Đến khi chị An dùng ngón tay lén chỉ về phía Mạnh Kiều Vũ Đinh Thái Vi mới biết vừa rồi chị An không phải muốn an ủi cô, mà là muốn cô lẳng lặng xem kịch hay. Khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì, thừa dịp người khác không để ý cô lặng lẽ di chuyển về phía chị An. Chị An cười tủm tỉm đập bả vai cô, đôi mắt lại không ngừng đảo qua giữa anh em nhà họ Tô và Mạnh Kiều Vũ.
Mạnh Kiều Vũ tiến lên chào hỏi Tô Duy, trên mặt Tô Duy luôn duy trì nụ cười, hai người nói đôi ba câu sau đó Tô Duy chuyển hướng qua Tô Niệm nói “Đã có Kiều Vũ ở đây vậy tiệc tối anh sẽ không đi với em nữa.”
Đinh Thái Vi và chị An liếc nhau và đều nhận ra sự nghi ngờ trong mắt đối phương. Theo lí mà nói Tô Duy hắn là phải ghen điên lên chứ, hoặc là dùng thủ đoạn tách Tô Niệm và Mạnh Kiều Vũ ra mới đúng, nhưng những lời này rõ ràng là hoàn toàn không quan tâm tới chuyện Tô Niệm và Mạnh Kiều Vũ hẹn hò với nhau.
Hai người còn đang nghĩ hoặc thì thấy Tô Duy quay đầu, ánh mắt rơi xuống hai người. Chị An phản ứng rất nhanh, kéo Đinh Thái Vi đi đến chào hỏi Tô Duy. Thật ra trong năm người ở đây chỉ có Mạnh Kiều Vũ là không biết quan hệ của Đinh Thái Vi và Tô Duy, nhưng hình như chị An cố tình làm cho Mạnh Kiều Vũ xem, cố hết sức đem khoảng cách của Đinh Thái Vi và Tô Duy kéo càng xa càng tốt. Sắc mặt Tô Duy khó lường, thật sự phối hợp làm như không quen Đinh Thái Vi. Nói đôi ba câu thì Tô Duy chào tạm biệt rời đi, Tô Niệm và Mạnh Kiều Vũ cũng chào rồi đi theo.
Chờ bọn họ đi hết chị An xoay người tự nhủ “Chuyện quái gì đây trời.”
Đinh Thái Vi hé miệng, vừa muốn trả lời lại thấy điện thoại trong túi vang lên, chị An bĩu môi ý bảo cô cứ nghe trước đi. Đinh Thái Vi cười, nhấn nút trả lời. Là Tô Duy, anh nói đang đợi cô ở bãi đỗ xe. Đinh Thái Vi bảo “được” rồi cúp máy, thấy chị An nghi ngờ nhìn cô, cô bĩu môi nói “Tô Duy.”
Chị An nhíu mày nói “Anh ta không đi cùng Tô Niệm, tìm em làm gì?”
ĐInh Thái Vi cười cười nhí nhí bả vai cô, “Đừng lo cho em, em ứng phó được.”
Chị An nặng nề hừ một tiếng, xoa đầu cô nói “Có chuyện gì nhớ gọi cho chị.”
Đinh Thái Vi ngồi trong xe nhớ lại lời vừa rồi của chị An thì bật cười. Cô nghĩ người có việc hình như là Tô Duy mới đúng, có lẽ trong lòng anh ta vẫn rất quan tâm tới chuyện của Mạnh Kiều Vũ và Tô Niệm, vì vậy trên đường luôn giữ không khí trầm mặc. Thật ra nghĩ lại Tô Duy cũng coi như một thân sĩ, ít nhất anh ta tôn trọng sự lựa chọn của Tô Niệm, cũng không làm mấy chuyện cưỡng ép gì hết.
Tô Duy không biết Đinh Thái Vi đang nghĩ gì, anh nghiêng đầu liếc nhìn Đinh Thái Vi, khẽ mở lời “Thì ra em với Mạnh Kiều Vũ có quen biết.” Đinh Thái Vi cười gật đầu, vốn muốn nói một câu khen ngợi Mạnh Kiều Vũ nhưng lời đến miệng lại nuốt vào, Tô Duy thấy cô muốn nói lại thôi, nghĩ gì đó rồi cười “Nhất định là em đã xem báo rồi.”
Đinh Thái Vi im lặng một chút rồi nói “Tôi nghe nói… Anh và Tô Niệm vốn có hôn ước…”
Trên mặt Tô Duy vẫn là nụ cười dịu dàng, liếc cô một cái có chút chọc tức nói “Sao, em để ý?”
