón tay của cô lên môi, hôn từng ngón một. Đinh Thái Vi ngẩn người, lúc này mới hiểu ý câu nói vừa rồi của anh, thì ra nói cho cùng anh cũng vẫn tồn tại một chút hy vọng, không hoàn toàn là nói đùa hay tự phụ. Cô hạ tầm mắt, tùy ý để môi lưỡi anh di chuyển trên đầu ngón tay, cuối cùng khẽ nhíu mày, chần chờ nói: “Xin lỗi, Tô Duy…” lời còn chưa nói xong đã bị vùi vào nụ hôn của Tô Duy.
Tô Duy khẽ cắn cánh môi cô, nhanh chóng buông cô ra mỉm cười: “Em chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, cũng không nói gì sai. Nếu như em nói muốn rời khỏi giới giải trí vì anh thì anh sẽ rất cảm động, nhưng nếu không phải thì anh cũng sẽ không yêu em ít đi chút nào. Quyết định này của em khiến anh rất vui.”
Đinh Thái Vi đón lấy ánh mắt anh, nhất thời cũng không biết nên đáp lời thế nào, suy nghĩ một lát rồi vẫn im lặng như cũ.
Tô Duy khẽ mỉm cười, đan ngón tay vào tay cô: “Thái Vi, anh nhớ hình như em cũng vào nghề cùng lúc với Mạnh Kiều Vũ, vả lại hai người cũng đã quen nhau từ lâu.”
Đinh Thái Vi có hơi buồn ngủ, thuận miệng ừm một tiếng, gật đầu nói: “Em và anh ấy cũng biết nhau 10 năm rồi.” Bỗng dưng tựa như nhớ ra cái gì, nhẹ nhàng bật cười: “Khi đó bọn em đều chạy việc vặt trong đoàn làm phim.”
“Vậy sao?” Nụ cười trên mặt Tô Duy không giảm, tùy ý mơn trớn cánh môi cô, “Theo anh biết thì nhân duyên của Mạnh Kiều Vũ trong giới này khá tốt, cũng rất có duyên với phụ nữ, em lại quen biết cậu ta nhiều năm nay, chẳng lẽ không có…”
Thấy anh muốn nói lại thôi, Đinh Thái Vi khó hiểu giương mắt lên: “Sao?”
“Không có gì.” Tô Duy cúi đầu, hôn lên mặt cô, “Anh chỉ nhớ trước kia tin đồn của cậu ta và Tô Niệm bị truyền ra, lúc đó Tô Niệm nói con người Mạnh Kiều Vũ khá tốt, rất đáng quen.”
Đinh Thái Vi nghĩ nghĩ: “Đúng là rất tốt nhưng cũng không phải vì vậy mà em muốn có chuyện gì đó với anh ấy.”
Tô Duy bật cười: “Ừ, cũng không phải người khác tốt thì em muốn có chuyện gì đó với người ta.” Anh ôm chặt lấy cô, lặp lại câu nói này.
Thấy giọng điệu cùng cử chỉ của anh đều khác thường, Đinh Thái Vi không khỏi cảm thấy nghi hoặc trong lòng, ngước mắt lên nhìn vẻ mặt của anh nhưng lại không nhìn ra cảm xúc khác thường nào. Nghĩ một lát, cô vòng tay ôm lấy eo anh, nói nhỏ: “Sao thế?”
Tô Duy đưa tay che mắt cô lại, cản lại vẻ dò hỏi trong ánh mắt cô, chỉ cười không nói.
Đinh Thái Vi yên lặng một lát rồi cầm lấy mấy ngón tay trên mắt mình, cẩn thận lên tiếng: “Có phải anh để ý đến tin đồn của em và Mạnh Kiều Vũ không?”
Đầu ngón tay Tô Duy giật giật, một lát sau anh cầm lại tay cô, chậm rãi dời tay khỏi mắt cô: “Anh không chỉ để ý…Thái Vi, em biết không, sáng nay anh xem ảnh chụp cùng những gì viết trên báo, phản ứng đầu tiên không phải là gọi điện thoại cho em mà là nhớ lại cảnh tượng đêm đó Mạnh Kiều Vũ đưa em về. Không phải anh không tin em mà là em và cậu ta đã quen nhau nhiều năm nay, từ khi hai người vào nghề đến giờ cũng đã mười năm… Anh biết em rất thưởng thức cậu ta, cũng rất tin cậy cậu ta. Mà cho dù hiện tại anh có cố gắng bù đắp chỗ trống trước khi quen biết em nhưng cũng không thể giống như cậu ta, có thời gian 10 năm quen biết em. Anh không biết có phải đang ghen không, nhưng anh…” Anh cúi đầu xuống, dán lên cánh môi cô, gần như đang nỉ non, “Nhưng anh biết, anh đang ghen tị.”
