Hai tiếng gọi lớn được cất lên, thân thương đến rơi nước mắt, âm thanh mà ngay trong lúc này như cứu rỗi Trương Hâm Đình.
Cô ta nghe thấy, mừng rỡ đứng phắt dậy chạy đến ôm chầm lấy Uông Sở Diệu.
"Huhu, anh Sở Diệu!!! Em sợ quá! Anh Thiên Ân...anh ấy..."
Càng nói càng sợ hãi thốt không nên lời, cô ta "hức hức" vài tiếng, ngắt quãng kể lể.
Uông Sở Diệu gắt gao ôm lấy, cũng không nói hết, chỉ vỗ về lưng cô ta một cách quan tâm, bàn tay to đầy sự trấn an, để cô ta tùy ý khóc trong lòng mình.
"Đừng lo, đã có anh ở đây, Đình Đình đừng khóc nữa..."
Lúc thấy nước mắt cô ta chảy giàn giụa, trong lòng hắn đột nhiên đau xót, thương thay đứa em gái nhỏ tội nghiệp, cùng là trẻ con, sao Vương Thiên Ân hắn lại máu lạnh đến như vậy?
Hắn là con của quỷ Satan ư? Sao có thể ác độc đến vậy chứ?
Uông Sở Diệu ôm cô ta vào trong lòng, khẽ vỗ vỗ lên đầu an ủi:
"Ngoan nào, anh sẽ đánh chết cái tên hỗn đản đó cho em."
...
Ngày hôm đó, sau khi Trương Hâm Đình định thần, mới yên ổn được một lúc, trước đó, Uông Sở Diệu còn phải nói tài xế đưa cả hai đến khu vui chơi, sau đó đi ăn ngon, mua thêm vài bộ quần áo đẹp, cô ta mới ngoan ngoãn chịu quay trở về nhà.
Uông Sở Diệu sau khi ổn định, mới ghé sang Vương gia, vốn định gặp mặt trực tiếp để mắng cho Vương Thiên Ân hắn một trận ra hồn, nhưng sau khi đến, quản gia đã cáo lại, nói hắn miễn tiếp khách.
Lại giở trò!
Uông Sở Diệu ngầm chửi rủa.
Thừa biết mánh khoé của tên ác ma này, Uông Sở Diệu còn lạ lẫm gì nữa, gây nên tội sau đó lại tránh mặt để không phải nghe hắn lải nhải?
Trò cũ rích!
Thấy vậy, Uông Sở Diệu tức tối lấy di động ra, ánh mắt phẫn nộ nhìn chọc vào ô cửa sổ trên tầng bảy, quát lớn vào hộp thư thoại:
"Vương Thiên Ân! Đồ khốn, gắng mà trốn cho kĩ vào!"
Vương Thiên Ân đứng trên phòng nhìn xuống, xuyên qua tấm rèm bằng vải voan mờ ảo, hắn nhìn thấy một thanh niên đang tức giận đá mạnh vào cái bánh xe Rolls Royce, một tay chống nạnh, một tay cầm điện thoại cố gọi cho ai đó, đi qua đi lại trước cổng nhà hắn.
Vương Thiên Ân cảm thấy thật buồn cười.
Hắn cười lạnh, ngoáy ngoáy lỗ tai, mặc Uông Sở Diệu đứng đó, hắn lấy chiếc di động ra một tay gạt ngang tắt nguồn, sau đó ném phắt nó lên giường, thong thả bước xuống lầu, nói với đầu bếp:
"Tôi muốn ăn Bouillabaisse*.
Các người có 10 phút."
(*): Súp hải sản kiểu Pháp.
...
Ngồi trong phòng ăn rộng hơn năm trăm mét vuông, hắn chậm rãi thưởng thức bữa ăn chỉ có một mình hắn trên chiếc bàn dài, nói không phải quá, nếu tổ chức tiệc, chắc phải có hơn bốn mươi người ngồi mới có thể lắp hết các khoảng trống xung quanh.
Trong lúc tiểu thiếu gia dùng bữa, không một ai được đả động đến khẩu vị bữa ăn của hắn, bởi thế, cả đám người hầu ai nấy đều im phăng phắc, hơn ba mươi người xếp đều thành hai hàng đứng sang bên hông.
Vương Thiên Ân vừa ăn, vừa ngẫm nghĩ lại chuyện lúc chiều, sau khi hắn bước ra khỏi Uông gia, mới gọi chú Lục cùng thư ký Chu đến đón.
Cảm thấy bầu không khí trong xe có chút ngột ngạt, Lục Tư Thành và Chu Hạch Sắc đoán chắc tâm trạng tiểu thiếu gia hôm không được tốt.
