Này Vương Ác Thiếu Chớ Làm Loạn!


Vương Thiên Ân men theo cánh cửa thấp trước nhà cô, hắn chống hai tay lên thành tường, dùng lực nâng người nhóm lên, xoay một vòng, đôi chân dài nửa trong nửa ngoài dang rộng.

Động tác chưa từng làm qua này dường như đối với hắn lại dễ như bỡn, cư nhiên thành thục một cách khó hiểu.
Trong nháy mắt, thân hình chữ V đã bật qua khỏi bức tường, thuận lợi đáp xuống góc sân nhà cô.
Vào đến trong sân mới sực nhớ, đáng lẽ trước khi vào đây hắn phải mang theo chiếc chìa khoá bên dưới chậu hoa nhà hắn mới phải.
Giờ như thế nào vào được bên trong?
Vương Thiên Ân ngẫm nghĩ vài giây, đưa tầm mắt quét xung quanh, nhìn lên lan can cách phòng cô khoảng nửa mét, đôi mắt ngời sáng như chim ưng.
Hắn lùi lại ba bước...
Thuận thế nảy lên, chỉ một bước nhảy cao đã có thể bám vào thanh lan can trước mặt.

Đôi chân dài thẳng tắp khẽ choàng qua ô cửa.
Ngang nhiên từ khung cửa sổ bước vào bên trong phòng cô.
Vương Thiên Ân cười nhạt.
Bỗng nghĩ ngợi, là kẻ ngu ngốc nào đã xây nên cái kiến trúc ngớ ngẩn này?
Nếu những tên trộm thời nay đều có chiều cao 1m87 như hắn, há chẳng phải gia chủ sau một đêm thức dậy sẽ chẳng nhìn thấy được gì ngoài "đồng không mông quạnh" sao?
Ánh trăng tĩnh lặng như nước, trong gió đêm lặng lẽ phảng phất hương hoa hồng ở những chậu hoa trước nhà cô, mùi hương len lỏi, thoang thoảng mà vô cùng nhẹ nhàng, lan tỏa vào từng ngóc ngách trong căn phòng.
Giờ khắc này...
Dáng vẻ ngủ say của Uyển Đình Nhu đẹp đến không thể tưởng tượng được.

Ánh trăng thanh khiết khiến khuôn mặt nhỏ nhắn nhuận ngọc của cô càng thêm tỏa sáng.

Da thịt tinh tế, hai hàng lông mày mảnh như vẽ, toàn bộ khuôn mặt đều thanh lệ, thoát tục như vậy, không mang theo một chút bụi trần nhân thế.
Vương Thiên Ân nhìn cô, trong tâm hồn lạnh như băng đá của hắn dường như có một dòng nước ấm lặng lẽ chảy vào.
Hôm nay hẳn là cô ấy rất sợ hãi?
Khóe môi cứng nhắc bỗng nổi lên một nụ cười như có như không.

Hắn nhìn về phía Đình Nhu đang say giấc, trong đôi mắt lạnh băng có thêm nhiều sự dịu dàng ấm áp.
Yết hầu khẽ động đậy, Vương Thiên Ân vươn tay ra vuốt nhẹ vào mái tóc rũ xuống một nửa khuôn mặt cô, nhẹ nhàng vén sang một bên.
Người con gái này khiến tim hắn đập liên hồi, khoảnh khắc này, hắn càng muốn ích kỷ mang nó cất giữ thật kỹ, trong lòng nổi lên một sự ghen tuông khó hiểu, hắn thật không muốn một ai khác có thể chiêm ngưỡng được nó.
Vẻ đẹp này, dáng vẻ này, tựa như thiên sứ thoát tục, ngọc khiết băng thanh*.
(*): sạch như ngọc, trong như băng.
Từng ngón tay thon dài đan xen vào trong làn tóc óng mượt, Vương Thiên Ân thẫn thờ nhìn cô, săm soi một hồi mới cảm thấy, quả thật cô rất giống Hàn Tư Kỳ, nhưng nếu nhìn kĩ, chắc chắn sẽ thấy được sự khác biệt, thậm chí là có phần đẹp hơn.
Chợt...
Đôi mắt Vương Thiên Ân dừng lại ở bên má cô, ngón tay chạm nhẹ trên chỗ sưng đỏ, ấn đường hơi nhăn lại, ngẫm nghĩ đến những vết thương trên người cô, hắn cảm thấy...
Có phải trước đó hắn đã quá nhẹ tay với Trương Hâm Đình?
Đột nhiên, trong lòng có chút đau xót, Vương Thiên Ân thở dài, ngồi xuống bên cạnh Đình Nhu, bàn tay lạnh lẽo khẽ áp vào má cô, nâng niu như đối với một món bảo vật trân quý, ngón tay cái mơn trớn nơi gò má.
Hắn đối với loại hành động này là gì? Chẳng phải rất biến thái sao?
Đêm hôm khuya khoắt lại ngang nhiên lẻn vào phòng "khuê nữ"?
Loại chuyện đáng hổ thẹn này thật không phải phong cách của hắn.

