Ngồi trên xe, Lục Tư Thành lướt mắt qua gương chiếu hậu, nhìn thấy Vương Thiên Ân không vui, hoặc có thể là do nét mặt có chút mệt mỏi, không biết khi tối hắn đã phải xử lý qua những việc gì, Lục Tư Thành cũng không dám hỏi nhiều.
Chỉ thắc mắc không biết Vương thiếu sao lại muốn đi đến bệnh viện vào giờ này mà thôi?
Bước vào bệnh viện, Vương Thiên Ân đi thẳng lên tầng trên.
Nhìn thấy hắn, các nữ y tá không khỏi trầm trồ.
Bệnh viện này, có hơn một phần ba số vốn đầu tư thuộc về tập đoàn Uông Đại, Vương Thiên Ân lại là chỗ quen biết thân thiết của Uông Sở Diệu, chẳng trách thái độ của bộ phận nhân viên ở đây khi nhìn thấy hắn bước vào, không một ai là không biết tới hắn.
Đưa tầm mắt quét sơ lược xung quanh, không nhìn thấy cô, hắn mới bước vào tháng máy, đi đến phòng làm việc, khẽ gõ cửa.
"Mời vào."
Người ngồi đó đánh giá sơ qua, ông ta nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, dường như có chút quen thuộc:
"Xin chào, xin hỏi cậu là..."
Giọng nói trầm thấp cất lên, hắn nhẹ nhàng đóng cửa, một thân kiêu ngạo trong bộ âu phục Italy ngồi xuống chiếc ghế tựa:
"Chào bác sĩ Tần, tôi là Vương Thiên Ân."
...
Hơn mười hai giờ tại khu phố Y.
Vương Thiên Ân nằm trên giường một lúc lâu, với tay lấy lọ thuốc đau đầu bên cạnh.
Mỗi khi suy nghĩ một chuyện gì đó quá nhiều, nhưng không tìm ra được câu trả lời thoả đáng, Vương Thiên Ân sẽ bắt đầu đầu rơi vào trạng thái khó chịu, và mỗi lần như vậy, triệu chứng bất giác nổi lên, cư nhiên khiến đầu hắn đau như búa bổ.
Rót một ly nước, nuốt viên thuốc xuống mới lười biếng đi đến bên cửa sổ, vừa định kéo chiếc rèm lại, hắn nhìn thấy Uyển Đình Nhu hớt hả chạy ra ngoài, trên người vẫn chưa kịp thay quần áo, chỉ kịp khoác một chiếc áo cardigan mỏng rồi vội vã rời khỏi tầm mắt hắn.
Dáng vẻ vội vã thế kia?
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Ngay lập tức, Vương Thiên Ân lệnh cho vệ sĩ ở gần đó bám theo Uyển Đình Nhu ra tới đường cái, ông ta đã khéo léo bám sát theo sau mà không hề bị phát hiện.
Tin nhắn WeChat "Ting" lên một tiếng, tên vệ sĩ gửi lại:
Vương thiếu, Uyển tiểu thư là đi đến bệnh viện thành phố ạ.
Vương Thiên Ân nhàn nhạt trả lời:
Tiếp tục theo dõi.
Tắt điện thoại, hắn một tay kéo chiếc blazer* khoác vào, sau đó liền gọi điện cho Lục Tư Thành, lệnh cho hắn sau năm phút sau phải có mặt ngay tại đây.
(*) Blazer là một loại áo khoác giống với áo khoác vest nhưng được may cắt đơn giản hơn.
Nói cách khác, nó là chiếc áo cộc tay thường được phân biệt với áo khoác thể thao nhưng là một loại trang phục tao nhã và trang trọng hơn.
...
Bác sĩ Tần nhận ra, lập tức đứng dậy, vẻ mặt có chút khẩn trương đáp:
"Ôi...Vương thiếu! Đã lâu không gặp, xem tôi này...khiến cậu chê cười rồi.
Tuổi tác cao nên trí nhớ có hơi kém.
Thứ lỗi tôi thất lễ quá, không biết hôm nay cậu ghé qua.
Vương thiếu muốn làm kiểm tra tổng quát sao? Vậy để tôi sắp..."
"Không."
Vương Thiên Ân trầm ngâm một vài giây.
"Tôi muốn bác sĩ Tần giúp tôi một việc."
...
Tiết trời cuối thu trở lạnh, bầu trời càng về đêm sẽ càng tĩnh lặng và âm trầm hơn.
Từng làn gió thổi nhẹ, khẽ luồn vào khung cửa sổ, chạm lên ngũ quan tinh xảo, nơi cặp mắt phượng sắc lạnh của người đàn ông đang nhìn trực diện về phía đối phương.
Hắn lạnh lùng và trầm tĩnh, khiến người ta khi ngồi trong cùng một không gian, khó tránh có chút ngột ngạt.
Sau khi đề nghị bác sĩ Tần thuật lại cuộc hội thoại ban nãy trong phòng làm việc, Vương Thiên Ân đã nắm được hết tình hình, chỉ còn thắc mắc một điểm duy nhất...
"Về phần chi phí phẫu thuật, tập đoàn cũng sẽ hỗ trợ giúp cô ấy sao?"
Bác sĩ Tần nghe đến đây, gương mặt thoáng ngập ngừng.
"Chuyện này..."
Nhìn thấy biểu hiện qua nét mặt của bác sĩ, Vương Thiên Ân cũng đã đoán ra được...
Có lẽ vì không có người của Uông gia ở đây nên bọn họ không một ai dám tự đưa ra quyết định?
Chắc mọi thứ chỉ dừng lại ở chi phí thuốc thang như bao lần trước?
Phẫu thuật cấy ghép tim là một việc lớn, chi phí cũng rất đắt đỏ, ông ấy đương nhiên không dám tự ý quyết định.
Vương Thiên Ân bình tâm, khẽ rút ra một tờ chi phiếu, sau khi ký "xoẹt xoẹt" vài nét, hắn không nhanh không chậm, ngữ khí nhàn nhạt đưa qua:
"Cảm phiền bác sĩ Tần."
"Cái này..."
Vẻ mặt bác sĩ Tần thoáng chút ngạc nhiên, không dám cầm hẳn.
Chưa kịp định thần, Vương Thiên Ân đã tiếp tục nói:
"Bác sĩ cứ cầm lấy.
Đây là chủ ý của tôi, nếu có ai hỏi tới, bác sĩ cứ dựa theo chi phiếu này mà trả lời họ."
"Vậy nếu là Uyển tiểu thư hỏi về vấn đề này thì sao ạ? Tôi có cần nói với cô ấy..."
"Không cần."
Vương Thiên Ân cắt lời, trầm mặc một lúc lâu sau mới đứng lên, tiến ra phía cửa:
"Bác sĩ cứ nói với cô ấy là chi phí phẫu thuật đã được tập đoàn Uông Đại hỗ trợ, nói cô ấy không cần bận tâm."
Bác sĩ Tần không dám hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu rồi đáp:
"Vâng, tôi hiểu rồi thưa Vương thiếu."