"Có phải em đã sai khi nói ra? Anh có trách em không?"
Trương Hâm Đình ngồi tựa trên chiếc ghế sô pha, cô ta đang đợi chờ một ai đó, thân hình mảnh mai trong chiếc ngủ mỏng tang, cô ta không quan tâm đến sự hiện diện của những người giúp việc, dường như lại muốn châm thêm một điếu thuốc, từng ngón tay thon dài nâng ly rượu lên nốc sạch.
"Đình Đình!"
Hắn đã đến.
Người đàn ông xuất hiện trước mắt cô ta ngay tại lúc này đây, hớt hả chạy đến như một tia sáng hi vọng len lỏi qua hốc mắt đỏ au đang ướt đẫm, vội vã giật lấy ly rượu đỡ cô ta ngã vào lòng:
"Em mất trí rồi sao?"
Trương Hâm Đình cười khổ, cô ta sờ vào bờ vai rộng, vuốt ve trên cơ ngực săn chắc của hắn:
"Anh đến rồi, thật tốt quá."
Uông Sở Diệu không nén nỗi được bình tĩnh, ánh mắt dấy lên đầy giận dữ:
"Đã uống bao nhiêu? Uống từ bao giờ mà lại ra nông nỗi như thế này?
Đình Đình, em là vì chuyện hôm đó sao? Thực ra anh..."
Trương Hâm Đình vật vờ nằm trong vòng tay Uông Sở Diệu, khẽ đưa ngón tay lên chặn lại trên cánh môi của hắn.
Giờ phút này đây chỉ thầm mong tất cả mọi thứ "hãy cứ như vậy" thì tốt biết bao.
Thật lòng, chỉ muốn hỏi hắn rằng, nếu cô ta không xuất hiện thì liệu ánh mắt của anh khi nhìn em có khác với thực tại?
Trương Hâm Đình đã uống say bí tỉ, cô ta đã một mình nốc sạch hai chai rượu ngoại mà vốn dĩ trước đó còn định mang qua biếu Uông gia gia.
Vẻ mặt chán trường sờ vào khuôn mặt hắn.
Giọng nói ngày một nhỏ dần:
"Anh Sở Diệu, ở lại với em được không? Chỉ đêm nay thôi."
Nói xong, Trương Hâm Đình thiếp đi, Uông Sở Diệu bế cô ta lên phòng, hắn xoay lưng ngồi trên chiếc giường, tựa hồ không muốn nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô ta, thì thầm:
"Đình Đình, anh xin lỗi."
"Anh không có lỗi, là em không nên làm anh khó xử..."
Trương Hâm Đình cất giọng phút chốc làm hắn khẽ giật mình.
"Xin lỗi, em sẽ không nói ra điều đấy thêm một lần nào nữa.
Vậy nên..."
Cô ta vươn cánh tay vòng qua eo Uông Sở Diệu:
"Đừng rời xa em nhé.
Đừng né tránh em, Đình Đình không muốn sẽ bị anh chán ghét."
"Em...không phải đã ngủ rồi sao?"
"Em sợ...anh sẽ đi mất."
Hắn mỉm cười xoa đầu Trương Hâm Đình, dịu dàng đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của cô ta:
"Anh sẽ ở đây đến sáng hôm sau.
Đừng lo, anh sẽ không rời đi..."
"Ngủ ngoan ngoan nhé, Đình Đình."
Uông Sở Diệu kéo chăn đắp cho Trương Hâm Đình, đã ngồi được một lúc lâu.
Hắn đứng dậy bước tới chiếc ghế dài ngả lưng, vắt tay lên che khuất đi ánh mắt đầy suy tư...
Cảm ơn em, Đình Đình.
Trương Hâm Đình khẽ xoay người, đôi mắt cô ta nhắm nghiền, cánh môi nở ra một nụ cười nham hiểm.
...
Tại Bar Kim Cát.
Vương Thiên Ân quay sang nhìn Uông Sở Diệu:
"Đang nghĩ gì đấy?"
Hắn chờ một lúc, thấy Uông Sở Diệu từ đầu đến cuối không có ý muốn mở miệng, hắn dùng giọng điệu nhạt nhẽo đánh tan sự trầm mặc giữa hai người:
"Là chuyện khó nói sao?"
"Đình Đình về nước rồi."
Uông Sở Diệu uống một ngụm rượu.
Hắn có vẻ hơi lơ đễnh trước câu hỏi của Vương Thiên Ân.
"Thế việc đó làm cậu bận tâm?"
Uông Sở Diệu thật bất ngờ khi tâm sự của mình liền bị Vương Thiên Ân dễ dàng nói ra như vậy, tay hắn theo tiềm thức nắm chặt ly rượu, cố gắng ổn định chính mình, giọng điệu bình tĩnh mở miệng nói:
"Tôi muốn để Đình Đình gặp cô ấy."
Vương Thiên Ân cười thầm.
Tên này điên rồi, hắn không hề hay biết việc cô ta muốn đến "chào hỏi" Uyển Đình Nhu kia còn sớm hơn cả dự tính của hắn sao?
Vốn chỉ định ở riêng cho khuây khoả.
Hắn chán ghét cái sự gọi là "tầng lớp thượng lưu", không nghĩ được rằng việc chuyển đến "khu phố người nghèo" lại có thể chứng kiến được nhiều chuyện thú vị đến vậy.
Lại càng không hiểu được tại sao lại phải là Uyển Đình Nhu?
"Tôi không nghĩ đó sẽ là một ý hay."
Uông Sở Diệu nghe thấy vậy liền ngạc nhiên hỏi:
"Tại sao?"
Lại còn định nói thêm, Đình Đình chắc cũng sẽ thích Đình Nhu, nhưng nghe Vương Thiên Ân nói vậy thì hắn lại thôi không nói nữa.
"Đình Đình đó, không phải cô ta từ nhỏ đã rất thích cậu sao?"
Hắn dường như nhận ra được ánh mắt của Vương Thiên Ân, bất chợt hơi lướt nhẹ đầu, mắt nhìn sang một hướng khác:
"Cô ấy đã nói với tôi điều đó, cách đây không lâu, tôi cũng đã..."
"Từ chối?"
"Tôi đã có người mình thích.
Vả lại, tôi vốn xem Đình Đình là em gái, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ nảy sinh bất kì một ý nghĩ nào khác.
Kể cả, nếu không có Uyển Đình Nhu, tôi cũng sẽ không..."
"Được rồi"
Vương Thiên Ân chặn lại, hắn biết được cảm xúc của Uông Sở Diệu ngay lúc này có vẻ khá kiên quyết với cái mối quan hệ "oan gia" đối diện nhà hắn, liền không hỏi gì thêm.
Chỉ nói:
"Nếu đã chọn thì cứ tiếp tục.
Tôi chỉ cảm thấy Trương Hâm Đình đó sẽ không dễ dàng gì mà chấp nhận chuyện cậu từ chối cô ta."
Lại còn là vì một người không cùng xuất thân, địa vị, danh tiếng, tất cả mọi thứ đều thua kém.
Ngoại trừ gương mặt xinh đẹp ra thì cô ta vốn chẳng có gì cả.
Nghĩ đến thôi cũng làm hắn cảm thấy thật nực cười.
Tự hỏi, rốt cuộc thì cái chuyện tình lọ lem và bạch mã hoàng tử này rồi sẽ đi về đâu? Vương Thiên Ân khoé miệng gian tà khẽ nhếch lên, chậm rãi cầm ly rượu ở trên bàn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn qua lớp chất lỏng màu vàng nhạt, săm soi về cái viễn cảnh cẩu huyết mà hắn đang vẽ ra.
Uông Sở Diệu nghe nói như thế, liền nâng mí mắt lên, nhìn lướt qua Vương Thiên Ân, bình tĩnh trả lời:
"Tôi nói rằng giữa tôi và cô ấy sẽ không xảy ra được thứ tình cảm mà cô ấy mong muốn, cô ấy sớm cũng đã đồng ý và hiểu cho tôi.
Tôi chưa nói với cô ấy về Uyển Đình Nhu, tôi sẽ làm vậy, nhưng không phải bây giờ."
Phải, tất cả rồi cũng sẽ đến lúc được công khai.
Khi ấy không thành, tôi sẽ làm lại điều đó một lần nữa.
Đình Nhu, đợi tôi.