Một người con gái bật cười, một nụ cười rực rỡ nhất.
Cô ta cảm thấy hôm nay mình thật hạnh phúc, sau bao nhiều ngày chờ đợi, bây giờ sắp không chờ nổi nữa rồi.
"Anh Sở Diệu!!!"
Từ đằng xa, Trương Hâm Đình đã hớn hở chạy nhào tới ôm chầm lấy Uông Sở Diệu.
"Đình Đình...?"
Hắn mỉm cười rạng rỡ.
"Con bé này, em về bao giờ thế? Sao không nói để anh ra đón?"
Trương Hâm Đình yểu điệu mè nheo dụi dụi vào người hắn như con mèo nhỏ:
"Người ta muốn làm anh bất ngờ mà? Để anh biết được thì còn gì hay ho nữa chứ?"
Anh ấy chắc là vui mừng lắm, mình muốn để anh ấy bất ngờ, hơn nữa, nếu để anh ấy đến đón có thể sẽ vì quá phấn khích mà bế mình lên xoay ba vòng ở giữa sân bay?
Quả thật Uông Sở Diệu khá ngạc nhiên, hắn không nghĩ Trương Hâm Đình lại về sớm đến vậy, vốn tưởng cô ta sẽ du học đến hết năm sau nhưng hiện tại không biết như thế nào lại hiện diện trước mặt hắn?
Đứa em gái hắn quý mến năm nào nay đã trở thành một thiếu nữ phổng phao mà bao chàng trai hằng ao ước.
Nếu nói Vương Thiên Ân là chiến hữu từ thuở thời thơ ấu của Uông Sở Diệu, thì Trương Hâm Đình cô ta lại chính là thanh mai trúc mã của hắn.
Mọi thứ đều đã có sự sắp đặt sẵn, khi mà một tên thợ săn ảnh chụp được hình ảnh Uông Sở Diệu "túc trực" tại khu phố Y mỗi ngày, với tiêu đề gây giật tít:
Chủ tịch tập đoàn Uông Đại sắp chào đón một "thành viên mới"?
Bay suốt một quãng đường dài, cộng với sự trì hoãn lúc chiều của chuyến bay khiến cho Trương Hâm Đình có vẻ thoáng chút mệt mỏi.
Cô ta ngồi trong sảnh chờ, vừa nghe tin tức trên màn ảnh lớn vừa thuận tay lấy ra chiếc di động mà cô ta đã tắt âm trong khi chờ đợi, thấy không có tin tức gì quan trọng, trong lúc đang chuẩn bị khóa màn hình thì WeChat "Ting" lên, Trương Hâm Đình vô tình ấn vào, tiện tay mở xem tin nhắn.
Nội dung: Về Thượng Hải rồi sao? Ngày mai ghé qua một chuyến, có thứ muốn cho em xem."
Chợt, Trương Hâm Đình nói:
"Anh đưa Đình Đình đi ăn nhé, em muốn ăn há cảo với cả canh giò hầm ở Hưng Yên Lầu."
Uông Sở Diệu không thay đổi sắc mặt nhưng đứng bất động, ánh mắt có chút mơ hồ dường như căn bản là không nghe thấy tiếng của Trương Hâm Đình.
Qua một hồi thật lâu, hắn mới chớp mắt, khẽ rút cánh tay đang bị cô ta khoác chặt, nói:
"Được, để anh lấy xe."
Khoảnh khắc Uông Sở Diệu đi sượt qua, Uông Đại Đồng liền kéo tay hắn, nói nhỏ:
"Vừa mới ăn xong? Cháu lại còn bụng để ăn tiếp?"
"Tuỳ cơ ứng biến vậy."
Suốt một quãng đường đi, Uông Sở Diệu không nói một lời làm không khí trong xe bỗng trở nên ngột ngạt dị thường, cô ta thoáng chốc đã nhận ra, liền hỏi:
"Anh Sở Diệu có còn nhớ con đường này không?"
Uông Sở Diệu không mấy tập trung nên nhìn thoáng qua rồi trả lời đại khái suy nghĩ hiện tại:
"Con đường này...?"
"Là nơi chúng ta thường hay đến sao?"
Trương Hâm Đình động tác trong nháy mắt có chút sững sờ, nắm chặt quai túi xách trong tay, cô ta im lặng trước chiếc kính xe một hồi, sau đó lại nhìn qua hắn, kết quả liền chạm mắt Uông Sở Diệu:
"Thế nào? Anh trả lời sai?"
Trương Hâm Đình cúi mặt, cô ta ngẫm nghĩ, thôi bỏ đi, trong thời khắc này mà nhắc lại chẳng phải rất không thích hợp sao, đành trả lời:
"Không phải, là em nhớ nhầm."
...
Thành phố ồn ào náo nhiệt, đã lâu rồi Trương Hâm Đình không được chứng kiến cảnh màn đêm buông xuống tại Thượng Hải.
Ở Hưng Yên Lầu, không khí thơm phức lan tỏa ra khắp bốn phía, bao trùm tất cả mọi nơi, quang cảnh và mùi vị các món ăn nơi đây vẫn không có gì thay đổi.