Hai người nhìn nhau một hồi, mới quyết định lên tiếng:
"Thiếu gia hôm nay có chuyện không vui sao?"
Vương Thiên Ân đang khép khẽ đôi mắt, khoanh tay trước ngực, nghe thấy thư ký Chu hỏi, hắn một mắt mở ra thấp giọng:
"Chuyện tôi nhờ ông làm ông đã hoàn thành?"
Thư ký Chu nhớ tới yêu cầu lúc sáng, trước khi tới Uông gia, Vương Thiên Ân có nhờ ông ta điều tra một cô bé, liền nhanh chóng mở túi xách, lấy ra một tập tài liệu, đang định quay xuống ghế sau đưa cho hắn xác nhận:
"Đây là..."
"Không cần."
Vương Thiên Ân đã cắt ngang, bàn tay chặn lại trước mặt thư ký Chu.
"Tôi chỉ cần địa chỉ.
Chuyển tiếp qua cho chú Lục đi."
Dứt lời không lâu, khoảng tầm mười lăm phút sau, Lục Tư Thành cùng Chu Hạch Sắc cũng đã tìm tới được nơi ở của người mà Vương Thiên Ân hắn muốn gặp.
Đứng trước cổng một căn nhà cũng không quá to, Vương Thiên Ân ngẫm nghĩ vài giây mới bước xuống, chỉnh trang lại y phục, thư ký Chu lịch sự bước tới ấn chuông.
Từ bên trong, một cô bé xinh xắn đi ra, hé mắt nhìn qua khe cửa.
Rụt rè hỏi:
"Anh...anh tìm ai ạ?"
Vương Thiên Ân tiến lại, trên khoé môi nở ra nụ cười dịu dàng, tiểu thiếu gia chỉ mới 16, nhưng lại cao hơn một mét bảy, nhan sắc khôi ngô tuấn tú toát lên khí chất bất phàm.
Hắn nhẹ nhàng nói:
"Anh đến tìm em."
Cô bé ngây ngốc không biết chuyện gì đang xảy ra, bình thường cũng không có bạn bè gì, chỉ có vài người học cùng lớp, tuy cũng không thân thiết gì lắm, nhưng họ đều là con gái.
Đang ngẫm nghĩ xem thời gian qua bản thân có làm quen hay kết bạn thêm với ai không, thì Vương Thiên Ân tiếp lời:
"Có phải em tên Mạc Băng Khanh?"
Con mắt trong suốt của cô bé vốn đang chứa nỗi nghi hoặc, nghe thấy người lạ mặt nói đúng tên mình, bất giác mỉm cười.
Bấy giờ mới mở cánh cửa, bước ra ngoài hỏi:
"Vâng ạ, là em.
Anh tìm em có việc gì không?"
Vương Thiên Ân búng tay một cái, thư ký Chu ngay tức khắc nghe lệnh, huých vào tay chú Lục ấn mở cốp xe, ông ta cúi xuống lấy ra một chiếc váy pha lê lấp lánh, được bao bọc kĩ bằng lớp nhựa trong suốt có khoá kéo.
Hai tay mang đến trước mặt Mạc Băng Khanh, quay sang nói với Vương Thiên Ân:
"Thiếu gia, đồ cậu dặn, tôi đã chuẩn bị theo lời cậu lúc sáng."
Vương Thiên Ân hất cằm, ngụ ý bảo ông ta mang đến cho Mạc Băng Khanh.
Cô bé tròn mắt nhìn thấy chiếc váy công chúa xinh đẹp, trong lòng thầm ngưỡng mộ ai may mắn được là chủ nhân sở hữu nó, ắt sẽ phải hạnh phúc lắm?
Chiếc váy thật diễm lệ.
"Cái này...?"
Mạc Băng Khanh nhìn Vương Thiên Ân, cô bé ngây ngô hỏi lại, giọng nói có chút ngập ngừng.
"Là tặng cho em."
Vương Thiên Ân nhẹ nhàng gật đầu nói chèn vào.
"Dạ? Sao ạ?"
Đáy mắt cô bé đột nhiên cả kinh, đồng tử giãn to nhìn hắn.
Bàn tay nhỏ nhắn khẽ chạm nhẹ lên chiếc váy xác nhận.
Vương Thiên Ân cười, nhưng trong ánh mắt không mấy vui vẻ mà ngược lại còn có vẻ buồn.
"Sáng hôm kia, anh nhìn thấy váy của em bị Trương Hâm Đình một kéo cắt nát, anh đã thấy em quỳ xuống cầu xin cô ta..."