Từ trước đến nay, chưa từng có nữ nhân nào khiến hắn trở nên vô phép tắc như vậy, kể cả Hàn Tư Kỳ.
Khoảng thời gian ba năm yêu nhau, hắn vốn là người rất có quy tắc, chính vì vậy mà Hàn Tư Kỳ mới lấy đó làm lí do khiến hắn không thể cùng cô ta phát sinh ra loại quan hệ không mong muốn, năm lần bảy lượt đều bắt hắn phải tôn trọng quyết định của cô ta.
Hàn Tư Kỳ là siêu mẫu, khỏi phải nói thì người khác cũng tự hình dung ra được, dáng vẻ của cô ta đẹp đến thế nào?
Mỹ nhân ngực nở mông cong, đàn ông nào có thể kìm lòng?
Thế nhưng, chỉ cần là điều cô ta muốn, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ để cô ta thất vọng, cứ như vậy mà ở bên, duy chỉ có một lần khi yêu nhau được một năm là hắn có chủ động, nhưng sau khi Hàn Tư Kỳ bày ra thái độ không hài lòng, Vương Thiên Ân cũng chưa từng lặp lại hành động đó một lần nào nữa.
Khác hoàn toàn với hành động ngay lúc này, vô thức mà bước sang, chính bản thân hắn cũng không lý giải được, động lực nào lại khiến hắn trèo lên tận đây?
Có lẽ là do...
Hắn nhớ cô rồi.
...
Vương Thiên Ân cứ như vậy mà nhìn cô, không biết đã ngồi được bao lâu?
Một hình ảnh mị hoặc bất ngờ lọt vào trong tầm mắt hắn...
Lồng ngực Vương Thiên Ân giống như là bị nhiều sợi dây nhỏ quấn lấy, từng vòng, từng vòng đem hắn bao vây.
Loại cảm giác này là gì?
Cho tới bây giờ, hắn không ngờ chính mình lại khát khao một người phụ nữ đến thế...
Rõ ràng trước đây, hắn không phải là một gã đàn ông háo sắc như vậy.
Mang danh Vương Ác Thiếu lừng lẫy cả Hoa lục, trải qua bao nhiêu cuộc thác loạn, chiêm ngưỡng qua không ít thân thể phụ nữ, hắn còn lạ lẫm gì với những sự loã thể tầm thường đó nữa?
Hơn trăm mỹ nhân với đường cong bỏng mắt, nhan sắc phải thuộc hạng không tầm thường mới có thể trở thành tiếp viên ở Bar Kim Cát.
Mỗi ngày ba bốn cô, nhưng bọn họ chẳng người nào có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Ấy vậy mà hiện tại, khi nhìn người con gái trước mặt, yết hầu hắn vô thức chuyển động liên hồi, khung cảnh này rõ là câu hồn đoạt phách.
Vương Thiên Ân rụt tay lại, đột nhiên đứng phắt dậy, khẽ quay mặt sang hướng khác, hắn đặt tay lên lồng ngực, tự nhủ...
Có lẽ hắn nên rời khỏi đây.
Uyển Đình Nhu xinh đẹp tuyệt trần trong bộ váy ngủ màu hồng nhạt, hờ hững bên dưới lớp áo mỏng tang lộ ra khuôn ngực đầy đặn mê người, lấp ló dưới lớp chăn, một bên dây áo trễ xuống bờ vai gợi cảm để lộ ra làn da trắng hồng mềm mại.
Bộ dạng cô lúc này thật khiến người khác muốn phạm tội.
Hắn vô thức cắn môi một cái, sau đó xoay người tiến lại gần, ân cần cúi xuống chỉnh chăn lại cho cô, bực dọc "chậc" lên một tiếng.
Tiểu yêu tinh này, sao em có thể ăn mặc như vậy khi không có tôi ở đây?
Giờ phút này...
Hắn thật muốn ôm cô vào lòng, một thân cường hãn chiếm lấy cô, mang cô biến trở thành người phụ nữ thuộc về hắn.
Vừa đắp lại chăn cho cô, vừa nhìn cô nốt lần nữa, rốt cuộc không nhịn được, bất giác đem cánh môi mỏng phong trần dán lên thái dương cô một nụ hôn ngọt ngào.
Đêm tịch mịch.
Ánh trăng chiếu rọi vào khung cửa sổ, len lỏi vào bên trong một thứ ánh sáng lãng mạn, nơi hai con người đang tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp tựa như tranh vẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui