Nè Lam Trạm Ta Thật Sự Là Người Tốt


Khi Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ xua xuống lầu, trong miệng vẫn còn lải nhải, "Hàm Quang Quân, ngươi để ta trở về thay quần áo đã, cả người ta ướt dầm dề rất là khó chịu đó".
Đáp lại là một chưởng đánh lên vai, chân Nguỵ Vô Tiện lảo đảo, suýt chút nữa té từ cầu thang té xuống.
Sảnh ngoài của khách điếm, tập trung mười mấy thiếu niên, thấy Lam Vong Cơ đi xuống, cung cung kính kính đứng lên từ chỗ ngồi.
Tóc Lam Vong Cơ vẫn ướt nước bóng loáng, ngọn tóc hơi cong lên, nhỏ từng giọt nước, loang thành một mảng trên quần áo.
Mà Nguỵ Vô Tiện thì gần như cả người ướt sũng, lúc đi xuống dưới giày còn phát ra tiếng nước xì xì.
Ánh mắt của đám thiếu niên kinh ngạc dao động giữa hai người, mới vừa nghe trong phòng Lam Vong Cơ truyền đến tiếng ngói rớt bể thật lớn, lập tức có mấy thiếu niên đến xem xét.

Lúc đẩy cửa bước ra, ấn đường Lam Vong Cơ biến thành màu đen, sắc mặt khó coi trước nay chưa từng thấy, một tay dẫn theo Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt ủ rũ, dặn dò bọn chúng thông báo những người còn lại tập trung ở sảnh ngoài.

Lại đưa một thỏi bạc, kêu một người trong đó giao cho chủ khách điếm, bồi thường nóc nhà.
Những ánh mắt chiếu lên người Nguỵ Vô Tiện cũng không thân thiện, những lời đồn đãi về vị Mạc Huyền Vũ công tử này đã bay đầy trời, hơn nữa đều không phải là những lời hay ho gì, tuy rằng chỉ có một việc hắn đã làm khiến người ta tranh cãi, đó chính là việc giết chết Nguỵ Anh, vốn dĩ việc này là một nghĩa cử to lớn khiến lòng người hả dạ, và được ca tụng, nhưng dần dần những lời bình luận bắt đầu biến đổi ý nghĩa.

Một là công khai chi tiết hắn sử dụng thuật pháp quỷ đạo khi giết chết Nguỵ Vô Tiện, hai là Lan Lăng Kim thị chẳng những không đứng về phía Mạc Huyền Vũ để bảo vệ hắn, ngược lại nói là hắn tu tập tà thuật, Kim thị nhiều lần khuyên can, nhưng Mạc Huyền Vũ này chẳng những không có quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, còn lậm sâu thêm, hại đến người truyền tin của Kim thị, thậm chí dùng người Kim thị để tu luyện tà thuật.Vì thế Kim thị đã trục xuất người khi sư diệt tổ này, còn thả ra lời nói với các anh hùng hảo hán, nếu như có tin tức của người này, sau khi thông báo sẽ được thưởng lớn, Kim thị đương nhiên vì đại nghĩa diệt thân, thanh lý môn hộ, vì uy thế diệt tà ma ngoại đạo, khí khái của danh môn chính phái.

Ngoài ra, đi theo Lam Vong Cơ xuống núi mấy hôm nay, đám thiếu niên này không ai dám hỏi đến động cơ của Lam Vong Cơ, các thiếu niên đều đương nhiên nhận định là bởi vì y không quen nhìn người tu tập quỷ đạo, hơn nữa Lam thị xưa nay có quan hệ tốt với Kim thị, bởi vậy nhân tiện giúp Kim thị một tay diệt trừ Mạc Huyền Vũ, cái thứ vong ân bội nghĩa đến mức này.
Trong thời gian này, Mạc Huyền Vũ không chỉ dùng mọi cách không thể tưởng tượng được để thoát thân hết lần này đến lần khác, mà còn thành thạo, không hề kiêng nể quay ngược lại trêu cợt, khi nhục Lam Vong Cơ, bọn tiểu bối Lam thị đứa nào mà không kính trọng Lam Vong Cơ như thần thánh, tuỳ ý mạo phạm như thế quả thực là to gan lớn mật, chưa từng nghe thấy.

