Uyển Đình Nhu lơ đãng mở mắt, cảm giác không gian xung quanh có hơi quen thuộc, cô nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, đã hơn sáu giờ tối.
Đờ đẫn một hồi thật lâu, cô mới sực nhớ ra mọi chuyện, phát hiện mình đã ngủ thiếp đi ở nhà Trần Thiên Hạo từ bao giờ?
Hiện tại khi tỉnh lại thì trời đã gần sụp tối, trên tay cô vẫn còn đang cầm cái giẻ lau?
Uyển Đình Nhu đã hì hục dọn dẹp giúp hắn từ sớm đến tận trưa.
Cô hồi đầu nhìn bằng mắt, không tưởng tượng được căn nhà chỉ to tầm trung như thế này mà lại có thể khiến cô kiệt sức đến vậy.
Từng ngóc ngách, từng kẻ hở, cô đều lau chùi rất kĩ càng, tất cả các lớp bụi bám quanh, dày đến nỗi chỉ cần thổi nhẹ cũng có thể khiến người ta cảm thấy xốn mắt.
Uyển Đình Nhu tỉnh dậy trên chiếc ghế sô pha, cô cố nheo mắt nhìn thật rõ.
Trần Thiên Hạo chậm rãi từ trên lầu đi xuống, hắn thở dài ngán ngẩm, đảo mắt nghĩ thầm.
Tôi còn cả tầng trên đấy.
Ngủ như chết vậy.
Uyển Đình Nhu trong giây phút ngắn ngủi chưa kịp định hình được vẻ mặt của hắn, cô đưa tầm mắt quét qua lại, cuối cùng cũng nhìn xuống, thấy bản thân đang nằm ngay ngắn trên chiếc ghế sô pha, trên người còn có một tấm chăn mỏng đắp ngang...
Uyển Đình Nhu chợt hiểu ra, cô vừa định mở miệng nói điều gì đó thì hắn chặn lại:
"Không cần hỏi.
Đều là như cô nghĩ."
Uyển Đình Nhu nhìn hắn một vài giây, cô ngập ngừng, quay sang hướng khác:
"Tôi..."
"Nấu bữa tối giúp cậu nhé."
Trần Thiên Hạo nhìn chằm chằm hình ảnh đang ở trước mặt, đôi mắt dần híp lại sau lớp kính râm kỳ lạ làm cô không tài nào đoán được hắn đang nghĩ gì.
Chờ một lúc lâu không thấy hắn trả lời, cô mặc định là hắn đồng ý.
Uyển Đình Nhu đứng dậy gắp chăn, cô xoay người đi vào trong bếp, mở tủ lạnh, bên trong ngoài nước suối ra thì chẳng có lấy nửa cọng hành.
Cô mở từng ngăn tủ, đi loanh quanh hỏi:
"Cậu đến trứng gà cũng..."
Vừa xoay người lại thì thấy Trần Thiên Hạo đứng ở ngay sau lưng, hắn đã đứng đó từ khi nào?
Cô vốn không hề hay biết.
Trần Thiên Hạo tay đặt trong túi quần, từng bước, từng bước tiến lại gần nói:
"Ừ.
Chẳng có gì cả."
"Chỉ có..."
Hắn cười nhạt.
Cúi thấp người xuống để lộ ra cơ ngực săn chắc sau chiếc áo sơ mi đã bỏ đi hai cúc, hắn kề sát vào hai bên gò má đang ửng đỏ của cô, tay rút ra chống lên thành bếp để cô đứng trọn vào bên trong, ngữ khí gian tà thì thầm:
"Rượu.
Có muốn uống cùng không?"
Uyển Đình Nhu kinh ngạc nhìn hắn, đồng tử giãn to, cô cảm nhận được từng thanh âm "thình thịch", đập liên hồi, dồn dập như thể sắp nhảy vọt ra bên ngoài.
Cô đứng hình mất vài giây, bất giác vươn tay đẩy hắn ra.
Uyển Đình Nhu chạy về nhà, cô sờ vào túi áo tìm chiếc chìa khoá, đang đứng tìm tìm kiếm kiếm thì bỗng, Trần Thiên Hạo đi ra ngoài, hắn đứng chéo chân tựa vào thành cửa hỏi:
"Tìm cái này sao?"
