Này Vợ Yêu, Đừng Sợ!

Tối đó vào khoảng 9:00 khuya thì hầu hết trên tất cả những con đường ở thành phố S đều đã được thắp đèn rực rỡ, đủ loại màu sắc. Chúng thay phiên nhau chớp nháy, vô cùng đẹp mắt. Hai bên lề đường là hàng chuỗi những gian hàng bán đồ, các quán ăn nhanh lớn nhỏ khác nhau đông vui như chợ đêm. Người ta chen lấn nhau mua hàng eo-đi, người đông nườm nượp. Lúc này ở dưới cầu, hàng tá người thay phiên nhau thả thuyền giấy, những người đứng trên cầu thì lại thả bong bóng bay, mong sao những điều mình cầu sẽ thành sự thật. Không khí ồn ào mà vô cùng náo nhiệt.

Lúc này, cả đám người Nguyên Lâm cùng Kì Nam đang chen lấn nhau trong một mớ lộn xộn. Ai mà biết, nó đông như thế này. Bỗng dưng từ đằng xa, có một đoàn người đi tới, người thổi kèn, người đánh trống, ai cũng đeo mặt nạ quỷ không ngừng khua tay múa chân làm các động tác kì lạ. Mọi người xung quanh xúm lại xem. An Tiệp Kha vốn là cô gái nhỏ ham vui, thấy thế liền kéo tay Nguyên Lâm lôi vào đám đông, la lên: "Xem kìa, xem kìa, vui quá chừng". Tối nay, môi cô cười không ngớt.

Nguyên Lâm cầm chặt tay An Tiệp Kha lo lắng cô đi lạc mà trong lòng anh khóc ròng, chết rồi, đông người như vậy, lạc với bọn kia rồi.

Lúc này, Kì Nam đang không ngừng bị xô đẩy trong đám đông, anh khó chịu hừ lạnh một tiếng, sau đó kiêu ngạo xoay lưng bỏ đi. Yến Như từ đầu tới cuối lúc nào cũng chú ý đến anh, bây giờ thấy anh rời đi liền lo lắng nhìn theo, xoay ngangnhỏ vào tai Thẩm Như My một câu: "Em đi với anh ấy, hai anh chị đi chơi vui vẻ". Câu nói vừa dứt liền chạy theo hướng Kì Nam vừa nãy bỏ đi.

Lúc này, Kì Nam đang đứng ở một gian hàng thứ cưng nhỏ, anh cúi người lạnh băng nhìn vào con cún con đang nghiêng đầu đáng thương nhìn mình. Sau đó thì lại nhìn chằm chằm vào một nam một nữ đang ôm hôn nhau trong ngõ hẻm. Trong đầu anh chợt nhớ lại hình ảnh Lâm Á Kỳ vì sợ ma mà bị anh ép hôn trong nhà bếp. Bây giờ nhớ lại, anh bất giác nở nụ cười, sau đó lại cảm thấy bi thương. Hàn Nhi, có em ở đây thì tốt quá.

Còn ở bên phía Yến Như, cô đang lo lắng chạy đi tìm Kì Nam, chạy một hồi cô mới biết mình đã chạy lạc. Toàn thân run rẫy không ngừng túa ra mồ hôi sợ hãi. Nhìn người người đông nườm nượp mà không biết phải chạy hướng nào cho đúng. Chết rồi, An Tiệp Kha sẽ băm cô ra mất. Rồi chợt khi cô xoay lưng chạy đi thì lại có một giọng la vang lên.

"A! Đau".

Yến Như hoảng hốt, vội ái ngại cười với người vừa bị mình đụng trúng.

"Xin lỗi, xin lỗi, do tôi gấp".

Lâm Á Kỳ nhíu mi, cô xoa xoa chân mình một chút, sau đó mới đứng lên khẽ cười đáp lại lời: "Không sao". Hiện tại cô đang mang nón len trùm đầu, trong góc tối, khó ai có thể thấy được khuôn mặt thật sự.

Yến Như nhìn cô cười hối lỗi, sau đó mới xoay lưng chen vào đám đông, rồi khuất mất.