Thật khiến con nguời ta cảm thấy hoài niệm.
"Anh Sở Diệu, anh không ăn sao?"
Uông Sở Diệu khẽ giật mình, hắn cười giả lả, động thái có hơi lơ đễnh đẩy xửng há cảo về phía Trương Hâm Đình:
"Anh có hơi no..."
"Anh đã ăn tối rồi ư?" Cô ta hỏi lại.
"Trước khi về nhà đã cùng Thiên Ân uống vài ly."
Hừ.
Nói dối.
Ánh mắt Trương Hâm Đình trở nên nghi hoặc, cô ta nhìn hắn rồi nghĩ thầm, hiện tại đang rất muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng cử chỉ và lời nói của Uông Sở Diệu ngay lúc này lại khiến cô ta có vài phần thất vọng.
Chẳng lẽ tất cả những gì mà bọn họ nói đều là thật sao?
"Đình Đình, em sao thế? Sao lại không nói gì?"
Uông Sở Diệu tay chống cằm tay ra hiệu hỏi han.
"Em nhớ mùi vị thức ăn ở đây quá, phút chốc liền quên mất, người ta đang cảm nhận hương vị quê nhà."
Uông Sở Diệu vươn tay xoa đầu Trương Hâm Đình, nở ra một nụ cười dịu dàng trìu mến:
"Con bé ngốc, ăn từ từ thôi, cái tính ham ăn y như lúc nhỏ, anh mua thêm cho Đình Đình nhé."
Trương Hâm Đình bỗng dừng đũa, cô ta chặn tay Uông Sở Diệu lại:
"Anh Sở Diệu..."
Vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc:
"Em sớm đã không còn là đứa em gái nhỏ cùng anh chơi rượt bắt năm xưa.
Anh đừng lúc nào cũng xem em..."
"Đình Đình..."
Trương Hâm Đình chưa kịp nói hết thì đã bị Uông Sở Diệu ngắt lời.
"Với anh, em mãi là đứa em gái mà anh yêu quý Là công chúa nhỏ lúc nào cũng nắm lấy vạt áo của anh, sợ đi lạc, sợ anh tìm thấy mỗi khi trốn tìm, sợ anh bắt gặp mỗi khi ăn vụng, em lúc nào cũng..."
"Anh Sở Diệu, em thích anh!!!"
Trương Hâm Đình vốn đang ngồi, đột nhiên đứng phắt dậy ghì mạnh vào thành bàn, hét thật to vào mặt Uông Sở Diệu khiến khuôn mặt hắn trong phút chốc bỗng hoá cứng đờ.
Âm giọng cô ta quát lớn làm cả không gian bỗng trở nên im bặt, lần lượt ánh mắt của tất cả mọi người, từng người một đồn dồn về phía cả hai làm Uông Sở Diệu cũng cảm thấy khó xử không kém.
Trương Hâm Đình ngẩng đầu trừng mắt nhìn Uông Sở Diệu, xét cho cùng, người đàn ông này từ trước đến giờ chưa từng xem cô ta như một người phụ nữ thực thụ, mà vốn chỉ là một "công chúa nhỏ" mà hắn nô đùa thuở còn bé.
Em gái ư? Em mãi mãi cũng không bao giờ muốn trở thành em gái của anh.
Vẻ mặt Uông Sở Diệu trầm xuống, không ngờ người con gái trước mặt lại đối với hắn có tình cảm nam nữ?
Thật đặt hắn vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
"Đình Đình, anh..."
Trương Hâm Đình vẻ mặt chán ghét, cô ta nở nụ cười giả tạo rồi cầm luôn chiếc túi xách bước ra:
"Em ở trước đợi anh."
Uông Sở Diệu sau khi đưa Trương Hâm Đình về nhà thì suốt quãng đường đi cứ mãi nghĩ ngợi, cảm xúc khi hắn nghe thấy câu nói đó thực chất là "trống rỗng".
Hắn muốn một phần nào đó đặt tâm tư vào lời nói của cô ta, nhưng hoàn toàn là không thể động tâm.
Xin lỗi Đình Đình.
...
Trương Hâm Đình về đến nhà.
Cô ta chán nản vứt chiếc túi xách sang một bên, nằm "Phịch" lên giường, bản thân mệt mỏi đến mức không muốn cử động, cô ta vươn tay mở ngăn tủ kéo ở đầu giường, lấy ra một bộ sơ yếu lý lịch của một người ở trong đó.
Trong ảnh là một cô gái có mái tóc dài bồng bềnh, nước da trắng hồng cùng khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Cô ta lướt vào mục danh bạ ấn gọi cho một người.
Chỉ mới vài giây thì đầu dây bên kia đã có người bắt máy:
"Thế nào? Chị nói không sai chứ?"
Trương Hâm Đình "Ừm" một tiếng.
Cô ta cười nhạt:
"Chị họ, có lẽ..."
"Em phải tự mình đến chào hỏi cô ta rồi."