Uyển Đình Nhu nhìn đăm đăm vào dáng vẻ trêu ngươi của hắn, hai hàng chân mày xinh đẹp thoáng chốc đã nhíu lại, biết bản thân vừa bị trêu chọc, cô tức tối bước sang giật phăng chiếc chìa khoá trên tay hắn.
Lườm mắt gằn giọng:
"Lần sau đừng hòng tôi bước qua đây một lần nào nữa."
Quay lưng đi chưa được vài bước, lại sực nhớ ra di động vẫn còn ở bên nhà hắn, cô trong lúc dọn dẹp không nhớ mình đã đặt nó ở đâu? Lật đật chạy qua:
"Giúp tôi gọi một cuộc điện thoại."
"Tôi không đấy."
Trần Thiên Hạo càng nói càng lộ ra sự khoái trá gian manh.
Uyển Đình Nhu ấm ức nhưng không muốn chọc vào cái tên đang ngả ngớn ở ngay trước mặt, liền nói:
"Cả ngày trời giúp cậu dọn dẹp không công, giờ lại còn..."
BỤP!
Bóng đèn trong phòng khách đột nhiên nổ lớn, bất ngờ làm cô giật bắn cả người.
Cả không gian mất hẳn ánh sáng, phút chốc tối đen như mực.
Trần Thiên Hạo không biết như thế nào, trong vô thức kéo cô vào lòng, hắn nắm chặt lấy cổ tay cô, khiến Uyển Đình Nhu trong tư thế bất động, cư nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Yên lặng được một hồi lâu, thấy hắn không phản ứng, cô cất giọng:
"Này..."
Trần Thiên Hạo nghe thấy, cúi mặt nhìn xuống.
"Cậu làm tôi đau đấy."
Hắn đột ngột giật mình thả tay ra, trong bóng tối vô tận sâu hút, cô vốn không thể nhìn thấy được sắc mặt của hắn hiện tại, là không tự nhiên đến mức méo mó, chính bản thân hắn cũng không hiểu vì sao mình lại hành động như vậy?
Trần Thiên Hạo lùi lại, hắn quay mặt đi, búng tay "tách" một cái, tất cả các đèn trong nhà đã phát sáng.
Không phải chứ?
Từ bao giờ mà chủ cho thuê nhà trong khu phố này lại hào phóng đến vậy?
Uyển Đình Nhu có chút ngạc nhiên, cô tròn mắt nhìn quanh trần nhà ngẫm nghĩ.
Sau đó lại liếc nhìn bóng lưng hắn, dường như, Uyển Đình Nhu nửa muốn thốt ra điều gì đó, nửa lại ậm ừ không thể bật thành tiếng.
Cô khẽ đưa tay ra định chạm vào lưng hắn thì nhìn thấy, ban nãy lúc hắn kéo cô lại có phần hơi mạnh bạo, dấu tay hắn vẫn còn hằn trên cổ tay cô đỏ ửng.
Chợt, Trần Thiên Hạo lên tiếng:
"Di động ở trên nóc tủ."
Cô ngay lập tức rụt tay lại.
Hít một hơi thật sâu, bấu vào lòng bàn tay, quyết định hỏi:
"Tại sao lại làm như vậy? Ý tôi là..."
"Không phải cô bị mù tối sao?"
Trần Thiên Hạo như không cần nghĩ, bất giác nói chèn vào.
Sao cậu ấy lại biết?
Lẽ nào...
"Cậu sao lại biết được việc đó?"
Trần Thiên Hạo không hề do dự, hắn trả lời như thể đã có chuẩn bị từ trước:
"Khi cô say đã tự mình nói ra điều đó.
Không nhớ sao?"
Mình tự nói ra ư?
Sao có thể chứ?
Biết cô chưa bỏ cuộc, chắc chắn sẽ tiếp tục hỏi lại thêm một lần nữa, hắn trả lời kết thúc như một cú dứt điểm buộc cô phải cam tâm.
"Cô nói "tôi bị mù tối, đừng tắt đèn"? "
Gương mặt bỗng chốc hoá ngốc, cô đờ đẫn nghĩ lại, ngày hôm đó quả thật khi tỉnh dậy thì đèn trong phòng vẫn sáng, không hề bị tắt đi.
Hắn khẽ nhếch khoé môi, cười như kẻ đắc thắng, bước đi để lại cô đứng đó mơ hồ ngẫm nghĩ trong sự thực hư không phân định.
Muốn bắt tôi sao?
Non nớt.