Đinh Thái Vi cười “Chuyện tôi để ý hay không không phải vấn đề.” Cô cân nhắc một chút rồi nói “Thật ra nếu anh thật sự yêu mến Tô Niệm cũng không có gì…” Cô chưa nói xong đã phải dừng lại vị nụ cười như không cười đầy chăm chú của Tô Duy dành ình, cô cảm thấy nghẹn họng, sau một lúc mới nói “Tôi đã biết Mạnh Kiều Vũ mười năm, mặc dù không quen thân gì nhưng cách làm người của anh ta tôi cũng có hiểu đôi chút, tôi nghĩ anh ta không phải loại người thích chen ngang phá chuyện tình yêu của người khác.”
Tô Duy không nói gì, dừng xe, cười hôn lên trán cô “Đến rồi, xuống thôi.”
Anh dắt cô đi vào phía trong nội viện, giống như chuyện cô vừa nói không có liên quan gì đến anh, mà tâm tình của anh cũng không bị ảnh hưởng gì. Đinh Thái Vi yên lặng để cho anh nắm tay dắt đi. Sau khi vào phòng khách Tô duy mới buông cô ra, đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn. Đinh Thái Vi làm tổ trên sô pha, thảm mãn thở dài, thầm nghĩ Tô Duy thật sự là một người đàn ông rất tốt.
Tô Duy vẫn tiếp tục làm cơm tây, Đinh Thái Vi nhìn vào chén cơm buồn bực hỏi anh ta còn biết nấu món gì nữa. Thần sắc Tô Duy thay đổi, thẳng thắn nói cho cô biết anh chỉ biết làm mỗi cái đó. Đinh Thái Vi bật cười, gật đầu không nói gì nữa. Cô đang nghĩ xem chuyện tiếp theo xảy ra là gì, thật ra cô cũng biết chuyện gì sẽ diễn ra nhưng cô cũng không sợ, tóm lại chuyện gì tới cũng phải tới thôi.
Hai người uống rượu, ăn chút gì đó. Tô Duy thất cô giữ trạng thái im lặng thì cười hỏi “Em đang nghĩ gì?”
Đinh Thái Vi dừng ăn, ngẩng đầu nhìn anh ta một lúc, đột nhiên đứng lên, cách bàn ăn hôn lên má anh. Tô Duy cũng kinh ngạc, hơi nghiêng đầu, cùng cô đối mắt, môi đối mối. Đinh Thái Vi giật mình sửng sốt, cô không nghĩ Tô Duy sẽ đột ngột quay đầu qua. Nhân lúc cô còn đang giật mình sững sờ, Tô Duy khẽ cạy mở môi cô, kịch liệt hôn môi. Trong lòng Đinh Thái Vi lặng lẽ thở dài, cô nghĩ Tô Duy hiện tại thật sự là Tô Duy dịu dàng ôn hòa thường ngày sao?
Tô duy ôm cô, đặt cô lên bàn cơm, môi trượt xuống, cắn nhẹ lên cổ, cắn xuống xương quai xanh. Dần dần hai người đều cảm thấy rung động. Đinh Thái Vi bị anh hôn đến mức hơi thở dồn dập, ánh mắt mờ mịt. Tô Duy đột nhiên ngẩng đầu, cười nhìn cô “Anh xin lỗi, đã làm bẩn quần áo của em rồi.”
Đinh Thái Vi nhìn quần áo dính đầy đồ ăn chỉ sợ không thể mặc nữa, cô phì cười ra tiếng, lắc đầu không nói gì. Tô Duy cười, cúi đầu cắn chặt môi cô. Cuối cùng Tô Duy ôm Đinh Thái Vi lên tầng, xuyên qua hành lang thẳng tắp tiến vào phòng của anh. Hai người không ngừng thở dốc, Đinh Thái Vi ôm chặt Tô Duy, lúc Tô Duy tiến vào trong cô, cô có thể cảm nhận được sự dịu dàng chăm sóc của Tô Duy.
Một tháng sau đó Đinh Thái Vi rất thanh nhàn, thường sau khi quay xong một bộ phim cô sẽ về nhà tĩnh dưỡng một thời gian. Mà Tô Duy cũng rất phóng khoáng trong khoản giao hẹn, cho cô sự đầu tư tốt nhất, hơn nữa đưa cho cô chọn rất nhiều kịch bản chất lượng.
Trong một tháng này bình thường Đinh Thái Vi đều ở nhà tô Duy, nhìn anh loay hoay với đám hoa cỏ hoặc cùng anh nói chuyện phiếm, nói thật thì cũng có chút thích thú. Điều duy nhất kiến Đinh Thái vi khó chịu là Tô Duy không thích qua nhà cô, mỗi lần đều muốn cô lái xe tới.
Thật ra Đinh Thái Vi cũng biết nấu vài món, vì vậy quyết định vào bếp nấu ăn cho Tô Duy. Đinh Thái Vi cố tình dò hỏi sở thích ăn uống của Tô duy, anh nói anh chỉ không thích ăn cay, còn cái khác thì tùy. Lần đầu tiên trổ tài Đinh Thái Vi đã dùng sức cho thật nhiều ớt, đợi món ăn được bưng lên bàn, Tô Duy nhìn hơn nửa bàn ăn đều có màu hồng của ớt thật ra cũng không không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ khẽ cong khóe môi. Chỉ là sau khi ăn thử miếng đầu tiên miệng anh đã biến thành cười khổ. Lúc ấy Đinh Thái Vi đứng ở bên cạnh nhìn anh không ngừng rót trà vào miệng, chờ ăn bình ổn lại mới cười tủm tỉm đứng dậy đi vào bếp lấy vài món nhẹ khác. Tô Duy chỉ biết dở khóc dở cười, hung hăng cắn vào mũi cô một cái rồi lại hung hăng hôn cô
Lúc hai người ở chung chính là như vậy, hoặc vui đùa hoặc nói chuyện linh tinh, lúc đầu còn thấy mập mờ xấu hổ, đến cuối cùng lại cảm thấy tự tại quen thuộc.
Hôm ấy Đinh Thái Vi không lái xe tới, lúc về đành phải bảo Tô Duy đưa cô về. Lúc ấy Tô Duy đang xử lí tài liệu, nghe cô nói, ngẩng đầu liếc cô một cái cười nói “Đêm nay em ở lại đi.”
Đinh Thái Vi nhìn sắc trời bên ngoài “Giờ mới là giữa trưa mà, em về nhà lấy ít đồ, buổi chiều quay lại.”
Tô Duy a một tiếng, cẩn thận đề nghị “Có muốn gọi cho Chị An không, để cô ấy tới đón em?”
Đinh Thái Vi bình tĩnh nhìn qua anh, khẽ cười nói “Em gọi rồi, chị ấy nói có việc không tới được.”
Lông mày Tô Duy nhíu lại, lặng im vài giây rồi cười buông tài liệu ra, ôm cô đi ra ngoài. Trên đường hai người đều không nói gì, đến nơi Tô duy đỗ xe ở trong nội viện nhưng không có ý định xuống xe. Đinh Thái Vi liếc về phía anh, anh cười giải thích “Anh ở trong xe đợi em.”
Đinh Thái Vi ngẩn người, không nhịn được bật cười “Trong nhà em không có mãnh thú với nước lũ đâu.” {Hana: mãnh thú và nước lũ = tai họa ghê gớm}
Tô Duy nghe xong lời cô thì nhướn mày cười. Sau khi xuống xe anh nhìn quanh một chút sau đó thuận miệng nói “Sao không thấy mấy con chó săn đâu?”
Đinh Thái Vi nhìn theo ánh mắt anh, cuối cùng a một tiếng đáp “Em sợ chúng nó làm loạn nên đưa nó đến chỗ chị An rồi.” Dừng một chút vẫn không nhịn được vừa cười vừa hỏi “Anh sợ chó săn?”
Tô Duy a một tiếng, đáp lại nụ cười đầy ranh mãnh của cô, cũng không giận chỉ mở lời nói “Khi còn bé nhà anh cũng có nuôi mấy con, anh cũng từng chơi…” Ngừng một chút sau đó khóe miệng cong lên nụ cười đầy bất đắc dĩ “Anh bị chó săn dọa một lần vì thế cảm thấy cũng hơi sợ. Sau lần đó nhà anh không dám nuôi gì nữa.”
Anh cứ như vậy thẳng thắn nói ra khiến Đinh Thái Vi sửng sốt. Cô cảm thán, nếu đối với chuyện của Tô Niệm anh cũng có thể quyết tuyệt vậy thì đã không cảm thấy buồn rầu và cô đơn rồi. Tuy Đinh Thái Vi không biết chuyện xảy ra giữa Tô Duy và Tô Niệm, cũng không biết tình cảm của Tô Duy dành cho Tô Niệm đến đâu, cũng không rõ thái độ Tô gia thế nào, nhưng cô nghĩ chỉ cần Tô Duy tranh thủ, Tô Niệm hẳn cũng sẽ không hẹn hò với Mạnh Kiều Vũ.