Lúc này, Dương Kì Minh đi ra từ một quán nước nhỏ, trên tay là hai chai nước suối, khẽ cười đưa cho cô một chai: "Đông quá nên hơi lâu".

Lâm Á Kỳ im lặng không nói gì, cô nhẹ tháo nón xuống, uống một chút nước sau đó trả lại chai nước cho anh. Tự mình mang nón lên lại.

Dương Kì Minh nhíu mày lại, anh khó hiểu nhìn cô: "Sao em mang nón mãi thế?" Đông như vậy mà còn mang nón, ngộp lắm.

Sắc mặt Lâm Á Kỳ thoáng qua nét bi thương, cô cười cười trả lời: "Ông ta vẫn sống ở đây, em không muốn ông ta biết chuyện gì".

Dương Kì Minh lúc này mới hiểu ra, anh ậm ừ vài tiếng, sau đó chợt nhớ ra cái gì, vội la lên: "Chết, anh quên dẫn bạn anh ra đây gặp em".

Lâm Á Kỳ nhìn Dương Kì Minh mà bụm miệng cười: "Em cứ tưởng anh dắt bạn gái anh ra mắt em". Bộ dáng anh ta lúc này quả thật rất mắc cười.

Dương Kì Minh nghe cô nói mà mặt méo mó, anh gãi đầu mình cười cười: "Hay em đi lanh quanh chơi đi, tý anh gọi cho".

Lâm Á Kỳ nhìn theo dáng anh đang dần khuất trong đám đông, cô xoay lưng nhanh chóng chạy lại một quầy kem nhỏ, sau đó ngồi trên cầu vừa ăn vừa xem người ta thả thuyền giấy, mỉm cười lẩm bẩm: "Lâu lắm rồi mới thấy náo nhiệt như vậy".

Ăn xong cô quăng que kem đi, hít thở không khí rồi tiếp tục chen lấn trong đám đông xem người ta nhảy múa truyền thống.

Lúc này, Nguyên Lâm, An Tiệp Kha, Bách Minh, Thẩm Như My, Yến Như, năm người đang ngồi trong cùng một quán ăn nhỏ ven vỉa hè, họ hẹn nhau bằng vài cuộc điện thoại.

Yến Như buồn chán chống hai tay lên bàn, cô không ngừng nhìn dáo dác xung quanh tìm kiếm một người, ai cũng có mặt, chỉ thiếu người đó.

Chỉ biết, nãy giờ không biết Kì Nam đi đâu, bây giờ anh mới trở lại quán ăn. Yến Như nhìn anh như nhìn thấy cứu tinh, ngọt ngào gọi lên một tiếng: "Anh Nam".

Chỉ thấy, Kì Nam như có như không lạnh nhạt lướt qua mặt người nào đó, môi không hề nhếch lên một cái mà ngồi xuống ghế.

Cả đám ngồi xung quanh chỉ biết nhìn Yến Như lắc đầu thiểu não, sau đó gọi đồ ăn nhẹ lên. Quyết định sau khi ăn xong sẽ đi dạo hội tiếp.

Lúc này, Bách Minh mới bình tĩnh nhìn ra ngoài quán, anh chợt giật mình khi thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Á Kỳ bị đèn chiếu vào xẹt ngang qua trong dòng người. Chỉ thấy, cô ta đang hoang mang nhìn vào đây. Không thể là cô ta được. Sao cô ta có thể xuất hiện ở đây ?

Bách Minh không thể tin vào mắt mình, anh nghĩ chỉ là ảo giác. Một lần nữa nheo mắt nhìn ra phía bên ngoài, xác định không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi chỉ là nhìn lầm thôi.

Nguyên Lâm thấy thái độ kì lạ của Bách Minh, lúc này anh mới lo lắng cất giọng: "Sao vậy?".

Bách Minh nhìn lướt qua Kì Nam, sau đó cong môi khẽ cười: "Không có gì, ăn đi".

Không khí chợt quỷ dị, cuối cùng cũng bị tiếng cười nói của An Tiệp Kha che lấp mất. Mọi người vui vẻ dùng thức ăn, chỉ có người nào đó không hề hé một lời.

