Uông Sở Diệu đã đứng đợi được một lúc lâu, hắn đã gọi cho Uyển Đình Nhu không biết bao nhiêu cuộc, càng gọi lại càng cảm thấy khó chịu vì phải nghe đi nghe lại đoạn âm thanh chết tiệt mang tên "thuê bao".
Uông Sở Diệu dần mất bình tĩnh, hắn đi qua đi lại, vừa định tiến tới nhấn chuông thì ngẫm nghĩ...
Hiện tại cũng đã khuya, hay mai mình lại đến xin lỗi cô ấy sau vậy.
Từ đằng xa, Trần Thiên Hạo cùng Uyển Đình Nhu đã về đến.
Uông Sở Diệu nhìn thấy cô, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ, vừa định gọi tên cô thì hắn khựng lại, bất thình lình chạm phải ánh mắt Trần Thiên Hạo, nụ cười trên đôi môi hắn cũng tự nhiên mà biến mất.
Cô ấy sao lại đi về cùng hắn?
Uông Sở Diệu đang trong tâm tư suy nghĩ thì chợt, Uyển Đình Nhu tiến đến hỏi:
"Sở Diệu? Anh làm gì ở đây?"
"Tôi đã gọi em rất nhiều cuộc, nhưng di động em cứ báo thuê nên tôi..."
"Di động tôi hết pin."
Uyển Đình Nhu tiếp lời.
Ra "bạn" mà cô ta nói là Uông Sở Diệu à?
"Tôi thành thật xin lỗi, đột nhiên gia đình tôi xảy ra chút việc, tình huống cấp bách nên tôi mới không thể đến được buổi hẹn.
Mong em hãy hiểu cho tôi."
Uyển Đình Nhu nhìn Uông Sở Diệu, cô nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, đành im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng vẫn phải mỉm cười đáp lại:
"Không sao, nếu anh bận việc thì khi khác vậy."
Trần Thiên Hạo dáng vẻ không quản sự đời, điệu bộ chán ghét bỏ đi, mặc hai con người vẫn đang luyên thuyên, hắn đi thẳng vào nhà đóng sầm cửa lại một tiếng "Rầm" như đâm xuyên qua tai Uông Sở Diệu.
Uông Sở Diệu vẫn còn đang thắc mắc, không biết nguyên do gì mà Trần Thiên Hạo hắn lại về nhà cùng cô?
Uông Sở Diệu hiện tại rất muốn hỏi Uyển Đình Nhu, hắn cảm thấy băn khoăn, lại có vài phần bực tức, cổ họng hắn dường như đang có vật gì đó cản lại, vốn không thể thốt ra thành lời.
Mình lấy tư cách gì để mà hỏi cô ấy chứ?
Uyển Đình Nhu cởi bỏ chiếc váy, cô đem thực phẩm vừa mua đặt vào một góc trong phòng, cô sợ sáng hôm sau bà Ngọc vào bếp nhìn thấy sẽ lại hỏi cô nhiều điều thì thật không biết phải giải thích như thế nào cho phải lẽ.
Uyển Đình Nhu thở dài, cô cảm nhận rõ mồn một từng thanh âm đang kêu réo của dạ dày trong trạng thái lực bất tòng tâm.
Cứ nghĩ đến việc nếu cô xuống bếp ngay lúc này, bà Ngọc nghe thấy sẽ ngay lập tức thức giấc để chất vấn cô, thì cô thà ôm bụng đói leo lên giường, nhắm mắt ngủ cho qua chuyện.
...
"Chị Lý, hôm nay chị làm tốt lắm."
Trương Hâm Đình vắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế sô pha.
Cô ta lại châm thêm một điếu thuốc, vừa hút vừa phả khói, bộ dạng không khác gì một dân chơi sành sỏi ở các hộp đêm.
Lý Hiểu Xuyên ánh nhìn nham hiểm nở ra nụ cười gian xảo:
"Cảm ơn tiểu thư đã xem trọng."
Trương Hâm Đình cười nhạt.
Hôm nay quả là một ngày "thắng lợi" đối với cô ta.
Thừa biết Uông Sở Diệu sẽ không bao giờ có thể bỏ mặc cô ta trong tất cả mọi chuyện, sao hắn lại có thể vì một người vốn chỉ cùng hắn quen biết vỏn vẹn vài tuần mà bỏ mặc "đứa em gái nhỏ" này?
Suy nghĩ đầy tự tin mang tính khẳng định đó cuối cùng cũng được hồi đáp, mọi chuyện đã quá rõ ràng sau khi Uông Sở Diệu nghe xong cuộc điện thoại đó của Lý Hiểu Xuyên.
Trương Hâm Đình sớm đã tính toán chính xác khoảng thời gian xảy ra mọi việc ngay từ lúc Uông Sở Diệu ghé qua nhà cô ta khi sáng.
*Ting*
Nội dung: Xin lỗi nhé, lúc nãy tôi bận chút việc nên không nghe thấy anh gọi.
Nếu có việc gì quan trọng thì tối nay cùng nhau ăn tối có thể nhắc lại sau.
Uyển Đình Nhu?!!
Trương Hâm Đình đọc tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại Uông Sở Diệu, ấn đường cô ta đột nhiên nhíu lại, ánh mắt bỗng hoá hung tợn.
Con khốn này, mày vẫn còn vọng tưởng đeo bám anh Sở Diệu sao?
Trương Hâm Đình hiện tại đang rất muốn một nhát xiên chết Uyên Đình Nhu, xung quanh cô ta hừng hực sát khí như đang muốn bốc cháy, Trương Hâm Đình tức đến mức sắp phải nổ tung.
Nghĩ lại những lời khi trước của Trịnh An Nhã, chợt, cô ta bình tĩnh lại.
Trương Hâm Đình khẽ giương cao cánh môi đỏ thẫm, cô ta bấm tắt màn hình như thể mình chưa nhìn thấy gì.
Vừa rời khỏi được vài bước thì Uông Sở Diệu từ bên ngoài đi vào, hắn vơ tay lấy chiếc điện thoại, nhìn thấy tin nhắn liền bấm vào trả lời lại:
Hôm nay cảm phiền em hãy tự mình đến đó trước.
Tôi bận giải quyết chút việc nên không thể đến đón em được.
Em đến trước cứ việc gọi món, tôi đã thanh toán hết tất cả, đừng lo lắng, hãy cứ tự nhiên dùng bữa.
Tôi sẽ đến đó sau.
Áhhhhhh!!!
Uông Sở Diệu nghe thấy tiếng hét thất thanh của Trương Hâm Đình liền chạy vội lên lầu.
Trước mắt hắn, Trương Hâm Đình ngồi bệt trên nền gạch, nước mắt rơi lã chã không ngừng, vẻ mặt đau đớn ôm lấy cổ chân.
Cô ta tự mình leo lên chiếc thang gập cố với tay lau dọn, đang cố nhướn tới, thì "Ầm" một phát, cả người và thang gập đều bị ngã xuống.
"Đã nói em bao nhiêu lần là những việc này đều đã có người giúp việc làm thay, tay chân em vốn vụng về thì đừng tự mình làm."
Uông Sở Diệu bế Trương Hâm Đình lên giường, vừa mắng, hắn lại vừa xoa xoa cổ chân cho cô ta.
Thổi nhẹ hỏi:
"Còn đau không?"
Trương Hâm Đình nhìn hắn không chớp mắt, phút chốc không nghe thấy, liền bất động vài giây.
Uông Sở Diệu ngẩng đầu lên hỏi lại một lần nữa.
Lúc này cô ta mới hoàn hồn trả lời:
"Không, không đau lắm.
Em xin lỗi, em sẽ cẩn thận hơn.
Anh Sở Diệu đừng hung dữ với em.
Anh làm Đình Đình sợ đấy."
Uông Sở Diệu xoa đầu Trương Hâm Đình:
"Anh là đang quan tâm em.
Không biết khi nào Đình Đình mới trưởng thành?"
Uông Sở Diệu nói chuyện, thỉnh thoảng lại đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Cả ngày hôm nay, hắn đều xem đồng hồ rất nhiều lần, nhưng lần này thì lại thoáng giật mình.
"Anh xuống nói chị Lý lấy đá chườm vào giúp em.
Giờ anh phải về.
Mai anh lại ghé."
Uông Sở Diệu vội vã rời đi, vừa bước ra khỏi phòng, vẻ mặt Trương Hâm Đình đã biến sắc, cô ta thả chân bước xuống giường, thản nhiên đi lại như chưa từng xảy bất kì một sự đau đớn nào cả.