Uyển Đình Nhu hơi sững sờ, nháy mắt liền phục hồi tinh thần, giọng cực trấn tĩnh đáp trả Vương Thiên Ân...
"Anh thì có thể lừa em được chuyện gì chứ?"
Vương Thiên Ân chậm rãi xoay người, một nửa khuôn mặt lạnh băng vừa nghiêng qua, thoắt cái đã hoàn toàn biến thành một người khác, hắn tiến lại gần cô, cư nhiên nở ra nụ cười dịu dàng, tà mị...
"Sao lại không?"
Uyển Đình Nhu thoáng giật mình, đôi con ngươi màu nâu vô thức co rụt lại một chút, sau đó ngước mắt lên nhìn người đàn ông cao nhã đối diện.
"Ừm..."
Cô mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như cánh hoa bay trong không trung.
"Thế thì em đợi vậy."
Vương Thiên Ân nghe thấy, ánh mắt thâm thuý bất giác nhìn đăm đăm vào khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của cô, một bên mày ngài khẽ nhướn lên, lộ ra vẻ khó hiểu...
"Đợi?"
"Ừm, đợi."
Cô ngây ngô nói ra suy nghĩ của mình...
"Đợi xem anh sẽ lừa dối em chuyện gì?"
Vương Thiên Ân nghe tới đây, thâm tâm bất giác chột dạ, hắn nhìn vào ánh mắt trong veo như ngọc của cô, vài giây sau liền phì cười...
"Tôi đùa thôi..."
Khoé môi gian tà khẽ nhếch lên, hắn phát ra thanh âm êm dịu, dường như trấn an...
"Sao tôi có thể lừa em chứ?"
Uyển Đình Nhu nhoẻn miệng cười, phóng tầm mắt nhìn chọc vào đôi mắt phượng hẹp dài của hắn...
"Ừm.
Em biết, A Hạo là người tốt."
"..."
Người tốt ư?
Vương Thiên Ân giống như vừa nghe được một điều buồn cười, cánh môi phong trần khẽ nhếch, dường như gió đông lạnh lẽo phảng phất trên khuôn mặt anh tuấn.
Hắn cười, nụ cười quyến rũ mang theo vẻ bí hiểm thâm sâu...
Không nghĩ đến khả năng, sống chưa được một phần ba cuộc đời mà đã đắc tội với không ít người, hiện tại cũng chẳng nhớ rốt cuộc đã giết chết bao nhiêu, vậy mà bây giờ lại trở thành người tốt trong mắt cô?
Thật không biết nên vui hay nên buồn?
Vương Thiên Ân nhìn Đình Nhu, giữa con ngươi thâm thuý chứa đầy sự tinh ranh...
"Em lấy đâu ra sự tự tin như vậy?"
Uyển Đình Nhu ngẩn ra, ngẫm nghĩ vài giây, cảm thấy thật ra hắn hỏi cũng có lý, cô lấy đâu ra sự tự tin như vậy?
Trực giác ư?
Hay bởi vì hắn là người cô thích nên cô mới hoàn toàn tin tưởng?
Dòng suy nghĩ đột nhiên chạy xẹt qua tâm trí khiến Uyển Đình Nhu bất giác lắc đầu một cái, lập tức thoát ra khỏi cái suy nghĩ vẩn vơ của chính mình.
Tự điều chỉnh trạng thái, giống như muốn nhắc nhở bản thân, hắn bây giờ đã trở thành anh trai của cô, cô không được có bất cứ suy nghĩ sai lệch nào đối với hắn!
Dù biết là cô rất thích hắn, nhưng nếu hắn đã đồng ý làm anh trai cô thì đối với cô đã là điều may mắn nhất trong cuộc đời tẻ nhạt này rồi.
Huống hồ những khi còn bé, cô đã từng rất mong muốn có một người anh trai luôn quan tâm, chăm sóc và bảo vệ cô...
Hiện tại mong muốn đã thành hiện thực, cô còn trông mong gì hơn?
Cuộc đời vốn không công bằng, nhưng đối với Đình Nhu lại là một sự cùng cực.
Cô sinh ra đã là trẻ mồ côi, lại còn là trẻ mồ côi bị người ta vứt bỏ bên lề đường chứ không phải là ở trong cô nhi viện.
Chính vì vậy mà nhắc đến bạn bè đồng trang lứa hay anh chị em kết nghĩa, cô vốn chẳng có ai.
Cứ nghĩ nếu cuộc sống hiện tại là ở trong cô nhi viện, may ra cô sẽ được kết bạn với những người đồng cảnh ngộ thì chắc có lẽ cô sẽ không ít nói và trở nên hướng nội như bây giờ.
Số phận đã mỉm cười khi để cô gặp được bà Uyển Đình Ngọc và Lý Hân Nghiên, xem ra cũng là duyên phận, cô mới cảm nhận được chút cảm giác gọi là tình thân...