Ăn tối xong, Nguyên Lâm dẫn An Tiệp Kha đi dạo chơi, Thẩm Như My than mệt mỏi vì vậy mà Bách Minh phải ở lại quán với cô. Cuối cùng, chỉ còn có hai người.

Từ lúc ăn xong đến giờ, Yến Như luôn bám theo đuôi Kì Nam. Cô đi sau lưng anh như một con mèo nhỏ phạm tội. Cô quyết định, anh đi đâu cô phải lết theo đó.

Nghĩ vậy, Yến Như nhanh chân đi lên, níu lấy vạt áo của người nào đó kéo kéo: "Nam, anh đi đâu vậy?" Giọng của cô gái vừa phát ra, ngọt như kẹo như đường.

Mà ở phía bên này, khuôn mặt lãnh đạm của Kì Nam bỗng chốc tối sầm lại, anh giơ tay lạnh lùng hất bàn tay của Yến Như ra khỏi vạt áo mình. Không nói một lời, tiếp tục bước đi. Ánh mắt chán ghét cô gái phía sau lưng mình không thôi.

Yến Như bị anh làm hành động đó cũng chẳng buồn, cô lại ảo não tiếp tục đi theo phía sau lưng anh. Bao giờ mới chinh phục được anh đây nha ? Nghĩ đến đây, cô không ngừng buồn rầu.

"Xăm hình đây, mặt nạ đây, xăm hình đây, mua đi cậu, mua đi".

Rồi chợt, Kì Nam dừng chân lại ngay một sạp hàng bên đường của một bà lão. Hai mắt anh thoáng chốc trở nên ấm áp, giơ tay lấy lên vài tấm hình xăm. Không ngừng nhìn nó chằm chằm.

Yến Như đứng kế bên kinh ngạc không thôi nhìn vẻ mặt của anh, sau đó lại nhìn xuống những miếng dán hình cánh bướm màu tím. Nó có gì đặc biệt sao ?

Không sai, nó giống như hình xăm ở ngực trái của Lâm Á Kỳ. Anh mỉm cười nhìn nó, định sẽ mua về dán lên phòng của cô. Nghĩ vậy liền nâng môi hỏi giá: "Bà lão, bà bán hết những hình xăm này cho cháu".

"Cảm ơn cậu, 20.000". Bà lão móm mém cười.

Kì Nam đưa cho bà một tờ 200.000, bảo bà khỏi đưa lại tiền dư. Sau đó lại xoay ngang đưa sấp hình xăm qua Yến Như: "Giữ dùm tôi một lát".

Yến Như chỉ biết đứng trơ ra, cô cầm sấp hình xăm ngơ ngác nhìn anh chằm chằm.

Lúc này, anh bỗng lấy điện thoại ra, xoay lưng lại điện thoại cho Bách Minh. Chỉ nghe, một giọng nói nam tính mới vang lên.

"Chuyện gì vậy?"

Kì Nam mở miệng, định nói chuyện. Chợt, trong đám người đông đúc, một bóng dáng màu đen xẹt qua tầm mắt anh. Anh ngay lập tức chết đứng tại chỗ, chiếc điện thoại trên tay không có lực đạo mà rơi xuống. Chỉ thấy, ánh đèn sáng chói rọi vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái ấy. Bóng dáng ấy, khuôn mặt ấy. Bảy năm, anh chờ cô bảy năm, bảy năm nhớ mong khiến cho anh không thể nào quên được, là cô, là cô.

Anh nhẹ lẩm bẩm tên cô, sau đó vô thức xô đẩy người khác mà vụt chạy về hướng đó. Yến Như ở phía sau thấy anh kì lạ, mới vội chạy theo hét lên: "Nam, đợi em với". Sau đó liền quăng đi hết sấp hình xăm trên tay mà chạy theo.

Kì Nam cứ theo hướng đó mà chạy, miệng môi không ngừng lẩm bẩm tên của cô. Anh xô đẩy người ta, cố gắng chen lấn trong dòng người để tìm ra được cô. Giờ phút này, tim anh như chết lặng. Tại sao, tại sao cô lại chạy ?

