Thì ra anh đã lo lắng đến những điều ấy, mọi thứ cũng đều được chuẩn bị cẩn thận, Đinh Thái Vi mỉm cười gật đầu nói “Được.”
Quà tặng mỗi người mỗi khác, có mấy thứ thậm chí chỉ là hàng trong nước bình thường. Tô Duy nhìn sắc mặt cô đại khái cũng đoán được cô đang suy nghĩ gì, khẽ cười nói “Có nhiều thứ ở trong nước không thiếu nhưng ở ngoài nước thì lại không có đâu.” Đinh Thái Vi bật cười, cô nghĩ những món quà này thật ra đều là dựa theo sở thích của mỗi người để chọn lựa rồi. Cô nhìn bên kia để một cuốn kinh Phật, cầm lên mở ra xem thì thấy không phải chữ Hán, Tô Duy nhìn thấy cười giải thích “Đây là nguyên bản bằng chữ viết tay, anh đã đấu giá được.” Không đợi cô lên tiếng anh nói tiếp “Đưa cho bác gái, bác ấy tin vào Phật.”
Đinh Thái Vi nhẹ gật đầu, nghĩ đến bác trai của anh cô có thể hiểu được vì sao bác gái lại tin vào Phật. Ông ngoại của cô khi còn sống không có niềm tin vào những thứ không thể nắm bắt, ông luôn tin vào kinh nghiệm và những điều thực tế, mà bác gái của Tô Duy đặt niềm tin vào Phật có lẽ nguyên nhân vì vụ tai nạn của bác trai năm đó, có gì hơn việc đã trải qua cửa sinh cửa tử đây? Bác gái của anh ngày ngày thắp hương niệm phật có lẽ là tưởng niệm, cũng có thể là cầu phúc, có lẽ cả hai, tóm lại chuyện này cũng dễ hiểu.
Lúc tới San Francisco đã là mười giờ đêm. Xe đi thẳng về Tô gia, trên đường đi Tô Duy đều nắm tay cô, hai bàn tay đeo nhẫn chồng lên nhau, đan vào nhau thật chặt. Có lẽ sợ cô lo lắng nên suốt đường đi Tô Duy liên tục nói chuyện, cố gắng giảng giải về Tô gia cho cô.
Đinh Thái Vi cảm thấy hơi buồn cười, nhẹ xoa mu bàn tay anh, ý là cô sẽ không quá lo lắng đâu.
Tô Duy nghiêng đầu, nhìn cô một lúc rồi cười, không nói gì nữa.
Khi xe vào cửa chính, Tô Duy để người làm mang đồ vào nội viện, còn mình thì nắm tay Đinh Thái Vi vào. Cha mẹ của anh đã đợi ở đó từ sớm, thấy bọn họ đến hai người đều cười chào đón. Tô Duy tiến lên ôm mẹ, mẹ anh khẽ vỗ nhẹ sau lưng con trai, quay sang cười với Đinh Thái Vi, dịu dàng hỏi “Đi đường có mệt không cháu?”
Đinh Thái Vi khẽ lắng đầu, cung kính gọi chú dì.
Cha mẹ anh mỉm cười, sau đó mọi người cùng nhau tiến vào nội viện. Mẹ Tô Duy khẽ liếc con trai rồi đi đến nắm tay Đinh Thái Vi cười nói “Nghe nói hai đứa đi từ Hải Thành tới, ở đó cảnh rất đẹp, dì và cha Tô Duy mỗi lần về nước đều có ghé qua.”
Đinh Thái Vi cười gật đầu “Cảnh ở đấy đúng là rất đẹp, không biết sau này còn có cơ hội cùng chú dì tới đó không nữa.”
Mẹ anh nhìn cô cười nói “Nhất định là có rồi.”
Tô Duy vốn đang cùng cha sóng vai vừa đi vừa nói chuyện gì đó, khi nghe được lời mẹ mình nói anh liền gật đầu “Thanh minh hàng năm cha mẹ anh và chú ba đều về đó tế tổ, khi đó chúng ta từ nhà ông ngoại đi tới đó tụ họp là được rồi.”
Thấy anh đã suy nghĩ rất nhiều về những chuyện sau này Đinh Thái Vi vui vẻ mỉm cười. Mẹ anh nghe anh nói cũng cười nhìn anh rồi khẽ hừ “Con đúng là đã suy nghĩ rất chu toàn nhỉ.”