Thì ra cả tối nay anh khác thường như vậy là vì đang ghen tị sao? Đinh Thái Vi nhất thời kinh ngạc, sững sờ nhìn anh một lúc, cuối cùng hạ tầm mắt xuống, tránh đi tầm mắt nóng rực của anh, hé miệng cười nói: “Kiều Vũ thích chị An.”
Tô Duy ừm một tiếng, tiếp tục cắn cắn cánh môi cô, hầm hồ đáp lời: “Anh biết.” Thấy Đinh Thái Vi sửng sốt, anh cúi đầu cười thành tiếng, “Anh ghen không phải vì thấy cậu ta thích em hoặc là em thích cậu ta, anh chỉ…để ý tới việc hai người đã quen nhau 10 năm. Mười năm kia, em lăn lộn trong cái giới này, mười năm dần dần trở nên xuất sắc, mà anh không hề tham dự vào. Mạnh Kiều Vũ cùng em vào nghề, lại cùng em trải qua quá trình thành danh, tính cách cũng gần giống em… Mà em đã quyết định rời khỏi giới giải trí, sau này cuộc đời em cũng chỉ buộc chặt với anh, nếu không…”
Đinh Thái Vi không nhịn được cười, khẽ ngắt lời anh: “Em đã quen biết Mạnh Kiều Vụ từ rất lâu, nhưng hai năm nay mới bắt đầu qua lại, anh đừng nghĩ nhiều.”
Tô Duy cười, đặt trán mình lên trán cô, không nói gì.
Đinh Thái Vi đợi chờ, không thấy anh nói lời nào, cô vươn tay ra vỗ vỗ sau lưng anh, cười hỏi: “Bây giờ đã đi ngủ được chưa?”
Tô Duy buồn cười nhướng mày: “Thái Vi…anh còn muốn nói với em về những tin đồn mấy ngày nay.”
Đinh Thái Vi à một tiếng, cười cười: “Được ạ.”
Tô Duy thấy cô mân mê miệng, dịu dàng tựa vào người mình, ngoan ngoãn mê hoặc nói không nên lời, anh không khỏi cười, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Nếu anh nói những tin đồn mấy ngày nay là do Tô Niệm làm, Thái Vi, em có tức giận không?”
Cuối cùng anh cũng nói thật cho cô biết sao? Đinh Thái Vi cười nhẹ, lắc đầu ra hiệu anh cứ nói tiếp. Tô Duy tùy ý thưởng thức những sợi tóc rũ trên vai anh của cô, “Chuyện ảnh chụp của em và Tử Lê anh đã biết hết. Lúc Tô Niệm gọi điện thoại vừa đúng lúc anh đỗ xe bên ngoài, lúc đó anh nghĩ tin đồn của em và Long Tử Lê có thể xem như tuyên truyền cho bộ phim, cho nên lúc em ấy đề nghị Long Tử Lê đưa em về, tuy anh biết ý đồ của em ấy nhưng đã không nói gì.”
Đinh Thái Vi ôm cổ anh, tựa đầu vào hõm vai anh cọ cọ, nói tiếp: “Sau đó sự việc diễn ra như dự tính, hôm sau anh gọi điện thoại cho anh, anh nghe nói có rất nhiều phóng viên ở ngoài đã nghĩ đến việc lợi dụng bọn họ để công khai chuyện của chúng ta, đúng không?”
Giọng nói của cô rất bình thản, không nghe ra cảm xúc gì, những lời này cũng chĩa thẳng vào đáy lòng Tô Duy. Khóe miệng Tô Duy nở một nụ cười dịu dàng, hôn lên chóp mũi cô, cũng không phủ nhận, khẽ nói: “Thật là có lỗi, Thái Vi, trước đó anh đã không thương lượng với em.”
Đinh Thái Vi lắc lắc đầu: “Anh tương kế tựa kế khá tốt, vả lại chuyện của chúng ta sớm muộn gì cũng bị mọi người biết hết, thật ra trong lòng em rất cảm động, anh đã thẳng thắn thành khẩn, cho nên anh làm vậy cũng không có gì sai.”
Tô Duy cười cười, tiếp tục nói: “Anh tin chỉ cần chuyện của anh và em được công khai thì Tô Niệm sẽ không làm gì sau lưng anh nữa, anh không ngờ hôm sau em ấy lại cho người chụp ảnh em và Mạnh Kiều Vũ. Những lời viết trên báo thật sự có hơi quá đáng, Tô Niệm làm vậy chắc là hy vọng danh dự của em sẽ bị tổn hại… Thái Vi này, việc Tô Niệm làm quả thật không đáng để tha thứ, nhưng…”
Chắc là anh đang muốn nói đỡ cho Tô Niệm, chỉ là có vẻ khó mở lời. Đinh Thái Vi trừng mắt nhìn anh, ánh mắt dừng lại trên vẻ mặt băn khoăn của anh. Tô Duy cuốn lấy mấy sợi tóc của cô, dịu dàng nói: “Anh đã nói chuyện với em ấy rồi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Thật có lỗi, Thái Vi.”