Mồ hôi anh chảy từng giọt nhễ nhại, khi lên tới cầu thì đã không thấy bóng dáng ấy nữa. Anh ngã gục xuống bên lang cang, ánh mắt hoang mang nhìn đi xung quanh mong tìm ra cô. Nhưng chỉ toàn người là người, còn hình bóng cô thì lại không thấy đâu. Một lần nữa, anh lại tuyệt vọng. Anh nhìn thấy cô mà, tại sao lại không cho anh bắt được cô. Trong lòng bi thương cười, anh đau đớn gào lên: "Hàn Nhi".

Mọi người xung quanh thấy sự điên dại kì lạ của anh, không ai dám béng mảng lại gần mà chỉ xì xầm to nhỏ. Cứ thế, anh cô độc ngồi một mình dưới lang cang cầu mà không ngừng hét lên: "Ra đây đi, van xin em". Giọng anh còn không ngừng run rẩy, sợ hãi.

Lúc này Lâm Á Kỳ đang ở phía dưới gầm cầu, cô sợ hãi nắm chặt lấy chiếc nón trên đầu mình. Anh hét, cô nghe chứ. Anh đau, cô cũng đau chứ. Giờ phút này cô thật sự muốn khóc.

Chuyện anh còn sống, cô cũng quên đi mất.

Giọng anh không ngừng vang vào thính giác cô, khiến cô đau đớn, lại vừa vui mừng. Thì ra, bao năm nay anh vẫn không quên cô.

Nước mắt cô chợt rơi xuống, rồi giọng anh ngừng hẳn. Lúc này cô mới nắm chặt chiếc nón trên đầu mình. Cắn răng đi lên bên trên cầu.

Nhìn dòng người đông vui náo nhiệt, nước mắt Lâm Á Kỳ lại lặng lẽ rơi. Cô run rẩy bước đi về hướng ngược lại, anh cũng đi, bây giờ cô về được rồi.

Nào ngờ, ngay giờ phút cô vừa bước xuống cầu, chợt có một vòng tay to lớn ôm ngang vai cô. Nó siết thật chặt, nó ghì sát cô lại. Kèm theo một câu nói cầu xin run rẩy lẫn hoảng sợ.

"Hàn Nhi, đừng đi, đừng bỏ tôi nữa, đừng mà, cầu xin em".

Một cánh tay dịu dàng ôm lấy cô, mang theo hương vị của ngày xưa, thật quen thuộc. Cô chết sững người ngay tại chỗ.

Kì Nam nói xong, toàn thân anh run run, chỉ biết đứng im như pho tượng ôm chầm lấy cô. Anh sợ, đây chỉ là ảo giác, anh sợ, cô lại bỏ anh đi. Cứ như khi anh cử động, cô sẽ như làn mây mà biến mất.

Một lúc lâu thật lâu, lúc này, giọng nói hoang mang của cô mới chợt vang lên, nó còn mang theo vài phần run rẩy.

"Buông . . . buông tôi ra".

Giọng nói này, âm điệu này khiến bàn tay anh run rẩy. Lại không ngừng siết chặt lấy tay cô mà hoảng sợ. Tay anh nắm thật chặt tay cô, cơ hồ cứ tưởng sẽ gãy xương. Khẽ run run cất tiếng: "Có thật Hàn Nhi không ?"

Khác với thái độ khác lạ của Kì Nam, giờ phút này chỉ biết, trong lòng Lâm Á Kỳ là không ngừng sợ hãi, hoang mang, ngay lập tức cô hoảng loạn mở miệng phủ nhận: "Không . . . phải".

Lúc này, Kì Nam lại bất ngờ hôn xuống cổ Lâm Á Kỳ, anh nhắm mắt lại bi thương cất tiếng: "Tại sao lại chạy trốn tôi?" Anh chậm rãi xoay người cô lại, bàn tay vẫn siết chặt lấy tay cô cứ như sợ cô chạy thoát. Chỉ biết, đây quả thật là cô. Anh không bị hoang tưởng. Bàn tay thô ráp khẽ giơ lên vuốt ve khuôn mặt cô, bảy năm, cô vẫn thuần khiết như thế.