Bốn người đi vào đại sảnh nhưng Đinh Thái Vi cũng không thấy người nào khác trong Tô gia, thậm chí ngay Tô Niệm cũng không thấy. Trước đó Tô Duy đã nói qua với cô, người nhà Tô gia đều ở chung với nhau, có điều vì công việc vốn bề bộn nên bình thường chỉ có ngày một và mười lăm hàng tháng là sẽ tổ chức họp gia đình, cùng nhau ăn bữa cơm. Nay cô không thấy những người khác cũng không quá kinh ngạc, chỉ khẽ mỉm cười, tùy ý để mẹ anh nắm tay kéo cô ngồi xuống sô pha.
Mẹ Tô Duy luôn miệng nói cười, cẩn thận dò xét Đinh Thái Vi một lúc rồi chuyển hướng qua Tô Duy nói “Có đói bụng không? Trên đường về đã ăn cái gì chưa?”
“Có ăn một chút trên máy bay rồi ạ.” Tô Duy trả lời, liếc mắt ra hiệu người làm mang quà vào “Cha, mẹ, đây là của Thái Vi mua.”
Từ khi gặp mặt đến khi vào trong nhà, cha Tô vẫn luôn trầm mặc, nghe Tô Duy nói xong ông đột nhiên mở lời “Đồ cưới?”
Tô Duy cười cười gật đầu “Cha, người muốn nghĩ vậy cũng được ạ.”
Cả nhà nghe thế thì bật cười, cha mẹ anh cười nhận quà, sau đó gọi người mang canh lên. Tô Duy ghé vào tai Đinh Thái Vi nhẹ giọng giải thích “Cái này có tác dụng an thần. Từ nhỏ tới lớn anh đều uống, cơ mà hình như cũng chẳng có tác dụng gì hết.”
Đinh Thái Vi còn chưa kịp trả lời đã nghe mẹ anh cười mắng “Nhiều năm như vậy mẹ còn chưa nhìn thấy anh từng mất ngủ đâu.”
Tô Duy ô một tiếng “Đó là tại cơ thể con tốt, chả liên quan gì tới món canh này hết.”
Mẹ anh không thèm để ý đến anh, kéo tay Đinh Thái Vi trò chuyện, hỏi cô đi đường có vất vả không, trên đường có gặp chuyện gì hay ho không. Ngồi thêm một lúc mẹ anh cũng tha cho hai người lên nghỉ, đợi hai người đi tới cầu thang thì nói với Tô Duy “Hôm nay đừng đi quấy rầy bác cả con, sáng mai con trực tiếp dẫn Thái Vi tới cho bác ấy gặp là được.” Ngừng một chút rồi nhìn Đinh Thái Vi nói “Có chuyện gì ngày mai nói sau, hôm nay hai đứa cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Tô Duy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Đinh Thái Vi nói lời chúc ngủ ngon với cha mẹ anh, hai người đi xuyên qua hành lang đến phòng của Tô Duy. Sau khi vào phòng, Tô Duy mở đèn, từ phía sau ôm lấy Đinh Thái Vi, khẽ cười hỏi “Giờ em có muốn tắm không?”
Đinh Thái Vi đương nhiên không thể nghe ra sự mập mờ trong câu nói của anh, chỉ cười nói “Được ạ.”
Tô Duy thấy sắc mặt mệt mỏi của cô thì không muốn đùa cô nữa, dịu dàng ôm lấy cô đi về phía phòng tắm.
Sau khi tắm xong Tô Duy ở trong phòng thu dọn đồ đạc, Đinh Thái Vi thì đứng bên cửa sổ, tò mò nhìn những ngọn đèn dầu trong vườn Tô gia. Tô Duy cũng đã nói với cô, nơi này là do ông nội của anh xây dựng, bố cục giống như một đại viện, nhà ở và sân vườn đan xen, người một nhà tuy nói là ở cùng một chỗ nhưng thực chất lại đều có nhà riêng. Trước khi đến Đinh Thái Vi vốn cho rằng Tô gia là một tòa nhà kiểu xưa cũ, nhưng giờ khi cô nhìn thấy trong nhà còn có bể bởi, còn có rất nhiều đồ dùng hiện đại xa hoa thì bất giác nở nụ cười.