Sau khi nghe thấy động tĩnh vừa rồi trong phòng Lam Vong Cơ, trong lòng đã suy đoán Mạc Huyền Vũ này không biết lại dùng biện pháp gì để thoát dây trói, sau đó còn không biết sống chết mà đi đánh lén Lam Vong Cơ lúc đang tắm gội.

Bây giờ nhìn thấy Mạc Huyền Vũ vẫn còn sống tung tăng nhảy nhót, đều nghẹn họng nhìn trân trối, thế mà vẫn chưa bị Lam Vong Cơ đâm chết ngay tại chỗ, chẳng lẽ người này có chín cái mạng giống con mèo?
"Ngồi".
Bị Lam Vong Cơ chỉ vào một chỗ để ngồi, Nguỵ Vô Tiện rê bộ quần áo ướt sũng ngồi xuống, vừa định vắt phần nước thừa, thì thắt lưng đột ngột bị Tị Trần chọt vào, từ đỉnh đầu truyền xuống giọng nói lạnh lùng của Lam Vong Cơ: "Nói".
Nguỵ Vô Tiện xoay đầu, thấy Lam Vong Cơ đứng phía sau mình như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình, nịnh nọt nói: "Hàm Quang Quân, ngươi cũng ngồi chứ..."
Lam Vong Cơ làm như không nghe thấy, sừng sững bất động, nhìn dáng vẻ là đề phòng mình lại giở trò, lợi dụng cơ hội để chạy trốn.
Hắng giọng vài tiếng làm như thật, Nguỵ Vô Tiện nghiêm mặt nói: "Nghĩ chắc các ngươi cũng đã nghe được, ngoại trừ vị phú thương lâu lâu nổi cơn điên loạn, trong tháng này còn có ba người bị hại.

Một người là chưởng quầy hiệu cầm đồ, một người là chèo thuyền ở bến tàu, còn có một vị, là gia chủ tiên môn thế gia Hạ thị ở vùng này, cả ba người này đều lúc sống đột nhiên phát điên, chết bất đắc kỳ tử, sau khi chết thi thể mất tích.

Như vậy các ngươi suy nghĩ một chút, giữa ba người bị hại này cùng với vị phú thương của chúng ta có điểm gì giống nhau?....!Là kiếm.

Núi rừng hang động vùng này giàu quặng sắt, nơi đây lại nổi tiếng với nghề rèn đúc binh khí.

Liên hệ mấy người bị hại này, Hạ thị gia đạo sa sút, vì trợ cấp sinh hoạt trong gia đình, không thiếu chuyện phải bán ra một số đồ cất giữ, đồ trân quý của huyền môn thế gia đơn giản là tiên khí, pháp bảo, bội kiếm này nọ, mà vị phú thương này sưu tầm nhiều bảo kiếm nhất.

Hạ thị nhất thời chưa tìm ra người mua, đi thuyền xuống tiệm cầm đồ có mặt tiền khá xa hoa gần đó để cầm cố trước, trên đường đến đó, người chèo thuyền ở bến tàu và chưởng quầy tiệm cầm đồ tiếp xúc hoặc đến gần thanh kiếm này coi như bị vận rủi rơi trúng đầu, bị kiếm linh xâm nhiễm, phát điên mà chết".
Nghe được đến đây, cậu thiếu niên mặt mày hoạt bát hôm qua khinh thường nói: "Xời, ta còn tưởng các hạ có cao kiến gì.

Chúng ta đã sớm biết được từ chỗ quản gia của phú thương, gần đây phú thương đấu giá thắng một thanh kiếm thượng phẩm từ tiệm cầm đồ, nên hoài nghi là kiếm linh của bảo kiếm quấy phá.

Chỉ là bảo kiếm này luôn do Hạ thị cất giữ, cất giữ đã nhiều năm, Hạ thị một nhà bình yên vô sự, vì sao trước ngày sắp sửa bán ra mới xảy ra chuyện?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu: "Tạm thời không nghĩ tới".
Thiếu niên kia nói: "Vậy tại sao chúng ta phải ở đây nghe ngươi nói lời vô nghĩa?"
Một thiếu niên hoà nhã quy phạm ở bên cạnh nói với vẻ hơi khiển trách: "Cảnh Nghi..."
Thiếu niên được gọi là Cảnh Nghi kia bất mãn nói: "Tư Truy, đây là lời nói thật chứ bộ, những lời hắn nói chúng ta đều biết".
Nguỵ Vô Tiện cũng không sốt ruột, chỉ chậm rãi rót cho mình một chén trà nóng, nhấp một ngụm, mới nói: "Cảnh Nghi tiểu bằng hữu, đừng nôn nóng chứ....!Ta hỏi ngươi, đã đuổi kiếm linh quấy phá ra khỏi người phú thương chưa?"
Lam Cảnh Nghi đột nhiên bị người ta gọi "tiểu bằng hữu", đang muốn đáp trả một câu, nghe hắn đặt câu hỏi, thuận miệng trả lời: "Phú thương kia căn bản không bị kiếm linh bám vào người".

Hoá ra những lúc phú thương phát cuồng, bọn họ đều dùng pháp khí trừ tà để hành pháp, nhưng căn bản không đuổi ra được bất kỳ tà ám gì trên người phú thương.

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể mạnh mẽ khống chế người này, sau khi khống chế, Lam Vong Cơ cẩn thận kiểm tra một phen, cũng không thể tìm được tung tích kiếm linh hoặc tà ám khác trên người ông ta.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nói như thế, kiếm linh cũng không trực tiếp bám vào trên người hắn, nhưng hắn lại phát điên không liên tục, hiển nhiên là không có chuyển biến tốt đẹp, chỉ là bị pháp khí của các ngươi tạm thời áp chế một chút, không đến mức chết bất đắc kỳ tử tại chỗ mà thôi.

Như vậy có khả năng là, kiếm linh tuy không trực tiếp bám vào người, nhưng vẫn dùng một cách thức nào đó liên tục ảnh hưởng đến tâm trí hắn, khiến cho hắn không thể khôi phục như bình thường hay không? Ví dụ như, thanh bảo kiếm này, thật ra vẫn luôn ở bên người hắn?"
Lông mày Lam Cảnh Nghi vẫn không giãn ra, "Nhưng chúng ta đã xem xét phòng cất giữ kiếm trong dinh thự, cũng không phát hiện bảo kiếm bất thường".
Nguỵ Vô Tiện thản nhiên nói: "Ta hỏi ngươi, theo như ngươi xem, bảo kiếm trong phòng để kiếm đó, chất lượng hình thức thế nào?"
Lam Cảnh Nghi nói: "Chất lượng hình thức tạm được, nhưng cũng không có gì quá đặc biệt".
Chiều hôm nay sau khi Nguỵ Vô Tiện đi theo phía sau người của Cô Tô Lam thị, lẻn vào trong dinh thự, quan sát hành động của bọn họ, sau đó lại lẻn đi dạo trong nhà một lần, phòng cất giữ kiếm đương nhiên hắn cũng xem qua, nói: "Đích xác như thế.

Vậy ngươi cảm thấy, một phú thương có thể sở hữu một dinh thực cao cấp như vậy, mà cấp bậc đồ vật sưu tầm lại bình.

thường như thế, hợp lý không?"
Lam Cảnh Nghi thoáng ngẩn ra, suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "Ý ngươi là, đây không phải là những đồ vật sưu tầm? Chẳng lẽ, chẳng lẽ trong dinh thự này còn có một gian phòng cất giữ kiếm khác?!"
Nguỵ Vô Tiện cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch, vỗ lên mặt bàn, "Chúc mừng, đoán đúng rồi".

Trong lòng thầm nghĩ đáng tiếc không phải là rượu.
Một bên, Lam Tư Truy sau một hồi do dự khá lâu, mới nói: "Nhưng mà, Mạc công tử, quản gia của vị phú thương này đích xác cũng chỉ nói cho chúng ta biết một chỗ cất giữ kiếm này, mà ông ta cũng biết chúng ta tìm bảo kiếm là để cứu mạng cho chủ nhân của ông ta, nếu như trong dinh thự thật sự có một gian phòng cất giữ kiếm khác, liên quan đến tính mạng, ông ta làm thế nào lại không cảm kích mà thông báo?"
Nguỵ Vô Tiện nhướng một bên lông mày, "Cho nên ta nói Cô Tô Lam thị các ngươi không biết gì về nhân tình thế thái cả, tâm tư đơn thuần như trẻ con, ngươi ngẫm xem, đối với một người sưu tầm mà nói, đồ sưu tầm chính là tính mạng sống còn của họ, đặc biệt là những kỳ trân dị phẩm có giá trị xa xi, tất nhiên là phải cất giấu thật cẩn thận ở nơi cực kỳ bí mật.

Nghĩ chắc là vị phú thương này đã sớm cảnh báo với quản gia rất nhiều lần, thậm chí lấy tính mạng để uy hiếp, bất kỳ lúc nào, cũng không thể tiết lộ chỗ cất giấu bí mật cho bất kỳ ai.

Bởi vậy cho dù phương thân tự mình rơi vào bẫy, quản gia vẫn không dám tuỳ tiện nói ra chỗ đó với một nhóm người xa lạ, hơn nữa phú thương chưa chết, nhỡ đâu ngày sau hắn tỉnh lại, nếu chứng minh bảo kiếm đó không liên can gì đến việc phú thương phát cuồng, phú thương trách tội lên đầu quản gia, quản gia đương nhiên xui xẻo.

Cho dù bảo kiếm thật sự có quan hệ với chuyện hắn phát cuồng cũng nhờ vậy giữ được tính mạng an toàn, nhưng lòng người khó dò, nếu sau đó chỗ cất giấu bí mật bị mất trộm hoặc có chuyện bất ngờ xảy ra, ai có thể nói vị phú thương đó sẽ không vì thế mà sinh ra nghi kỵ hiềm khích, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là trách cứ quản gia đã tiết lộ ra nơi này.

Thứ hai cho dù phú thương chết rồi, ông ta tuân thủ lời hứa, cũng không thể nói ông ta làm sai cái gì, còn nữa..."
Lam Cảnh Nghi vội kêu lên: "Còn nữa thế nào?"
Đáy mắt Nguỵ Vô Tiện hiện lên vẻ bí hiểm khó đoán, "Còn nữa, một khi phú thương chết đi, không ai biết được chỗ cất giấu bí mật, vậy kho tàng trong mật thất đó, quản gia có thể đương nhiên thần không biết quỷ không hay chiếm làm của riêng, nhất thời giá trị con người tăng vọt, một sớm một chiều từ nô bộc trở mình thành chủ nhân cũng không phải là không thể tưởng tượng".
Nghe được một lần phân tích lợi hại về lòng người, mấy tiểu bối Lam gia này sửng sốt ngây người, sau một lúc lâu, mới có người thốt lên một câu: "Tốn tâm tư như thế thật là hiểm ác, đê tiện, vô sỉ!"
Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện lại ngớ người, cũng không biết câu đánh giá này là nhằm vào quản gia bị hắn phân tích một hồi, hay là nhằm vào hắn, người có thể nghĩ ra và phân tích hành vi đê tiện đến mức độ này.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Lam Tư Truy thỉnh giáo nói: "Vậy nếu quản gia thật sự bởi vì nguyên nhân này không chịu nói ra nơi cất giấu bí mật, theo tiền bối chứng kiến, hiện giờ phải làm như thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện nghĩ cũng không thèm nghĩ đã buột miệng thốt ra: "Đương nhiên là nghiêm hình tra tấn một phen..." Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của mọi người, hắng hắng giọng, lại nói: "Đương nhiên là phải dùng tình cảm tác động tình cảm, dùng lý lẽ đến tác động đến lý trí, đánh thức mặt lương thiện của con người".
Làm lơ một đám ánh mắt hoặc ghét bỏ, hoặc hoài nghi, hoặc khiển trách đổ dồn lên người hắn, Nguỵ Vô Tiện quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, khoé miệng cong lên một nụ cười đắc ý, giống như đang hỏi: "Thế nào, Hàm Quang Quân, phân tích này của ta lợi hại hay không lợi hại, có xứng đáng nhận được một lời khen ngợi thật lớn hay không?"
Lam Vong Cơ ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn, ngắn ngọn nói: "Xuất phát".
***
Mọi việc tiến hành thuận lợi hơn so với dự đoán trước đó của Nguỵ Vô Tiện rất nhiều, trong lòng hắn hoàn toàn cho rằng lần này hắn cần phải đích thân ra tay, không nói đến một trận nghiêm hình tra tấn, ít nhất cũng phải vừa đe dọa vừa dụ dỗ cũng phải khuất phục cho được cái người nhìn thấy chủ nhân hai lần phát điên vẫn có thể giữ kín như bưng này.
Ai ngờ, chỉ cần Lam Vong Cơ đứng trước mặt quản gia kia, từ trên cao nhìn xuống, mặt vô biểu tình, vừa âm trầm vừa thấp giọng nói một câu: "Xin hỏi, có còn chỗ cất giữ kiếm nào khác, mà chưa báo cho chúng ta không?" Quản gia lập tức giống như là thu nhỏ lại ba vòng, chỉ nơm nớp lo sợ duy trì được một lúc, đã tiết lộ.
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc, thầm nghĩ quản gia này cũng quá hèn nhát rồi, mệt ta còn bố trí cho ông ta nhiều tiết mục vong ân bội chủ, tàn nhẫn độc ác như vậy, nhưng bị Lam Vong Cơ trừng mắt nhìn mấy cái, liền khai hết ra, nhớ lại ta mỗi ngày bị y dùng đôi mắt hình viên đạn lăng trì hàng ngàn hàng vạn lần, không phải cũng vẫn sống sót đây sao.

Chỉ là hắn không biết, người ở trước mặt Lam Vong Cơ mà không sợ hãi, không biết sống chết như thế thật đúng là chẳng có mấy ai.
Theo lời quản gia, sau khi ấn vào một hộc giấu kín bên trên phòng cất giữ kiếm, một lối đi bí mật hiện ra.
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi vào.
Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu suy nghĩ, đây là có ý gì, đây rốt cuộc là ánh mắt khen ngợi thừa nhận kế hoạch của hắn tiến hành thông suốt à? Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy bị cái liếc mắt này quét qua khiến cả người lạnh buốt vậy, càng giống như là, biểu tình không thể không tha cho mạng chó của hắn vài ngày, nên trong lòng không thấy vui?
Mới vừa bước vào bên trong mật thất này, một loạt đèn trên tường tự sáng lên, Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm ngay cả pháp khí này cũng có, tuỳ ý xem sơ qua một lượt, quả nhiên bên trong cất giữ đều là những thứ phi phàm như hắn dự đoán.
Bọn tiểu bối Lam thị nối đuôi nhau theo vào, an an tĩnh tĩnh, không dám động đến tài sản của người khác.