Nghĩ tới đây Đinh Thái Vi khẽ nhéo lòng bàn tay Tô Duy, cười nói “Trước kia em nuôi chó vì cảm thấy bọn nó rất náo nhiệt, hiện tại ở cùng một chỗ với anh cũng cảm thấy không cần phải nuôi nữa.” {Hana: nói vậy hóa ra Tô Duy = chó săn à ha ha ha, cười chết mình}
Tô Duy đan tay vào tay cô, nhướn mày trêu ghẹo nói “Trong lòng em không lẽ anh và chó không khác gì à, đều dùng để gây náo nhiệt thôi sao?”
Đinh Thái Vi bật cười, thấy trong mắt anh là sự vui vẻ vì thế cười rộ lên.
Sau khi hai người vào nhà Đinh Thái Vi rót nước cho Tô Duy, sau đó vào phòng thu dọn đồ đạc. Tô Duy đang buồn chán thì nhìn thấy trên bàn đặt tán loạn mất tập bản thảo, tiện tay cầm lên xem.
Đinh Thái Vi đi ra thấy Tô Duy đang lật kịch bản không khỏi ngẩn người. Tô Duy nghe thấy tiếng cô vội ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô. Cô khẽ cười đi đến trước mặt anh giải thích “Đây là kịch bản đạo diễn Ninh đưa đến, ông ấy nói có một nhân vậy rất hợp với em, hi vọng em sẽ diễn.”
Tô Duy a một tiếng, không nói gì. Anh vỗ vỗ chỗ bên cạnh, đợi cô ngồi xuống thì vòng tay ôm lấy vai cô, thở dài nói “Kịch bản anh đưa cho em không hay sao?”
Đinh Thái Vi thuận thế vùi đầu vào vai anh cười nói “Không phải, những kịch bản ấy rất hay, chỉ là em đối với kịch bản đạo diễn Ninh đưa đến cảm thấy rất hứng thú.”
Tô Duy dựa cằm lên tóc cô, thật lâu không nói gì. Qua một lúc anh lại lần nữa mở kịch bản ra, chỉ vào nhân vật cô muốn diễn “Phim này em chỉ đóng vai phụ. Huồng hồ đây là phim điện ảnh, không phải phim truyền hình.” Nói gì thì nói anh cũng không muốn cô nhận kịch bản này. Kịch bản đầu tiên anh chọn cho cô đều là nữ chính, hơn nữa đều dựa theo khả năng của cô, có thể phát hiu khí chất của cô, cái thứ hai là phim truyền hình, dù thủ pháp quay hay công tác tuyên truyền đều khác biệt rất lớn, trước Đinh Thái Vi chưa từng đóng qua loại phim này, muốn đóng vai chính trong phim chỉ sợ còn cần phải luyện tập nhiều.
Đinh Thái Vi hiểu ý tứ của anh nhưng cô vẫn không muốn thay đổi quyết định, nghĩ một chút rồi cọ cọ má lên vai anh, thấp giọng nói “Chỉnh là vì chưa từng thử qua nên em mới cảm thấy hứng thú.”
Trong giọng nói của cô hơn nửa là chấp niệm, Tô Duy biết không thể thuyết phục cô, im lặng một lúc thì không thể kiên trì nữa, dịu dàng cười nói “Được rồi, tóm lại em quyết định thế nào anh đều ủng hộ.”
Thật ra ủng hộ hay không cũng không phải quan trọng, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một giao dịch, anh cũng không cần phụ trách tương lai của cô, mà cô cũng không cần nhất nhất nghe theo lời anh nói. Cuối cùng dù sau này cô có gặp trở ngại hay không thành công thật ra cũng không có quan hệ gì với Tô duy cả. Mà chí ít trong lòng Đinh Thái Vi hiểu rõ, cho nên khi Tô Duy thay cô phân tích và lo lắng cô có chút cảm động, thế nhưng cô thật sự hứng thú với bộ phim này, vì vậy cô không muốn buông cơ hội này ra.
Hai người yên lặng ôm nhau. Một lát sau Đinh Thái Vi chợt nhớ ra gì đó, chần chờ một chút mới nói “Lần này quay phim có lẽ phải đi Đại Mạc, khoảng ba tháng.”
Trong giọng nói có chút khó khăn, bởi vì một tháng trước cô đồng ý ở bên anh, mà hai người thật ra cũng không hiểu rõ về đối phương cho lắm, vì thế hẳn là cần thời gian để thích ứng lẫn nhau, nếu giờ cô rời đi không biết trong lòng anh sẽ nghĩ thế nào.
Tô Duy nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, cười cười vuốt tóc cô nói “Không sao, em đi cứ đi, anh đợi em.”
Anh mãi mãi vẫn luôn dịu dàng như vậy. Đinh Thái Vi gật đầu sau đó vùi đầu vào ngực anh, khẽ cười.