Tiễn Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy đi rồi, Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng xuống núi một chuyến, để lại Lam Vong Cơ ở trong nhà dọn dẹp.
Sắc trời tối xuống, hắn ngự kiếm trở về, quay lại Tĩnh Thất, thấy tất cả mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, xách theo hộp đồ ăn, kéo Lam Vong Cơ đến bên bàn ăn, bày một bàn đồ ăn đặc biệt một nửa đỏ rực, một nửa thanh đạm, nói: "Nhị ca ca vất vả, ta mua riêng đồ ăn của một quán ăn Hồ Nam và một quán ăn địa phương, như vậy cả hai chúng ta đều có món ăn yêu thích, ngươi ăn thử xem có hợp không?"
Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, vươn đũa ra, lại gắp đồ ăn vào chén của Nguỵ Vô Tiện trước, rồi mình mới ăn thử những món ăn thanh đạm kia.
Vì vậy, trên đôi đũa của y liền dính một vệt sa tế màu đỏ, Nguỵ Vô Tiện túm lấy cổ tay y kéo về phía trước, đưa đầu đũa đến bên miệng mình, dùng đầu lưỡi liếm vệt đỏ kia đi, rồi mới trả lại cho Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ ngây ngẩn cả người, đôi đũa khựng lại trong không trung một trận thật lâu, mới gắp đồ ăn kia vào trong miệng.
Nguỵ Vô Tiện chống má, chờ mong hỏi: "Thế nào?"
Lam Vong Cơ làm như mới phản ứng lại là phải nếm thử hương vị món ăn, lát sau, nhàn nhạt trả lời: "Ừm, ngon".
Ăn đồ ăn gần xong, Nguỵ Vô Tiện lấy từ đống quà tặng ra một cái vò nhỏ tròn xoe, để lên bàn, mở niêm phong, mùi rượu thơm nức mũi, đã nhiều ngày hắn không uống rượu, nhịn không được đưa lên miệng rót một ngụm, sau đó mới lấy ra hai cái ly, lần lượt rót đầy.
Lam Vong Cơ làm như có chút do dự, Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, một ngày vui như vậy, cùng ta uống một ly đi".
Lam Vong Cơ vẫn không chạm vào cái ly kia, chỉ nói: "Ta...!sau khi uống rượu, thì sẽ không thanh tỉnh, như vậy càng không thể nào bồi ngươi".
Nụ cười trên mặt Nguỵ Vô Tiện hơi khựng lại, đôi mắt rũ xuống, như suy nghĩ gì đó, Lam Vong Cơ cho rằng hắn không vui, nói: "Ngươi cứ một mình uống thoả thích, không cần để ý đến ta, đêm nay uống bao nhiêu cũng được, say đã có ta".
"Lam Trạm...." Con ngươi Nguỵ Vô Tiện hơi hơi chuyển động, giọng nói phát ra vừa nhẹ vừa chậm, trong ánh mắt có vài phần mong chờ, vài phần nghiêm túc, thậm chí là trịnh trọng, nói: "Chúng ta tư định chung thân (tự quyết định việc kết hôn mà không được sự đồng ý của cha mẹ), hành lễ gấp gáp, mọi thứ đều giản lược gọn nhẹ, nhưng đêm nay, ta coi như là đêm động phòng hoa chúc của ngươi và ta, ta cũng không phải muốn ngươi làm chuyện mà ngươi không muốn, chỉ nghĩ giống như lễ cưới bình thường, cùng ngươi uống rượu giao bôi, tối nay ngủ cùng một giường...! Chuyện này, ngươi có thể đồng ý với ta không?"
Đôi mắt Lam Vong Cơ hơi mở to, ánh nến đỏ vụn vỡ li ti trong đôi mắt nhạt màu của y.
Lát sau, một tay nâng ly rượu, nói: "Được".
Nguỵ Vô Tiện hơi mỉm cười với y, hai người ngoắc tay, uống cạn rượu giao bôi.
Tiếp theo, Lam Vong Cơ ngã vào trong lòng Nguỵ Vô Tiện, vừa vặn rơi vào trong vòng tay hắn đã sớm chuẩn bị sẵn, khoé miệng Nguỵ Vô Tiện cong lên: "Nhị ca ca, tối nay, ngươi chính là của ta rồi...."
Màn lụa đỏ, chăn đệm đỏ cùng gối đầu đỏ, phản chiếu dưới ánh nến đỏ miên man trải rộng, trực tiếp khiến máu người ta chạy rần rần, lồng ngực nóng rực, hai mắt hoa lên càng muốn làm ra một chút chuyện bốc đồng nào đó.
Lam Vong Cơ một thân quần áo thêu vân văn bằng lụa trắng như sương, bất tỉnh nhân sự nằm trên giường gỗ khắc hoa văn động phòng hoa chúc của bọn hắn, như thể tiên trên chín tầng mây rơi xuống lưới hồng trần.
Mái tóc đen như thác nước dày đặc xoã ra trên chiếc gối màu đỏ, những sợi tóc đen như mực, lụa đỏ như máu, càng làm nổi bật dung nhan băng cơ ngọc cốt tựa như ảo mộng, gương mặt thanh lãnh không dính chút bụi trần, gò má say rượu cũng không ửng hồng chút nào, như thể diễm tình dục vọng trên thế gian không chút dính dáng đến y, bộ dạng cấm dục giữ mình này, thân thể đoan chính trong sạch này, hiện giờ lại không chút phòng bị nằm ngay trước mặt mình, Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, máu cả người dồn hết lên đầu, rồi đùng một cái chạy hết xuống thân dưới.
Cái ý nghĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của này không phải là chưa từng giằng co trong đầu hắn, hắn và Lam Vong Cơ cho dù đã xong lễ tam bái như thế nào, cũng không nên vi phạm ý nguyện của y, cưỡng bách y làm chuyện trái mong muốn.
Tuy nói rằng từ đáy lòng đã nghĩ lúc Lam Vong Cơ say rượu, chính mình thêm chút dẫn dắt, làm chuyện đó với y trước, phá vỡ phòng tuyến của y, rồi theo đó từ từ giải toả những khúc mắc cắt không đứt, bứt không rời đó của y, nhưng có nói bao nhiêu đi nữa, vẫn là lợi dụng lúc lý trí y yếu đuối để xâm nhập không phải sao, như thế so với lúc trước y cưỡng bách mình, thì có cao đẹp chính nghĩa hơn chỗ nào đâu?
Mới vừa rồi lúc mò mẫm chọn rượu, là lúc đấu tranh tư tưởng, còn đề cao chính mình, nghĩ thầm ta sẽ không làm gì khác, chỉ hỏi thử trong lòng Lam Trạm rốt cuộc nghĩ như thế nào, rốt cuộc là khúc mắc gì cản trở y thân mật với mình, dựa vào công phu mồm mép miệng lưỡi như hoa sen của mình, dốc lòng tìm hiểu thêm lần nữa, khuyên răn thật tốt, hành động tuỳ theo hoàn cảnh, không chừng sau khi say rượu tấm lòng Lam Trạm rộng mở, giải toả được ức chế, nguyện ý tốt đẹp cùng với mình thì sao, còn lo chuyện tốt không thành sao.
Nhưng hiện giờ tiên nhân say rượu nằm trước mắt, Nguỵ Vô Tiện lại là lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là tinh trùng thượng não, từ đầu ngọn tóc đến tận ngón chân đều ngo ngoe rục rịch, cái gì mà nói chuyện phiếm đàng hoàng, giải toả nỗi buồn, trong nháy mắt đều bị hắn vứt hết lên chín tầng mây.
Lam Vong Cơ khép hờ mí mắt, dù là hôn mê không biết gì, nhưng mặt mày vẫn mang một vẻ lạnh lẽo như có như không, không giận tự uy, không cố tình vẫn nghiêm túc.
Nguỵ Vô Tiện có chút hoảng hốt suy nghĩ, Lam Trạm hình như trước giờ đều là thế này, cho dù tối hôm qua dẫn dắt hắn mây mưa khoái ý, hay thậm chí là lúc niên thiếu trong Tàng Thư Các, đè mình dưới thân ra sức lăng nhục, cũng đều là dáng vẻ nghiêm nghị bất khả xâm phạm này, làm như sự việc cho dù phàm tục, thấp kém như thế nào, ở trên người y, cũng có thể mang lại ý nghĩa trang trọng, cao quý tận trời xanh.
Nguỵ Vô Tiện lại muốn nhìn thử, người này, lúc bị chính mình đè, trầm luân trong biển dục vọng, không thể tự kềm chế, là dáng vẻ như thế nào? Sẽ thẹn thùng, sẽ cuống cuồng, sẽ phiền não? Hay là dáng vẻ gì khác?
Đầu ngón tay hắn khẽ run lên, tiến đến bên gối, cởi mũ chụp tóc bằng bạc của Lam Vong Cơ xuống, sau đó cầm lấy phần đuôi sợi dây mạt ngạch trắng như tuyết trên cổ y, nhẹ nhàng kéo một cái, để bên gối.
Dưới ánh nến đỏ Lam Vong Cơ tuấn mỹ đến bức người, khiến hắn nhộn nhạo ham muốn, đôi môi mỏng đến gần như khắc nghiệt thoạt nhìn lại mềm mại như thế, hắn nhịn không được mổ xuống một cái, lại mổ thêm một cái, đến lần thứ ba, rốt cuộc không chịu nổi, đưa lưỡi ra, mang theo vài phần ướt át mặc sức giày vò một trận.
Cả người Nguỵ Vô Tiện bao trùm bên trên Lam Vong Cơ, bàn tay để bên hông y sờ soạng một hồi trên những đường thêu nổi của lớp áo khoác trắng, vừa định kéo nút thắt chỗ eo, thì thân hình bên dưới hơi nhúc nhích, lông mi Lam Vong Cơ run rẩy, mở mắt ra.
Hành vi lưu manh côn đồ của tên háo sắc Nguỵ Vô Tiện bị bắt gặp ngay tại trận, lập tức cứng đờ tại chỗ, ánh mắt hơi mê man của Lam Vong Cơ có chút do dự dừng lại trên mặt hắn, hơi ngẩng cổ, nhìn nhìn tư thế y bị Nguỵ Vô Tiện ăn hiếp đè ở bên dưới.
Nguỵ Vô Tiện có chút ngượng ngùng, "Lam Trạm, ta...."
Một câu nói chưa xong, tay hắn đã bị giữ chặt, một luồng sức mạnh nắm lấy thắt lưng, hai mắt hoa lên, trời đất đảo ngược, cả người đã bị lật xuống phía dưới.
Nguỵ Vô Tiện: "?"
Hai người gần trong gang tấc, không gian lập tức nổi lên một bầu không khí quá mức ái muội, đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ xẹt qua một tia tối tăm, lực đạo trên eo hắn siết chặt, đột nhiên nhịp thở nặng nề phà hơi nóng lên chỗ tai Nguỵ Vô Tiện, toàn thân trên dưới đều lộ ra mùi vị nguy hiểm của kẻ săn mồi đang vận sức chờ tấn công.
Nguỵ Vô Tiện: "Khoan đã....?"
Mùi đàn hương thanh lãnh che trời lấp đất ập đến, da đầu Nguỵ Vô Tiện tê rần, lông tơ sau gáy dựng lên, theo bản năng đẩy Lam Vong Cơ ra.
Núi Thái Sơn đè xuống, không hề suy suyển.
Chuyện này tại sao không quá giống với tưởng tượng của mình vậy? Ngừng lại ngừng lại...!Hơi nhanh quá có phải không?
Lại nói, vì cái gì mình lại trở thành người phía dưới một cách không thể hiểu nổi kia? Người lên kế hoạch say rượu chọc ghẹo tiên tử rốt cuộc là ai?
Lam Vong Cơ lấy khí thế thiên quân vạn mã, chặt chẽ giam cầm hắn lại, dùng một ánh mắt thong thả ung dung, chứa đầy ý vị đánh giá trên người hắn, Nguỵ Vô Tiện giống như bị ánh mắt quá mức thẳng thắn thành thật này lột đi quần áo, không còn một mảnh, trần trụi bị người ta ấn lên giường, chỉ đợi bị xâm phạm.
Hai đùi Lam Vong Cơ cọ xát vào thứ có hình dạng nhấp nhô được khắc hoạ rõ ràng giữa háng hắn, dưới những cơ bắp tinh luyện giống như từng ngọn đồi nhỏ hơi nhô lên ở vùng bụng nhỏ, có lẽ cảm giác say quấy phá, hơi nóng xuyên thẳng qua quần áo mà đến, hạ thân Nguỵ Vô Tiện bị hun nóng đến khó nhịn, nín thở tập trung, cẩn thận giữ yên không nhúc nhích, cũng không dám liều lĩnh nữa, sợ cọ xát ra tia lửa, chọc cho mọc ra cái chân thứ ba.
