Từng lời nói của Trương Hâm Đình như búa bổ vào tai Trịnh An Nhã.
Mỗi một câu thốt ra như những tia sét đánh ngang qua bầu trời.
Vốn biết Vương Thiên Ân hắn là kẻ si tình, trong thâm tâm vẫn còn vấn vương Hàn Tư Kỳ nên mới không ngó ngàng gì đến cô ta.
Trịnh An Nhã toàn thân nóng như lửa đốt, cô ta tựa lưng vào chiếc Bentley ngẫm nghĩ hồi lâu...
Còn nhớ lại năm đó, khi biết được hắn cùng Hàn Tư Kỳ tan vỡ, cô ta đã vui mừng biết bao nhiêu?
Tuổi trẻ ngông cuồng, cô ta đã tháo xuống tất cả niềm kiêu hãnh và tự trọng, chủ động tấn công theo đuổi hắn.
Sau ngần ấy năm yêu đơn phương, kiên trì làm hắn quên đi mối tình đầu đầy chấp niệm đó, kết quả lại khiến hắn ngày càng chán ghét, ngày càng xa cách hơn, và sau cùng nhận lại thông tin hắn có thể sẽ một lần nữa bị cướp mất ư?
"Không!"
Trịnh An Nhã vô thức thốt lên.
Cô ta không cam tâm!
Trong lòng Trịnh An Nhã đang dần dâng lên con sóng dữ dội.
Làm sao có thể chứ?
Cô ta là vị hôn thê của hắn kia mà?
Suốt bao năm qua, cô ta nhẫn nhịn là vì điều gì?
Rõ ràng là vì một cuộc liên hôn tươi đẹp.
Uyển Đình Nhu kia dựa vào đâu mà chỉ vừa mới xuất hiện đã muốn tranh giành vị trí đó với cô ta? Muốn đấu sao? Lấy tư cách gì?
Chỉ dựa vào khuôn mặt giống với Hàn Tư Kỳ ư?
Hàng ngàn câu hỏi đột nhiên xuất hiện, chóng vánh chạy xẹt qua tâm trí Trịnh An Nhã một cách vô thức, cư nhiên trỗi dậy khiến cô ta bất giác lắc đầu liên hồi...
Trịnh An Nhã bước vào trong xe đóng sầm cửa lại, ngồi gục đầu trên vô lăng, hai bàn tay gắt gao siết chặt như muốn nghiền nát, đôi mắt căm phẫn dấy lên ánh nhìn hung hãn.
Trịnh An Nhã chậm rãi ngẩng mặt, cô ta bắt đầu có những suy nghĩ mưu mô, phảng phất trong ánh mắt sự đáng sợ tột cùng.
Trịnh An Nhã một tay bẻ vô lăng, bánh xe xoay vòng vang lên một tiếng "két!!!" bén nhọn phá vỡ màng nhĩ, cô ta dùng hết sức đạp thật mạnh chân ga.
Trong màn đêm đen tối, chiếc Bentley màu trắng lao như tên phóng với tốc độ kinh người.
Trịnh An Nhã cười nhạt, nụ cười kia thật thản nhiên nhưng đầy ý tứ khiến người ta khó lòng suy đoán.
Đi trên đường cao tốc, cô ta với tay lấy chiếc tai nghe không dây đeo vào, sau đó ấn gọi cho một ai đó.
Rất nhanh...
Đầu dây bên kia đã có người bắt máy.
Trịnh An Nhã không nhanh không chậm, khoé môi lạnh nhạt thấp giọng:
"Giúp tôi làm một việc."
...
Khu phố Y tĩnh mịch.
Lục Tư Thành rẽ vào một con hẻm.
Cách một quãng khoảng mười mét nữa là tới nhà Vương Thiên Ân.
Ngay lúc chiếc xe phanh lại, Lục Tư Thành mới nghiêng người ra sau, không để ý đến khuôn mặt Vương Thiên Ân, chỉ bất giác thốt lên:
"Vương thiếu, đến nơi rồi."
Bầu không khí tĩnh lặng lạ thường, thấy hắn không trả lời, Lục Tư Thành mới xoay hẳn người nhìn ra băng ghế phía sau, lúc hắn mang chiếc kính râm kia vào, không một ai biết được trạng thái hiện tại của hắn là gì?
Dáng vẻ cao cao tại thượng, âm trầm mà cao nhã, hắn ngồi vắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, trên bờ vai rộng hờ hững khoác thêm chiếc áo vest, đơn giản mà soái khí ngút trời.
Thấy vậy, cả đám vệ sĩ ở sau nhìn Vương Thiên Ân, không dám chạm vào hắn, song, lại nhìn sang Lục Tư Thành, khẽ xì xầm:
"Anh Lục, không phải là Vương thiếu ngủ rồi đấy chứ?"
Lục Tư Thành cũng không rõ được tình hình hiện tại, nhún vai một cái, sau đó đưa ngón trỏ lên khoé môi ra hiệu "đừng làm ồn".
Cả đám vệ sĩ hiểu ý, liền thu mình ra sau, để yên hàng ghế giữa cho hắn, gật đầu tuân lệnh.
Lục Tư Thành nhìn Vương Thiên Ân, lắc đầu cười cười, hẳn là đại boss của bọn họ mấy ngày qua vất vả lắm rồi đây?
Sống ở Vương gia chẳng khác gì Hoàng Đế, sau đó chỉ vì cuộc liên hôn vớ vẩn mà tuyên bố rời khỏi Vương gia chỉ trong một đêm.
Lại là ra đi tay trắng không một xu dính túi?
Không cần nghĩ cũng biết, cuộc sống có lẽ cũng không dễ dàng gì, bọn họ theo hắn đã lâu, sao có thể không biết, Vương Thiên Ân hắn là người không bao giờ tuỳ tiện ngủ ở trước mặt người khác.
Ấy vậy mà hôm nay lại...
Cả đám nhìn nhau thở dài.
Chắc có lẽ hắn sớm cũng đã mệt mỏi lắm rồi nên hôm nay mới phá lệ như vậy?
Vốn biết hắn là người có quy tắc, sao cư nhiên có thể phá vỡ?
Cả đám vệ sĩ lẫn Lục Tư Thành đều hiểu, chỉ thắc mắc mỗi một điều là tại sao hắn đã đến nước này rồi mà vẫn chưa chịu quay trở về?
Vương Thiên Ân khẽ giật mình, hắn nhìn quanh, định thần một vài giây mới lạnh nhạt cất giọng:
"Tới rồi? Sao không ai gọi tôi?"
Cả đám ấp úng không ai dám lên tiếng, ậm ừ nhìn nhau khiến bầu không khí có phần gượng gạo.
Vương Thiên Ân giơ ngón tay đẩy nhẹ chiếc kính xuống sóng mũi, lập tức, ánh nhìn sắc bén trong đôi mắt phượng hẹp dài chọc thẳng vào đối phương, một bên mày ngài nhướn lên, ngụ ý vẫn đang chờ câu trả lời.
Thấy vậy, Lục Tư Thành cười giả lả:
"Vương...vương thiếu, không phải là không gọi, chỉ là, chúng tôi thấy cậu ngủ say quá nên..."
Vương Thiên Ân lặng đi một lúc lâu mới đáp lại:
"Dạo này tôi hay mất ngủ, về sau nếu có nhìn thấy thì cứ gọi.
Ai cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi."
Dứt lời, hắn thờ ơ bước xuống xe trước sự kinh ngạc của bao người, ngay cả Lục Tư Thành cũng không nén nổi ngạc nhiên mà há hốc mồm.
Đó có phải là Vương thiếu Vương Thiên Ân mà bọn họ biết hay không?
"Vương thiếu hôm nay làm sao thế nhỉ?"
Cả đám vệ sĩ hoang mang nhìn nhau, bọn họ phục vụ hắn tính đến thời điểm hiện tại đã gần chục năm, vốn dĩ là chưa từng thấy hắn ôn nhu như vậy bao giờ, hình ảnh Vương Thiên Ân trong mắt bọn họ nếu không phải là những lúc hắn nổi cơn tam bành như muốn huỷ diệt hết tất cả mọi thứ, thì cũng là kiểu người độc đoán, ngang ngược đến mức bá đạo.
Vậy mà hôm nay hắn lại mở lời quan tâm tới bọn họ, phút chốc khiến họ có chút không quen, thậm chí là hơi sợ.
Nghĩ đến đây, Lục Tư Thành cũng nhún vai tỏ vẻ khó hiểu.
Đây có thực là Vương thiếu ngày đó đã nổi trận lôi đình, đuổi thẳng cổ mười hai tên vệ sĩ dám thản nhiên gọi hắn dậy trong lúc hắn đang say giấc không?
Sao có thể?
Có lẽ dạo gần đây tâm trạng Vương thiếu tốt lên nên tâm tính cũng thay đổi chăng?
Vương Thiên Ân cho tay vào trong túi áo vest lấy ra chiếc chìa khoá, trước khi bước vào nhà, hắn vô lực ném ra một câu:
"Sợ hãi gì chứ? Tôi đâu phải thú dữ."
Cả đám lầm bầm nhìn nhau, thanh âm lí rí trong họng, còn cố tự trấn an là họ đã nghe nhầm.
"Vương thiếu đang đùa gì vậy? Cậu ấy rõ ràng là thú dữ...Không! Là dã thú mới đúng."
Vương Thiên Ân đi đến trước cửa, dường như nghe thấy, hắn ngay lập tức quay đầu lại, liếc một nửa ánh mắt trừng thẳng vào đám người không biết sống chết kia, ngũ quan tuyệt mỹ hiện ra, cánh môi lặng thinh như hồ nước mùa thu lạnh lẽo không hề lên tiếng khiến họ bất giác rùng mình.
"Không...ý...ý chúng tôi là...chúc...chúc Vương thiếu ngủ ngon!"
...
Sau khi Lục Tư Thành rời đi, Vương Thiên Ân không biết như thế nào vẫn chưa vào nhà, hắn trầm ngâm đứng đó một lúc lâu, trong lòng chợt dấy lên tâm tư khó tả.
Bước chân trong vô thức lùi lại hai bước, hắn xoay người, cư nhiên đi về hướng ngược lại.