Cả hai người họ đều luôn bảo vệ và yêu thương cô, song, mới khiến cô cảm thấy cuộc đời này của mình cũng không đến nỗi gọi là bất hạnh.
Điều quan trọng nhất bây giờ chính là, mối quan hệ này, vốn đang rất tốt đẹp!
Người mình thích có thể trở thành anh trai của mình, ngày nào cũng được ở cạnh, nhìn hắn nấu ăn, pha trà, đôi khi còn vô tình được ngắm nhìn dáng vẻ ôn nhu của hắn khi đọc sách, hắn chu đáo và dịu dàng, không còn cộc cằn hay thô lỗ, cũng không còn mắng nhiếc cô nữa.
Thái độ của hắn đối cô, sớm cũng đã cải thiện rất nhiều, không còn chán ghét, không còn trêu ngươi hay bắt nạt, thậm chí...
Hắn còn xin lỗi cô vì tất cả những gì đã qua.
Không còn hiểu lầm hay nghi hoặc, cũng không cần phải dè dặt hay tránh mặt mỗi khi gặp nhau.
Đối với cô, như vậy là đủ lắm rồi.
Uyển Đình Nhu nghĩ tới đây, cánh môi vô thức cong lên...
"Bởi vì em tin..."
Cô lập tức nở ra nụ cười thật tươi...
"Em tin anh sẽ không làm gì có lỗi với em."
...
Lời nói vừa được thốt ra, cả căn phòng giống như rơi vào trạng thái bất động, không hiểu sao cả không gian bên ngoài cũng đột nhiên lặng im như tờ...
Vương Thiên Ân nhìn cô hồi lâu, yết hầu bất giác chuyển động, hắn nhàn nhạt tán đồng...
"Phải, phải..."
Phản chiếu trên tấm kính của cửa sổ sát đất, ánh mắt sắc bén của Vương Thiên Ân sáng như mắt chim ưng.
"Em gái của tôi à..."
Hắn ghé sát vào bên tai trái cô, tay phải tự nhiên đặt lên má, cô giống như một con búp bê sứ, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, loại cảm giác ái muội mang theo sự sủng nịch, hắn cười cười, khẽ thì thầm...
"Sao tôi có thể làm gì có lỗi với em được chứ?"
Trần Thiên Hạo lừa em, Vương Thiên Ân tôi sẽ cho hắn biến mất khỏi thế gian này!
Trong mắt Uyển Đình Nhu hiện lên một tia kinh ngạc, cô ngẩn ra một lúc, giọng nói người đàn ông mang theo thanh âm ma mị rót vào tai cô, tuy biết những ngữ điệu này vô cùng bình thường, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại có một cảm giác nao nao lo sợ?
Ánh sáng xung quanh choàng lên dáng người cao lớn của hắn, tựa hồ một bóng hình huyền ảo, chỉ có giọng nói trầm thấp là phá đi vẻ chân thực...!
"Tôi hỏi thêm một câu nữa được không?"
Mắt của hắn sâu thẳm như biển khơi, lại mang theo một sức hấp dẫn ma mị, một cảm giác độc nhất vô nhị không nói nên lời, như cà phê, như thuốc phiện...
Nhìn hắn, không thể không bị cuốn hút.
Giống như ma túy, mỗi khi nhìn thêm một lần thì sẽ cảm thấy hắn càng thêm quyến rũ hơn một chút, khiến cho cô không thể rời khỏi ánh mắt hắn.
Song, Uyển Đình Nhu ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy cô đồng ý, hắn không nhanh không chậm, nhàn nhạt hỏi ra một câu...
"Tại sao em lại nghĩ là tôi không có điều gì lừa dối em?"
"Em...em cũng không biết."
Uyển Đình Nhu hơi ngập ngừng...
"Em chỉ đơn giản là muốn tin anh, em tin anh sẽ không làm gì có lỗi với em.
Chúng ta là người một nhà mà? Không phải sao? Sao anh lại lừa dối em chứ?"
Trong ánh mắt cô tràn ngập sự đắn đo cùng lo sợ, ấn đường vô thức nhíu lại, câu hỏi thốt ra mang theo sự nghi hoặc, ngờ vực...!
"A Hạo...Có phải anh có điều gì muốn nói với em không? Anh đã giấu em chuyện gì sao?"
Thái độ của Vương Thiên Ân không có gì khác thường, hắn thản nhiên như một người vô tội, mi tâm cũng không hề động đậy, giống như hiểu ra được, lại cảm thấy bản thân giống như một kẻ bị tình nghi đang cố "diễn tròn vai" trong căn phòng hỏi cung của cảnh sát...
"Sao có thể chứ?"
Vương Thiên Ân cười nhạt, đáy mắt hiện lên vẻ ranh ma...
"Tôi quan tâm đến suy nghĩ của em thôi...!em gái của tôi!"