Hắn cảm thấy mình còn chưa chuẩn bị tốt, ừm, để trở thành cái người bị Lam Vong Cơ cậy rượu giày vò kia.
Xấu hổ hít một hơi, Nguỵ Vô Tiện vẫn lấy hết can đảm lên tiếng: "À...!Lam Trạm?"
Vừa mở miệng, hắn liền hận không thể đào hố đem mình chôn xuống, rõ ràng chỉ uống có mấy chén, mà cổ họng lại thô ráp như tờ giấy, khơi khơi lộ ra chút ý vị quạt gió thổi lửa.
Cũng may Lam Vong Cơ cho dù say rượu, làm như ý chí vẫn kiên cường giữ vững điểm giới hạn, bị Nguỵ Vô Tiện gọi một tiếng này, ngẩn ngơ một lát, sau đó liền buông lỏng hắn ra, vịn mép giường, từ từ ngồi dậy.
Nguỵ Vô Tiện thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại âm thầm có chút thất vọng, hắn đưa mắt liếc nhìn cái người say rượu vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên giường kia, nghĩ, nếu như y ngang ngược cường thế đè mình xuống không cho phép phản đối, làm một trận như bão tố năm đó, thì cũng không có gì không tốt....
Lam Vong Cơ ngồi thật thẳng tắp, Nguỵ Vô Tiện ngồi dậy từ trên giường, nhìn bên hông mặt y, có chút thấp thỏm.
Chuyện Lam Vong Cơ một ly đã say thế này là hắn đã may mắn gặp được khi hắn mới vừa hiến xá, trong bộ túi da của Mạc Huyền Vũ, bị đối phương đuổi giết, trong lúc nguy cấp nảy ra sáng kiến rót cho y một ngụm rượu.
Hắn chỉ nhớ rõ người này sau khi say rượu, sẽ thẳng thắn bộc lộ trước mặt người khác những gì giấu kín trong lòng khi tỉnh táo, màn biểu lộ chân tình lúc ấy, bao gồm cả sự vô cùng quyến luyến đối với chính mình.
Nguỵ Vô Tiện rất là chấn động, chỉ là lúc đó hắn bị mỡ heo bao phủ trái tim, một kẻ cứng đầu, chỉ cảm thấy Lam Vong Cơ đối xử với hắn như với bằng hữu cực tốt, không dám suy nghĩ sâu xa, bây giờ nghĩ lại, bản thân mình lúc ấy rốt cuộc là sợ cái gì, lại trốn tránh cái gì chứ?
Tình hình lúc đó sống động trước mắt, Lam Vong Cơ ôm đầu gối, thì thầm tên của mình, yếu ớt và bất lực, bị cướp đi tình yêu trong tim, không có nơi nào để khiếu nại giữa trời đất này, một mình lẻ loi ở lại trên đời, bàng hoàng không biết làm sao.
"Lam Trạm...."
Y lúc này, không biết lại cất giấu tâm sự gì?
Lam Vong Cơ bị hắn gọi hơi hơi nhúc nhích, nhưng không quay người qua, cố tình không trả lời hắn.
Cả người rầu rĩ không vui, kêu y cũng không trả lời, mỗi lần Nguỵ Vô Tiện dán sát vào một chút, y lại nhích ra một chút, giận dỗi, không nhìn chính là không nhìn.
"Lam Trạm".
Nguỵ Vô Tiện dở khóc dở cười, đành phải túm chặt cánh tay của y, bẻ người y quay lại, Lam Vong Cơ mím môi, đôi mắt rũ xuống, không nói tiếng nào.
Nguỵ Vô Tiện mềm giọng dỗ dành: "Ngươi làm sao vậy? Tại sao không vui?"
Đôi môi Lam Vong Cơ mấp máy, sau một hồi lâu, rặn ra bốn chữ: "Không thể chạm vào".
Giọng nói nghẹn ngào, cực kỳ uỷ khuất.
Nguỵ Vô Tiện khó hiểu: "Cái gì không thể chạm vào?"
Lam Vong Cơ nói: "Không thể chạm vào Nguỵ Anh".
Lúc trước không phải hắn không biết Lam Vong Cơ có khúc mắc, nhưng lúc này ở ngay trước mắt, lại không phải là một Hàm Quang Quân kiên nhẫn quyết đoán, lòng ngực nghẹn ứ nữa, mà giống một đứa trẻ hơn, mắt nhìn thấy món kẹo thích nhất, muốn từ rất lâu đã đưa tới miệng nhưng ăn không được, khó chịu bứt rứt nhưng không tức giận được, chỉ có thể nóng ruột nhìn, thế mà lại oán giận viên kẹo này, "Tam bái đã xong, kết thành phu thê, lại không thể chạm vào, động phòng hoa chúc, không thể chạm vào, ngủ cùng giường, cũng không thể chạm vào...."
Nếu không phải biết rõ buồn khổ trong lòng y, Nguỵ Vô Tiện thiếu chút nữa đã nhịn không được mà bật cười, hắn cố hết sức nén cười, thăm dò từng bước: "Vì sao không thể chạm vào chứ?"
Đôi mắt Lam Vong Cơ rũ xuống, từng sợi từng sợi lông mi mảnh mai mềm mại, dưới ánh nến hiện thành những hình cắt dài mảnh mờ nhạt, "Đã đồng ý, vĩnh viễn không thể chạm vào Nguỵ Anh".
"Đã đồng ý?" Trong lòng Nguỵ Vô Tiện nảy ra vô số câu hỏi, "Đã đồng ý với ai? Đồng ý khi nào? Tại sao phải đồng ý?"
Lam Vong Cơ nói: "Vùng Nghĩa Thành hoang vu, Nguỵ Anh uống say, ta...!nhịn không được, hôn hắn, hôn...!thật nhiều chỗ, còn...!còn muốn, nhưng Nguỵ Anh sợ hãi, sợ ta chạm vào hắn, sợ vô cùng...." Giọng của y hơi khàn khàn, đôi mắt nhạt màu mở to trong một tích tắc, sau đó từ từ, lặng lẽ ngưng tụ thành một vệt sương, sau tiếng nổ lách tách của sợi bấc của cây nến đỏ, liền ảm đạm xuống, "Cho nên ta lập lời thề, cuộc đời này, tuyệt đối không thể lại có ý nghĩ không an phận, không thể lại làm cho hắn...! chịu đau như vậy, gánh lấy sợ hãi như vậy".
Trái tim Nguỵ Vô Tiện bao trùm một thứ gì đó không thể diễn tả cảm giác được, chỉ cảm thấy giống như bị người ta dùng một lớp lụa mỏng như cánh ve thật cẩn thận bọc lấy, ấm áp nhưng thở không được.
Lam Vong Cơ lúc hắn không có ý thức, đã giơ tay ra chạm vào hắn, rồi lại bị phản ứng thân thể kia của hắn, làm cho những gai nhọn đã ngủ đông trong bóng tối nhiều năm cào đến máu chảy đầm dìa, cố kềm nén nỗi đau đớn và tình yêu, trịnh trọng chấp nhận một lời hứa đối với y mà nói là vô cùng tàn nhẫn.
Bản thân mình đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, còn đắc ý dào dạt, có thể nói là xấu xa mà dây dưa với y hết lần này đến lần khác, vô số hồi ức giống như thuỷ triều tràn về mạnh mẽ, đánh cho trái tim hắn ướt đẫm và tối tăm.
....!Cho nên lúc xâm nhập vào phòng ngủ Lam Vong Cơ đêm đó trên Bách Phượng Sơn, y mới tức giận như vậy, chỉ cần ở cùng mình trong phòng riêng, hoặc là da thịt chạm nhau, thì luôn ôm tâm trạng cẩn thận giống như đi trên băng mỏng.
Mấy ngày trước mình vừa mới tỉnh lại, vừa kéo vừa ôm y còn đòi y cởi áo kiểm tra vết thương, Lam Vong Cơ đột nhiên không kịp phòng ngừa mà hoảng loạn.....!Mà đêm qua, chính mình hứng thú, thì y lại làm thế nào không chút oán giận thay mình giải quyết, lại vẫn có thể bình tĩnh thong dong, không chút nào vượt qua quy củ.
Nguỵ Vô Tiện hơi nghẹn ở lồng ngực, không cách gì hoá thành tiếng thở dài nhẹ nhàng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ép cho hắn không thở nổi, hắn gần như nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu lên, nhìn người trước mắt này.
Lam Vong Cơ lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu, lại khôi phục thành một Hàm Quang Quân gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, nhìn được mà sờ không được kia, quanh thân bao phủ bởi một tầng ánh nến đỏ mang theo cảm giác cô đơn lặng lẽ không nhìn thấy vẻ hạnh phúc, không thể nhìn xuyên qua, giống như dưới ánh trăng sáng rõ, vài tia mưa bụi lạnh lẽo trôi nổi lững lờ.
Nguỵ Vô Tiện bị cơn mưa bụi này đánh cho tỉnh táo hơn một chút, hắn muốn nắm lấy tay y, nói mình đã không còn để bụng nữa, cũng không hề sợ hãi, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, thật ra ngay cả chính hắn, cũng không thể hứa hẹn được điều gì.
Nhớ lại mới hồi nãy bị đối phương đột ngột đè dưới thân, chỉ một thoáng phản ứng kinh hoảng thất thố, hắn đã biết, chỉ sợ đúng là đã có chút ám ảnh bởi vì sự kiện năm đó, đối với ham muốn thân mật và sợ hãi Lam Vong Cơ, hắn tự mình mâu thuẫn và giằng co sâu bên trong nội tâm.
Nhưng hắn và Lam Vong Cơ đã là phu thê, hứa hẹn bên nhau cả đời, cái rào cản này, chắc chắn là phải vượt qua, không thể cứ luôn vì sai lầm của năm đó, mà trừng phạt y cả đời.
Nguỵ Vô Tiện lấy dũng khí, nắm tay Lam Vong Cơ lên, trịnh trọng và thành khẩn nói: "Lam Trạm, ta bây giờ không giống với lúc đó, ta muốn ngươi, hơn nữa chỉ muốn ngươi thôi! Ngươi muốn làm ta cái gì cũng có thể, muốn yêu thế nào thì cứ làm thế đó, ta đều thích, ta đều muốn!"
Lam Vong Cơ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt là một luồng ánh sáng cháy bỏng mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng rất nhanh, chút ánh sáng này lại chuyển sang ảm đạm, ngay sau đó biến mất, thậm chí làm người ta sinh ra ảo giác là tia sáng đó chưa từng tồn tại, y lắc đầu, khổ sở nói: "Không được, một khi ta làm như vậy, ngươi nhất định sẽ cảm thấy ghê tởm, sợ hãi, sau đó còn có thể hối hận lập lời thề với ta, sẽ có một ngày, đến khi ngươi suy nghĩ kỹ, sẽ rời bỏ ta, ngươi sẽ...!ngươi sẽ gặp được một người thật sự thích ngươi, người kia mới là người mà ngươi nguyện ý bên nhau cả đời, đầu bạc răng long".
Lúc Lam Vong Cơ nói lời này, khuôn mặt luôn trầm tĩnh như nước, nhìn ra một tia suy sụp vô vọng, tràn ngập nguy cơ thất bại sắp xảy ra, làm như y có thể tưởng tượng đến điều đáng sợ nhất trên đời này ngay lập tức diễn ra trước mắt y, mạnh mẽ xé toạc y ra làm hai.
Trái tim Nguỵ Vô Tiện cũng theo đó nứt ra rồi, hắn nhào tới, hung dữ kéo y vào trong lòng, gần như là nghiến răng nói: "Lam Trạm! Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì vậy! Ta đời này rời khỏi ngươi, còn có thể sống như thế nào? Ngươi phát điên hay choáng váng rồi, ta tìm người khác á? Ta tìm người khác làm gì? Lam Vong Cơ, ngươi hãy nghe cho kỹ, Nguỵ Vô Tiện ta đời này, chỉ chấp nhận ngươi cho đến chết! Ngoại trừ ngươi, đều không muốn ai hết, không phải ngươi thì không được!"
Lam Vong Cơ lại vẫn lắc đầu như trước, giống như si ngốc nói: "Ngươi sẽ, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ đi, trên《Sổ nhân duyên》, cái tên song song với tên của ngươi, không phải là ta, không phải...!là ta".
Nguỵ Vô Tiện ngẩn người, hắn kéo Lam Vong Cơ đến trước mắt, không thể tin tưởng mà nhìn y.
Đôi mắt màu lưu ly của Lam Vong Cơ nhìn chăm chú vào hắn, rõ ràng là màu mắt nhạt đến vô cùng, nhưng thoạt nhìn lại là sự nồng đậm không thể hoà tan, nhìn ra tia sáng trĩu nặng.
《Sổ nhân duyên》....! Đúng rồi, là lúc ở Đàm Châu, hắn van xin hai con quỷ sai béo và gầy cho hắn liếc mắt xem nhân duyên kiếp này một chút, vì vậy tiết lộ ra một tia thiên cơ.
Nếu Lam Vong Cơ không nhắc tới, hắn mém chút đã quên chuyện lần đó.
Ý của quỷ sai kia, hình như nhân duyên của hắn liên quan đến một vị nữ tử.
Bây giờ nghĩ lại, phản ứng của Lam Vong Cơ lúc đó, lại chẳng rõ ràng quá, mà hắn chỉ mơ hồ cảm thấy, trong lòng Lam Vong Cơ có khúc mắc, nhưng khúc mắc này rốt cuộc là cái gì, thì hắn cũng không biết rõ, càng không biết là cây kim đó lại đâm sâu như vậy, đau như vậy.
Sau lần đó, thái độ Lam Vong Cơ đối với hắn như gần như xa, cảm xúc không rõ ràng, giờ càng hiểu rõ.
Loại lo được lo mất này, cũng với tình huống ở vùng Nghĩa Thành hoang vu kia tình cờ trùng hợp, Lam Vong Cơ càng nảy sinh ra loại ảo tưởng như thế, cho dù Nguỵ Vô Tiện trong lòng có y, nhưng cuối cùng cái người ở bên nhau với hắn, lại xác định không phải là mình, nguyên nhân của tất cả những điều này đều do lần thương tổn hồi thiếu niên đó, thương tổn lúc đó trải qua thời gian, thật lâu cũng không kết vảy, chỉ dợi Lam Vong Cơ không thắng nổi khao khát trong lòng, lúc cùng hắn thân mật gần gũi, mây mưa vui vẻ, là sẽ hoàn toàn bại lộ, thối rữa, đến mức không thể cứu vãn, vào lúc này, y cũng sẽ vĩnh viễn mất đi Nguỵ Vô Tiện.
Đây chính là điểm khúc mắc mà Lam Vong Cơ tuyệt đối không chịu cùng hắn thân mật!
Những cơn ác mộng buổi tối giày vò Lam Vong Cơ, chính là ứng với nỗi sợ hãi đó, tình huống Nguỵ Vô Tiện hối hận rời đi, xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ của y.
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, hắn dùng sức chụp lấy bả vai Lam Vong Cơ: "Chắc chắn là viết sai rồi, chắc chắn là nhầm lẫn.
Những vụ kiện cáo hồ đồ này, trong thoại bản đều có viết mấy truyện như thế, mấy tên quỷ sai mắc dịch đó, có đứa nào làm việc đàng hoàng đâu? Ngươi cũng thấy rồi, quyển《Sổ sinh tử》bọn chúng viết vẽ loạn xạ cả lên, thu mấy đồng tiền là dám bôi xoá thay đổi cả số chết đã định.
Việc này khẳng định là nhầm lẫn, Lam Trạm ngươi yên tâm, có rảnh ta sẽ bắt mấy tên đó tới, thẩm tra bọn chúng đàng hoàng, nhất định kêu bọn chúng đổi thành tên của ngươi, nhân duyên của Di Lăng Lão Tổ ta, coi ai dám phán định bậy bạ!"
Những lời này hắn nói thật lưu loát, sau đó ngại không đủ, bắt đầu cân nhắc xem làm thế nào tạo ra mấy tên quỷ sai cho mình, ngược lại không nhất thiết phải trở về Đàm Châu, chỉ cần tìm nhà nào có người bệnh nguy kịch, sai tiểu quỷ canh giữ trước cửa vài ngày nửa tháng, đợi khi vừa tắt thở, những tên kia khiêng bao tải đến cửa câu hồn, thì cướp lấy sổ ghi chép âm ty cho hắn xem.
Hắn lải nhải mấy chuyện này, mà không biết rằng chính mình đều đã nói ra thành tiếng.
Lúc này, ở đối diện hắn, truyền đến một tiếng cười nhẹ thật nhẹ.
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc ngẩng đầu, bên khoé miệng Lam Vong Cơ, bắt gặp được một tia ý cười nhợt nhạt còn chưa tan mất..