Cô nhìn quanh, cẩn thận xem xét sân nhỏ trong Tô gia, bất chợt nhìn thấy một phòng ở phía xa, dưới ánh đèn huỳnh quang mờ ảo xuất hiện một bóng người, hình ảnh vừa yểu điệu vừa kì dị quỷ bí.
Từ khi lên máy bay đến khi vào trong Tô gia Đinh Thái Vi vẫn luôn trong trạng thái mơ màng. Ngoài cha mẹ Tô Duy cô chưa gặp ai khác trong Tô gia, ngay cả Tô Niệm cô cũng chưa thấy. Tuy cha mẹ anh tỏ thái độ bình thản nhưng cô biết những điều ấy chẳng qua chỉ xuất phát từ phép lịch sự mà thôi, ngoài việc dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt cũng không hề nói gì khác. Mà dù trước đó Tô Duy có từng nói cho cô về chuyện trong Tô gia, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy những điều đó quá mơ hồ với mình, cô không biết quá khứ của Tô gia, cũng không biết hoàn cảnh Tô gia, thậm chí Tô gia có nhưng người nào cô cũng không biết. Giờ phút này cô nhìn thấy bóng người lờ mờ ở căn phòng ấy bỗng cảm thấy ngây người, trong lòng cô thoáng nghĩ, những tháng tiếp theo của cô ở Tô gia có phải cũng mơ hồ không thấy rõ như bóng người dưới kia không, không thấy con đường phía trước thế nào?
Đinh Thái Vi chớp mắt, cẩn thận nghĩ lại thái độ của cha mẹ Tô Duy, cha anh cả buổi không nói gì, chỉ khi nhận quà mới hỏi một câu “đồ cưới”, còn mẹ anh tuy dịu dàng hòa nhã nhưng vẫn khiến Đinh Thái Vi cảm thấy sự xa cách như có như không…
Khi cô còn đang miên man suy nghĩ Tô Duy đã từ phía sau ôm chặt cô, cằm đặt lên vai, dịu dàng hỏi “Em đang nghĩ gì thế?”
Đinh Thái Vi quay đầu nhìn anh, im lặng một chút rồi rồi khẽ lắc đầu.
Tô Duy cười “Có phải em không quen không?”
Đinh Thái Vi kinh ngạc nhìn anh, sau đó thành thật gật đầu “Cảm thấy mọi thứ mơ hồ quá.”
“Anh cũng mơ hồ sao?” Tô Duy xiết chặt vòng ôm, khẽ thì thào bên tai cô.
Đinh Thái Vi bật cười, khẽ tránh đi sự trêu chọc của anh, qua một chút cô hỏi “Sao em không thấy Tô Niệm?”
Tô Duy dán mặt lên má cô nói “Con bé ở bên chỗ bác cả, ngày mai là có thể gặp rồi.” Nói rồi lại cười hỏi “Sao lại nhớ tới con bé?”
Đinh Thái Vi im lặng tựa lên vai anh, không nói gì.
Tô Duy khẽ hôn lên vành tai cô, thấp giọng nói “Thái Vi, đừng sợ. Đưa em đến đây anh biết trong lòng em có tâm sự, nhưng em phải nhớ kĩ, anh sẽ luôn ở bên em. Nơi này là nhà của anh thì cũng chính là nhà của em, người nhà anh cũng không có gì đáng sợ, thậm chí sau này khi chúng ta kết hôn rồi bọn họ sẽ thành người thân của em.”
Đinh Thái Vi cười, nắm tay anh nói “Người nhà anh có phải đều đã xem những tin tức kia không?”
Tô Duy ngẩn người, sau đó gật đầu “Đã xem.” Dừng một chút, cằm anh cọ cọ lên vai cô “Bọn họ cũng biết chuyện của anh và em, về phần thái độ của bọn họ thế nào chính anh cũng không biết, cũng không muốn để ý.”
Đinh Thái Vi không nhịn được cười hỏi “Nếu bọn họ phản đối thì phải làm sao đây?”
Tô Duy im lặng một chút rồi khẽ hôn lên má cô “Không ai dám phản đối đâu.”
Đinh Thái Vi không biết nói gì nữa đành phải im lặng ôm anh.
