Trương Hâm Đình hét lớn, cô ta nuốt nước bọt liên hồi, từng hơi thở trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Nghe thấy tiếng súng, tứ chi cô ta bủn rủn như muốn vỡ vụn.
Nhìn thấy nòng súng đã định sẵn là nhắm thẳng vào thái dương cô ta, chỉ cần một phát là chết tươi, Trương Hâm Đình nhớ lại những chuyện lúc nhỏ, thấp giọng nói lí nhí trong miệng:
"Anh...anh Thiên Ân...có...có gì từ từ nói.
Anh...anh bỏ súng xuống trước...có được không?"
Không dám chọc giận tên điên loạn trước mặt, dây phải hắn lúc này, chẳng khác nào một kẻ ngu xuẩn đang bày tỏ nỗi niềm muốn được chầu tổ tiên sớm?
Không!
Trương Hâm Đình khẽ lắc đầu, cô ta chưa muốn chết.
Còn phải sống...
Sống mới có thể phục thù.
Thù này tất báo, thề không báo không làm người!
Trương Hâm Đình ngẫm nghĩ, hàm răng cắn chặt đầy lo sợ, hai bàn như tay lạnh ngắt run lẩy bẩy bị trói chặt sau lưng, giờ phút nhìn thấy nòng súng như sắp tước đoạt đi mạng sống, cô ta chỉ biết chắp tay lại, để những ngón tay siết chặt đan xen vào nhau.
Thầm đọc kinh cầu nguyện.
Vương Thiên Ân nheo mắt đánh giá Trương Hâm Đình một lượt, hắn cười lạnh, ánh nhìn sắc như dao cắt lướt qua đôi môi tái mét lộ vẻ sợ sệt kia, bàn tay to đột nhiên lao vuột tới, ngay sau đó, từ cằm cô ta truyền đến cơn đau, lập tức khiến cô ta kêu ra tiếng.
Vương Thiên Ân dùng sức nắm lấy cằm Trương Hâm Đình, dường như sắp bóp nát nó.
Đôi mắt nâu lạnh lùng tiến sát đến:
"Cô mà cũng biết sợ sao?"
Hắn nhíu mày, lực trên tay lại tăng thêm.
Trương Hâm Đình miễn cưỡng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt kiều mị đã bị che phủ bởi nỗi sợ hãi.
"Em...tha cho em...anh Thiên Ân...em không dám..."
Lập tức, bên môi hắn lộ ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, cười ngông cuồng:
"Đây là do cô nói."
Trong đáy mắt cô ta tràn ngập lo lắng, hình tượng ngày xưa của hắn vốn đã chẳng tốt đẹp gì trong mắt cô ta.
Hiện tại, mỗi một chuyện nhắc đến đều có liên quan đến "con khốn" mà cô ta ghét cay ghét đắng, như đang muốn ra mặt tuyên bố chủ quyền, vẽ ra một ranh giới cho cô ta thấy, nếu muốn động vào con ả đó, hắn nhất định sẽ không ngần ngại mà ra mặt dạy dỗ cô ta.
Nghĩ đến đây, Trương Hâm Đình bỗng cảm thấy nổi gai óc.
Không nghĩ đến khi trưởng thành, hắn lại còn quỷ quyệt hơn gấp bội, hoàn toàn không có chút lưu tâm những chuyện khi xưa, hắn như hoàn toàn mất trí nhớ, không hề niệm tình đến những lúc, hắn đã từng cùng cô ta và Uông Sở Diệu có những khoảnh khắc yên bình ngồi bên nhau.
Chỉ cảm thấy ngay lúc này, hắn trong mắt cô ta hoàn toàn biến thành một tên ác quỷ có đôi mắt tàn nhẫn không kém phần âm hiểm.
"Trương Hâm Đình..."
Khóe miệng Vương Thiên Ân như cười nhạo.
"D...dạ...?"
Trương Hâm Đình lấm lét sợ hãi, đôi mắt nhìn chằm chằm chờ đợi điều hắn sắp thốt ra.
Lắp bắp trả lời.
"Hành động của cô trong đoạn clip đó làm tôi rất không vui.
Cô nói xem..."
Vương Thiên Ân kéo dài ngữ điệu, khẽ cúi xuống, gõ gõ nòng súng vào mặt Trương Hâm Đình, ngữ khí lạnh nhạt hỏi:
"Hướng giải quyết là gì?"
Trương Hâm Đình theo bản năng, nuốt "ực" một cái, vẻ mặt cười cười cố làm cho bầu không khí bớt đi sự căng thẳng.
"Em...em không động vào cô ta nữa là được chứ gì?"
Vương Thiên Ân nghe xong, nở nụ cười, cũng chỉ là lạnh thấu xương, giống như thần đế cao cao tại thượng, càng giống như ma quỷ khiến người ta phát run, nhưng cho đến cùng vẫn không thể đọc được ý tứ cùng cảm xúc trong đó.
Con nhỏ đó rốt cuộc đã tu luyện tà thuật gì vậy chứ?
Có thể cùng một lúc khiến cả hai người đàn ông độc thân hoàng kim vang danh khắp Hoa lục nhìn trúng?
Trương Hâm Đình ngẫm nghĩ.
Đúng là càng lúc cô ta càng chẳng thể lý giải được chuyện này?
Hắn đưa ánh mắt dừng hoàn toàn trên khuôn mặt Trương Hâm Đình, mắt hơi nheo lại, giọng nói trầm lạnh như roi quật vào lòng người...
"Nói rõ."
Trương Hâm Đình cả kinh, chưa kịp phản ứng lại, Vương Thiên Ân đã lạnh giọng ra lệnh.
"Em...em sẽ không kiếm cớ gây sự với cô ta nữa.
Từ nay, nước sông không phạm nước giếng."
Vương Thiên Ân đột nhiên nở nụ cười, con ngươi tối như biển sâu nổi lên ánh sáng khiến kẻ khác phải sợ hãi.
"Cô hẳn phải biết, từ trước đến nay, tôi là người làm việc có quy tắc."
"Ý anh là..."
"Nhìn vào đó và lặp lại đi."
Hắn gằn giọng, hất mặt vào thanh camera dựng sẵn trước mặt.
Trương Hâm Đình khẽ run lên.
Vậy là có ý gì đây? Chẳng lẽ sau này hắn còn muốn lấy đoạn clip tự thú này ra đe doạ cô ta sao?
Vương Thiên Ân, đồ tiểu nhân bỉ ổi!
Hắn vốn dĩ là không muốn buông tha.
Với thân phận tiểu thư Trương gia, con gái một của Bộ trưởng bộ giáo dục, nếu đoạn video này lộ ra ngoài, chẳng phải sẽ làm cả gia đình cô ta mất hết hết thể diện sao?
Chưa kể đến việc bản thân cô ta đang rất được lòng người khác, trong mắt mọi người, cô ta vốn là một thiên kim dịu dàng, ngoan ngoãn, không thể nào để mọi người biết được bản chất thật sự của cô ta, nếu sự việc bại lộ, cô ta sao có thể sống sót nổi trong cái xã hội thượng lưu này?
Đám phóng viên như chó săn đó ắt sẽ không bao giờ buông tha cho "miếng mồi béo bở" này, Trương gia trăm phần trăm sẽ trở thành tâm điểm chú ý trên các mặt báo và giới truyền thông.
Trương Hâm Đình nghĩ vậy, khẽ cong môi, ánh mắt bất mãn mang theo sự u oán nhìn đăm đăm người đàn ông trước mặt, cô ta bấu mạnh vào lòng bàn tay, nhỏ giọng lên tiếng:
"Tôi - Trương Hâm Đình - từ nay về sau sẽ không gây sự vô cớ với bạn học Uyển Đình Nhu nữa.
Nếu còn tái phạm, tôi xin chịu mọi hình phạt khai trừ từ phía học viện đưa ra, quyết không can thiệp."
Vương Thiên Ân nhướn một bên mày, đôi môi phong trần bất kham càng thêm phần tà ác hơn, buông ra một câu:
"Và?"
Và? Và gì cơ?
Trương Hâm Đình trố mắt, không hiểu ngữ điệu của hắn, nhìn cặp mắt lõi đời của Vương Thiên Ân càng lúc càng thâm u, cô ta nhanh nhảu hỏi lại:
"Em nói hết rồi.
Anh còn muốn gì nữa? Anh chưa hài lòng cái gì?"
Cảm giác không an toàn tràn ngập trong lòng Trương Hâm Đình, hắn thờ ơ mở miệng:
"Xin lỗi."