Đinh Thái Vi nở nụ cười, hạ giọng nói: “Không sao đâu, em không giận Tô Niệm đâu.”
Đêm nay anh đã nói rất nhiều câu thật có lỗi, lần cuối cùng là nói vì Tô Niệm, quả thật Đinh Thái Vi không trách Tô Niệm, cho nên có thể cười nói không sao. Cô nhớ hôm đó ở ngoài cửa phòng đã nghe thấy Tô Niệm nói trong sách giáo khoa của Tô Duy đã vẽ rất nhiều hình Tô Niệm, mà Tô Duy vẫn im lặng, không thừa nhận cũng không phủ nhận; sau đó hai anh em bọn họ ôm nhau, mà cô lại xuống lầu nấu cơm… Nghĩ lại, Đinh Thái Vi không khỏi âm thầm cười khổ, Tô Duy nói anh để ý đến việc cô và Mạnh Kiều Vũ đã quen biết nhau 10 năm, mà cô chẳng phải cũng không hề tham dự vào những năm tuổi thơ của anh và Tô Niệm sao? Hoặc cũng không thật sự muốn biết chuyện của anh và Tô Niệm, nhưng anh lại không thẳng thắn, mà cô lại nghe thấy lời Tô Niệm nói cho nên trong lòng cũng không tránh khỏi thấy khó chịu.
Chuyện những bức vẻ trên sách giáo khoa của anh cô cũng không thể mở miệng hỏi, chung quy thì cô không thể nói cô đã lén nghe thấy lời Tô Niệm nói mới hy vọng anh sẽ thẳng thắn…
Nhất thời hai người đều là im lặng. Tô Duy cúi người xuống, đặt cô vào trong chăn, dịu dàng cười nói: “Anh biết em đã buồn ngủ, cũng nói xong cả rồi, ngủ đi.”
Đinh Thái Vi cúi đầu đáp lời, cười cười với anh rồi nhanh chóng ngủ say.
Ngày hôm say vẫn như thường lệ, Tô Duy đưa cô đến trường quay. Bên ngoài trường quay có rất nhiều phóng viên, cô và Tô Duy vẫn cười, mười ngón tay đan vào nhau, thong dong bước vào trong.
Tiêu đề trên báo đã thay đổi, tất nhiên là viết cô sắp gả vào nhà họ Tô. Ngày hôm qua những lời Tô Duy nói với phóng viên, công khai cô là bạn gái anh, nói sau này cô sẽ trở thành vợ anh, vậy nên tin tức cô gả vào nhà giàu chỉ sợ đã lan truyền khắp nơi rồi.
Dưới đáy lòng Đinh Thái Vi thầm thở dài, cố phấn chấn tinh thần đối mặt với ánh mắt hoặc chúc mừng hoặc hâm mộ của nhân viên trong đoàn phim, vẫn luôn mỉm cười.
Tô Niệm thấy cô, vô cùng thân thiết khoác tay cô, bắt đầu gọi cô là chị dâu.
Trong lòng Đinh Thái Vi có vẻ nghi hoặc thái độ của cô ta, nhưng cũng chẳng hề bài xích sự thân thiết của cô ta.
Lúc nghỉ trưa, chị An tới đây, trong tay cầm một tờ báo, thấy Đinh Thái Vi, chị ném tờ báo lên bàn trang điểm, mỉm cười nhìn Đinh Thái Vi: “Hôm qua báo chí còn nghi ngờ chuyện tình cảm nhùng nhằng của em, nói em thay đổi thất thường, hôm nay đã viết em diễn xuất tốt, nhân duyên tốt, tính tình tốt… Chậc chậc, toàn bộ đều là lời hay ý đẹp, không biết có phải Tô Duy đã quá nâng đỡ em không nhỉ?”
Đinh Thái Vi bị chọc cười, cầm lấy tờ báo, quét mắt qua: “Mấy thứ trên báo chị cũng tin à?”
Chị An thành thật gật đầu: “Đương nhiên là tin rồi.” Nói xong còn xì một tiếng, cười nói: “Lúc trước chị còn sợ Tô Duy vẫn còn do dự, không chịu công khai chuyện với em, không ngờ tới anh ta lại khẩn cấp công khai chuyện tình cảm của hai người với mọi người, lại còn nói không lâu nữa em sẽ trở thành vợ anh ta… Anh ta có thể đi đến bước này chắc là đã chọn em rồi. Thái Vi này, mặc kệ sau này em cón diễn xuất hay không đều phải đối đãi với mình thật tốt, nếu đã quyết định rồi vậy thì cứ bước tới.”