Làn môi anh lại khẽ giương lên cười thõa mãn, nhanh chóng kéo cô vào trong lòng mình ôm thật chặt, mê man lẩm bẩm: "Quả thật là em rồi, đúng là em rồi".

Lúc này, giọng nói trong trẻo mang theo vài phần sợ hãi của Lâm Á Kỳ mới chợt vang lên: "Anh không ghét tôi sao ? Tôi là người đã hãm hại anh ?". Cô hoang mang, cô lo lắng anh sẽ chán ghét mình.

Chỉ thấy, Kì Nam không hề có phản ứng gì. Chỉ khẽ vuốt nhẹ gò má tái nhợt của cô, hôn nhẹ lên đó thều thào: "Anh xin lỗi, lúc trước là do anh ngu ngốc mới bị em hãm hại, sau này anh sẽ thông minh hơn, em không hãm hại anh được nữa".

Nghe được câu nói này từ miệng của Kì Nam, Lâm Á Kỳ bỗng dưng xúc động đến bật khóc. Nhưng đây lại là giọt nước mắt ấm áp, là giọt nước mắt hạnh phúc của cô. Sao cô lại không hiểu ý anh nói chứ. Anh không trách cô, ngược lại lại nhận hết phần lỗi về phía mình. Người như anh, cô lấy ở đâu ra đây ?

. . .

Còn ở một nơi khác, Yến Như đang chết lặng đứng trên cầu nhìn xuống. Ánh mắt cô đầy hoang mang nhìn hai người đang ôm nhau ở dưới cầu. Lần đầu tiên, cô thấy anh cười hạnh phúc như vậy, lần đầu tiên, cô thấy khuôn mặt anh vui sướng ấm áp như thế. Hơn nữa, cái cô gái kia . . . chả phải là Lâm Á Kỳ sao . . . Họ . . . Nghĩ đến đây, cô liền không dám nghĩ tiếp. Ngay lập tức chịu không nổi cái cảnh người ta hạnh phúc mà vụt chạy đi. Anh đã tìm được Lâm Á Kỳ, vậy thì cô, cô phải làm sao đây ?

Yến Như bật khóc nức nở. Thâm tâm cô thắt lại như bị càu cấu. Khi gặp được bọn người Nguyên Lâm, bọn họ không ngừng hỏi han cô nhưng cô lại như một cái xác không hồn được Bách Minh đưa về khách sạn. Bọn họ thấy thái độ kì lạ của cô, lại không thấy Kì Nam nên cũng không hứng thú đi chơi tiếp. Nhanh chóng xếp lịch chạy về khách sạn ở một đêm. Sau đó đi tìm Kì Nam cùng nhau trở lại thành phố K.

Lúc này, Lâm Á Kỳ đang được Kì Nam đặt lên giường ngủ, khi cô ngồi xe cùng anh đã mệt mỏi đến thiếp đi. Chưa nói chuyện với cô nhiều, anh ngồi im lặng ở mép giường, giương đôi mắt yêu chiều ngắm nhìn cô, người mà hành hạ anh bảy năm nay. Cuối cùng anh cũng tìm được cô rồi. Mỗi lần nghĩ lại, trong lòng anh lại không ngừng vui sướng. Nhìn khuôn mặt diễm lệ ấy của cô, anh lại không kiềm lòng mà nhẹ cúi xuống đặt môi mình lên môi cô, không ngừng ma sát thuần thục lên nó. Cử chỉ âu yếm, dịu dàng không làm cho cô thức. Rồi chợt, mày đẹp của anh khẽ cau lại, vài ngày sau khi trở về biệt thự. Cô sẽ chết với anh.

Ngay lập tức anh liền buông cô ra đi vào nhà tắm, mặc một bộ đồ ngủ màu trắng mỏng trèo lên giường, đôi môi quyến rũ khẽ mỉm cười kéo sát cô vào trong lòng ôm ấp. Dần nhắm mắt lại. Anh thích hương vị này, hương vị quen thuộc của ngày xưa.

Bên này, đầu nhỏ của Lâm Á Kỳ tựa vào ngực anh. Hai tay vòng ngay hông anh ôm thật chặt. Cô đang mơ a, có một con gấu bự ôm cô sưởi ấm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui