Trương Hâm Đình giật mình, thoáng sửng sốt, cô ta quay mặt nhìn sang hướng khác, cảm xúc đay nghiến tột cùng, nghiến răng lộ vẻ uất ức.
Cô ta không cam tâm!
Cớ sự gì mà thân phận cao quý như cô ta, đường đường là thiên kim cành vàng lá ngọc của Trương gia lẫy lừng vang danh khắp Hoa lục, lại phải chính miệng thốt ra lời xin lỗi với một con ả nghèo hèn thấp kém thuộc tầng lớp hạ lưu?
Nhất thời Trương Hâm Đình ngước mắt lên trừng những tên vệ sĩ xung quanh, nhưng lúc chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Vương Thiên Ân thì ngay lập tức khuất phục:
"Bạn học Uyển Đình Nhu, tôi xin..."
"Khoan đã."
Vương Thiên Ân cắt lời, bất giác làm Trương Hâm Đình khựng lại, hắn chễm chệ trên chiếc ghế tựa, một chân bắt chéo duỗi thẳng hướng về phía Trương Hâm Đình ra lệnh:
"Gọi chị."
Cái gì?!
Móng tay của Trương Hâm Đình đều đâm vào trong lòng bàn tay, lớp da cũng đã rướm máu.
Giờ phút này, việc cô ta muốn làm nhất chính là một dao rạch nát cái mặt ngông nghênh của tên khốn kiếp trước mặt.
Thật khiến cô chướng mắt đến phát điên.
Tuy suy nghĩ là vậy, nhưng loại sợ hãi ngay tại đây, không giờ nào phút nào là không tập kích vào tâm lý cô ta.
Khóe miệng Trương Hâm Đình run run, tròng mắt đã dấy lên chỉ máu, vừa khóc vừa nói:
"Chị Uyển Đình Nhu, em thực sự xin lỗi vì đã sách động nhiều nữ sinh lên tầng thượng, cùng nhau thực hiện hành vi bạo lực thể xác lẫn tinh thần chị.
Ngay tại đây, em thành thật xin lỗi, mong chị tha thứ cho hành động bồng bột nông nổi của em."
Vương Thiên Ân cười nhạt, lúc này mới cảm thấy có chút sự hài lòng, liền ung dung đứng dậy, bước đến bên Trương Hâm Đình:
"Tôi sẽ tạm lưu lại, đương nhiên, không làm cô mất mặt, nhưng tôi cảnh cáo.
Trương Hâm Đình..."
Vương Thiên Ân dứt khoát vươn tay bóp chặt vào hai bên má Trương Hâm Đình ghì mạnh, trừng mắt lộ ra tia đanh thép:
"Nếu cô dám trái lời, tôi liền gợi cho cô nhớ lại, ba chữ "Vương Thiên Ân" này như thế nào đã trở thành ác mộng tuổi thơ của cô?"
Hành động và lời nói của hắn hoàn toàn kích thích sự tức giận của cô ta.
Đương nhiên, cô ta không ngu ngốc mà phản kháng vào lúc này, cũng chẳng phải kẻ khiếm thính, từng lời nói của hắn thì thầm rõ mồn một như đánh vào trong tâm lý cô ta.
Ngay tức khắc gợi lại tất cả những kí ức u ám khi xưa trỗi dậy.
Trương Hâm Đình khẽ nuốt nước bọt, huyết sắc từ gương mặt dần dần nhạt đi.
Làm sao cô ta có thể quên hết những chuyện khi xưa mà hắn đã làm?
Ngoài những con nhện gớm ghiếc, hắn còn làm ra những loại chuyện đe doạ khác.
Cả tuổi thơ, không khi nào là cô ta ngủ yên giấc, nếu không phải gặp ác mộng thì ban đêm, cô ta cũng sẽ không dám đi vệ sinh.
Hình ảnh những nỗi sợ hãi của cô ta không hiểu sao cứ lần lượt bị Vương Thiên Ân bắt thóp mà mang ra đe doạ hết lần này đến lần khác?
Trương Hâm Đình vài lần để ý, cứ mỗi khi cô ta bắt nạt hay giở trò đánh đập các bạn đồng trang lứa, y như rằng ngày hôm sau cô ta sẽ bị trả đũa thê thảm.
Bị vài lần mới rút kinh nghiệm, cô ta nghi ngờ có kẻ giở trò, sau sự kiện "sinh nhật sớm" đáng nhớ đó, cô ta mới để ý đến hắn nhiều hơn, liền ra lệnh cho vệ sĩ theo dõi Vương Thiên Ân mới biết tất cả sự việc đều là kế hoạch do một tay hắn sắp đặt.
Từ những quả tim lợn đầy máu tanh bị vứt vào ngăn bàn cô ta với những dòng chữ máu đáng sợ.
Cho tới những con búp bê bị rạch mặt mang đầy nét vẽ tà giáo nguyền rủa.
Hay bể cá với hàng trăm con nhện ở trong đấy khiến cô ta khóc thét.
Tất cả đều là những kí ức vô cùng khủng khiếp mà Trương Hâm Đình nhớ mãi không bao giờ quên.
Vĩnh viễn không thể nào thoát ra được.
Nỗi ám ảnh cứ bủa vây, nhưng cô ta không thể nào mách lại với bất cứ một ai, đặc biệt là Uông Sở Diệu, bởi lẽ, một khi mọi việc vỡ lở, hình ảnh "thiên thần trong sáng" mà cô ta vốn diễn rất đạt, phút chốc sẽ tan thành mây khói.
Không thể nào!
Đương nhiên không thể.
Cô ta thà một mình chịu trận, nhẫn nhịn một chút, bớt đi cái tính côn đồ đó để không bị Vương Thiên Ân dạy dỗ còn hơn là bị Uông Sở Diệu từ mặt.
Rồi sẽ ra sao khi Uông Sở Diệu cảm thấy thất vọng về cô ta?
Trương Hâm Đình khi đó mới chỉ nghĩ có thế mà đã sợ đến mặt mũi tái xanh, càng nghĩ càng cảm thấy, hình ảnh Uông Sở Diệu nắm tay cô ta trên cánh đồng cỏ thơm ngát, vừa cười vừa nói, thật ấm áp, thật hạnh phúc, cứ chạy mãi, chạy mãi...
Đột nhiên lại dần dần tan biến vào hư không, chỉ còn lại nụ cười như gió xuân vạn dặm của hắn đọng lại trên gương mặt tuấn mỹ, nhàn nhạt, mờ ảo đến khi khuất hẳn.
Đó mới thực sự là ác mộng!
Không!!!
Đã nhiều lúc, Trương Hâm Đình choàng tỉnh vì cái ác mộng quái quỷ đó.
Cho đến tận ngày hôm nay, bỗng dưng hắn nhắc lại, mới làm cô ta cảm thấy bị uy hiếp, thừa biết Vương Thiên Ân hắn không phải là một kẻ "thích nói đùa", Trương Hâm Đình mới nhận thức, hắn nói được, ắt sẽ làm được.
Dứt lời, hắn xoay người, trong cái không gian nơi đây, đám vệ sĩ không khó nhìn ra ánh mắt thâm sâu sắc bén của Vương Thiên Ân nhìn thẳng vào khuôn mặt trở nên trắng bệch của Trương Hâm Đình, bất giác khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Bên môi hắn chậm rãi cong lên tà ác.
"Biến đi."
Đám vệ sĩ nghe thấy, nhanh chóng chạy lại cởi trói cho cô ta.
Trương Hâm Đình đứng phắt dậy, lùi lùi ra sau, hai chân vẫn còn sự run sợ, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, cô ta như vừa trải qua "hai giờ địa ngục".
Mà Vương Thiên Ân hắn, lại chính là Diêm La Vương.
Đây hoàn toàn là tra tấn tinh thần.
Còn chưa chấm dứt, Trương Hâm Đình vừa định chạy đi, một tên vệ sĩ trong đó đã túm lấy cô ta nói:
"Vương thiếu, không phải ngài nói...?"
Vương Thiên Ân im lặng một lúc lâu, mới chợt nhớ đến, đúng là hắn còn một mục đích nữa chưa hoàn thành.
Mới hất nhẹ cằm "Ồ" lên một tiếng.