Tô Duy thấy cô im lặng nhìn về phía căn phòng ở đối diện thì đổi chủ đề, khẽ nói “Chỗ đó là Phật đường, đằng sau là nơi ở của bác cả, giờ Tô Niệm cũng đang ở bên đó.”
Đinh Thái Vi kinh ngạc hỏi “Em còn cho rằng Tô Niệm sẽ ở cùng với cha mẹ anh.”
Tô Duy dịu dàng cười “Con bé mà về nhà bình thường đều sẽ ở cùng bác cả.”
Đinh Thái Vi a một tiếng đột nhiên nhớ đến tai nạn xe của bác trai, cô có thể đoán được trong đó có ẩn tình. Nghĩ rồi cô hỏi “Tình cảm của anh và bác ấy có tốt không?”
Tô Duy im lặng rất lâu, mãi đến khi Đinh Thái Vi nghiêng mặt nhìn anh thì anh mới cười, mơ hồ ừ một tiếng. Đinh Thái Vi thấy anh không muốn nói nhiều thì cũng không hỏi nữa, chỉ lặng lẽ ở trong ngực anh nhìn Phật đường phía đối diện đến xuất thần. Tô Duy cúi đầu nhìn cô một lát rồi cười hỏi “Em có mệt không?”
Đinh Thái Vi lắc đầu, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy ánh mắt cười đầy dịu dàng của anh thì cũng cười lên “Có phải nên đi nghỉ rồi không? Sáng mai còn phải đi gặp bác cả nữa.”
Tô Duy khẽ xoay người cô, mặt đối mặt, trán đặt lên trán cô khàn giọng nói “Thái Vi, anh quên nói với em, ngày mai người trong nhà anh đều sẽ về.”
Đinh Thái Vi sững người “Ngày mai là ngày một hay mười lăm sao?”
Tô Duy cố nín cười, gặm gặm môi cô nói “Không phải ngày một, cũng không phải mười lăm, bọn họ chỉ muốn được gặp em.”
Đinh Thái Vi chỉ biết a một tiếng.
Tô Duy cười cười hôn chóp mũi cô “Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không ăn em.”
Đinh Thái Vi bị anh chọc thì bật cười. Cô nhìn vào bóng đêm mông lung ngoài cửa sổ, nghĩ đến chuyện ngày mai phải đối mặt với sự dò xét nhìn ngó của người trong Tô gia thì càng cảm thấy mê mang mơ hồ hơn.
Tô Duy nhìn sắc mặt cô cũng đoán được tâm sự của cô. Qua một chút anh ôm cô đi về giường “Trên máy bay em đã không ngủ rồi, giờ chắc rất mệt, em nghỉ trước đi, chuyện ngày mai để mai nói sau. Em đừng lo gì hết, mọi chuyện đã có anh.”
Nghe anh nói xong Đinh Thái Vi càng thêm lo lắng, cảm giác như người nhà của anh thật sự không dễ sống. Tô Duy thấy cô chỉ im lặng, nghĩ một chút rồi cười nói “Hình như anh càng nói càng làm em lo lắng hay sao ý nhỉ.”
Đinh Thái Vi đem mặt cọ vào bả vai anh, khẽ cười nhưng không tiếp lời.
Đến cạnh giường Đinh Thái Vi nhìn thấy đầu giường đặt một tấm ảnh, cô nhìn kĩ thì ra là ảnh gia đình. Tô Duy cười giải thích “Chụp lâu lắm rồi, mỗi phòng của mỗi người đều có đặt. Khi đó ông nội còn sống, ông sai người đến chụp rồi phóng ra để ở đầu giường bọn anh, có lẽ ông hi vọng người một nhà luôn có thể giữ đường hòa thuận vụi vẻ.
Đinh Thái Vi gật đầu cười, cô có thể hiểu được tấm lòng của ông nội anh. Cô cầm ảnh chụp, nhìn ông nội Tô Duy ngồi ở hàng phía trước, mặt mũi hiền lành, nụ cười dịu dàng nhã nhặn. Đinh Thái Vi ngẩng đầu liếc nhìn Tô Duy rồi bật cười, cô nghĩ Tô Duy thật sự đã sở hữu được đôi long mày của ông nội. Tay cô khẽ di chuyển trên khung hình, đột nhiên dừng lại sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tô Duy “Sao lại có đến hai anh thế này?”