Vương Thiên Ân ngạo nghễ ngồi vào bàn khai báo, hắn khẽ liếm vòng quanh cánh môi, phút chốc đã liếm sạch hết máu từ vết rách trên khoé miệng.
Tên cảnh sát gằn giọng, chẳng buồn ngước lên nhìn.
Hỏi cụt:
"Tên?"
"Vương Thiên Ân."
Nghe thấy, hành động bất giác khựng lại, hắn dừng bút, ngẩng mặt lên nhìn với ánh mắt đầy xúc động, nắm chặt lấy tay Vương Thiên Ân:
"Là Vương Thiên Ân - Vương thiếu gia của tập đoàn Vương Thịnh phải không? Có thật là cậu không?"
"Ôi trời ơi! Cuối cùng..."
Vương Thiên Ân rút nhẹ bàn tay ra.
Lượn mắt một vòng:
"Chú biết tôi?"
"Ôi trời! Biết chứ! Tôi đã tìm cậu ròng rã suốt năm tháng nay."
"Vương thiếu đã đi đâu vậy? Huhu.
Van xin cậu, mau về nhà đi...Vương chủ tịch đe doạ tôi nếu một tháng nữa mà vẫn không tìm thấy cậu..."
"À..."
"Tôi nhớ ra chú rồi."
Hắn nhìn đăm đăm tên cảnh sát.
Đột nhiên nói:
"Lý Huỳnh phải không? Năm xưa hình như là...? Được ba tôi cứu..."
"Suỵt!"
Thoắt cái, tên cảnh sát vội bịt miệng Vương Thiên Ân lại.
Vẻ mặt lấm lét tiếp lời:
"Nhỏ thôi tổ tông ơi! Giờ chuyện đấy mà lộ ra lại thì chẳng những bị sa thải mà còn bị tống vô tù.
Kiếp này của tôi coi như bỏ luôn đấy."
"Về nhà đi cậu.
Xem như tôi năn nỉ đấy.
Năm xưa tôi chịu ơn Vương chủ tịch..."
Không!"
Tên cảnh sát chưa kịp nói hết thì đã bị Vương Thiên Ân cắt lời, ông ta phút chốc đứng hình mất vài giây, khuôn mặt cứng đờ:
"Hả?"
Vương Thiên Ân nhìn về một phía xa xăm, săm soi cái bàn tay thon dài của hắn:
"Tôi bảo là "không".
Không về đấy."
Dứt lời, hắn kéo tờ giấy biên bản ký nghuệch ngoạc vài nét rồi đứng phắt dậy đi thẳng ra cửa.
Gần ra tới cửa, hắn không quên ngoảnh lại nói vọng vào:
"Tiền bảo lãnh chú cứ tính hết cho bạn tôi nhé."
Uông Sở Diệu nghe thấy thế liền ngồi bật dậy.
Hét toáng lên:
"Này này, cái thằng kia.
Đứng lại đó! Ông đây nói sẽ bảo lãnh mày bao giờ?"
"Tức chết mất.
Bạn với chả bè gì toàn báo đời nhau thế hả!??"
Mặc cho Uông Sở Diệu đang la ó om sòm bên trong sở cảnh sát, bị hai ba người vây quanh giữ lại, nhưng Vương Thiên Ân hắn vẫn cứ nhởn nhơ đứng bên ngoài khung cửa kính kia trêu ngươi Uông Đại thiếu gia.
Điệu bộ hắn khoái trá đặt Uông Sở Diệu vào tình thế chim sa vào lồng, cá cắn câu.
Uông Sở Diệu tức tối nhìn ra ngoài, đôi mắt khẽ híp lại cố đoán khẩu hình miệng của hắn, rõ ràng hắn nói là...
Đi nhé! Bye!
Lại còn hôn gió?
...
Kể ra thì, từ nhỏ đến lớn, đúng là tất cả mọi thứ trong cuộc sống của Vương Thiên Ân hắn đều thay đổi.
Duy nhất chỉ có việc chọc tức Uông Sở Diệu là không bao giờ thay đổi.
Hắn xem việc chọc tức Uông thiếu như một niềm vui, một sự giải trí mà mỗi khi Uông Sở Diệu nổi điên lên như pháo nổ hay đánh hắn tơi tả thì hắn mới vác cái mặt dày hơn mặt đường của mình qua nhà Uông Sở Diệu.
Nhưng là...
Để châm ngòi cho Uông Đại thiếu gia thêm bùng cháy chứ không phải để làm hoà.
...
Vương Thiên Ân tản bộ về nhà.
Vừa đi, hắn vừa ngẫm nghĩ...
Nếu đời mình mà không gặp được Uông Sở Diệu thì đích thị là một chuỗi phim buồn dài tập chán ngắt.
Chợt, hắn mỉm cười.
Bất giác thốt ra:
"Uông Sở Diệu.
Cảm ơn nhé."