Còn Nguỵ Vô Tiện, tay chân không chút nào quy củ, sờ sờ chạm chạm, cái này gõ gõ, để sát bên tai nghe, cái kia chọt chọt, lại còn cái nào cũng phải bình luận một phen, không chỉ có bình luận, còn liên tục vẫy tay về phía Lam Vong Cơ, "Hàm Quang Quân, ngươi mau đến xem thử cái này!"
Một cái hộp gỗ dài cỡ chừng một sải tay, có phết một lớp sơn dầu, trên hộp có hoa văn đơn giản mà cổ xưa.
Lam Vong Cơ vốn không muốn để ý tới hắn, thấy hắn dừng lại hồi lâu, thậm chí cũng không nói lời nào, chỉ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm, cả người thế mà lại yên lặng hẳn.
Lại sau một lúc lâu, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên giơ tay ra, làm như muốn mở nắp hộp.
Lam Vong Cơ nói: "Đừng động".
Nguỵ Vô Tiện giống như mắt điếc tai ngơ, một tay mở ra, nhìn vào bên trong, thế nhưng lại trống không, như là muốn xác nhận một lần nữa, lại đưa tay vào bên trong, khuấy mấy cái, bỗng dưng cả người rung lên một trận, giống như con tôm búng ngược về phía sau, ngã vào trong lòng Lam Vong Cơ, nháy mắt ôm chặt lấy cánh tay Lam Vong Cơ, như thể chịu một sự kinh hách cực lớn, "Hàm, Hàm Quang Quân, bên trong có người!"
Mọi người kinh hãi, nhất thời da đầu một trận tê dại, nghĩ thầm phú thương này chẳng lẽ là một sát thủ máu lạnh giết người phanh thây, vì không muốn bị người ta phát hiện mà giấu thi thể trong mật thất?!
Lam Vong Cơ nâng Nguỵ Vô Tiện dậy, sau đó kiên định đẩy hắn ra, Nguỵ Vô Tiện như là quá mức sợ hãi, lại vòng ra phía sau Lam Vong Cơ, đôi tay không chút khách khí quàng ở eo y, rồi túm chặt lấy đai lưng của y.

Lam Vong Cơ thấy không dễ dàng phủi hắn đi được, nhất thời không muốn so đo với hắn, chỉ chậm rãi đi về phía hộp gỗ đó, cúi người nhìn, "Không có vật gì".
"Hả??" Nguỵ Vô Tiện thấy bộ dạng Lam Vong Cơ không giống lừa hắn, miễn cưỡng đi qua, thật cẩn thận nhìn lướt một cách nhanh chóng vào bên trong, "Kỳ quái? Mới vừa rồi còn nhìn thấy".
"Buông tay" Giọng nói lạnh lùng của Lam Vong Cơ truyền đến bên tai, Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại liền thấy ánh mắt tràn ngập cảnh cáo của y, lúc này mới phát hiện hoá ra chiếc đai lưng thẳng thớm của y đã bị xoắn lại thành một sợi dây thừng trong tay mình.
Nguỵ Vô Tiện đương nhiên không phải là người sợ hãi quỷ thần tà ám, chỉ là tình cảnh trước mắt thật sự quá mức quỷ dị, khiến người ta nổi gai óc, theo bản năng liền muốn túm lấy vật gì đó để trấn an, thấy thế vội vàng buông lỏng tay, cười làm lành một phen, còn ý định vuốt phẳng nếp nhăn, lòng bàn tay vuốt vuốt mấy cái chỗ bụng Lam Vong Cơ, cơ bắp săn chắc kia trong nháy mắt căng cứng, Lam Vong Cơ lùi lại như bị điện giật, nghiến răng hướng ánh mắt đầy sát ý về phía Nguỵ Vô Tiện.
"Hử? Thực xin lỗi, thực xin lỗi Hàm Quang Quân, ta không phải cố ý".

Dứt lời, Nguỵ Vô Tiện lại đi về phía hộp gỗ, "Hàm Quang Quân, ngươi có cảm giác được cái gì hay không?"
Lam Vong Cơ thu hồi tầm mắt khỏi người Nguỵ Vô Tiện, cũng đến gần hộp gỗ, nhìn chăm chú, dần dần, một cảm giác xa xăm lâu đời bao trùm lấy y, nội tâm bỗng nhiên trở nên cực kỳ bình tĩnh.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy biểu tình của y, biết y cũng cảm nhận được cùng một loại cảm giác, hỏi: "Ngươi cảm thấy đây là cái gì?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi chăm chú, hỏi ngược lại: "Vừa rồi người nhìn thấy cái gì trong hộp gỗ này?"
Nguỵ Vô Tiện cố gắng nhớ lại, sau một lúc lâu chần chừ, lại đưa tay vào, lần này, kiên trì một khoảng thời gian, mới rút tay về, nghiêm nghị nói: "Một đứa trẻ".
Thấy Lam Vong Cơ sau một lúc lâu không nói gì, Nguỵ Vô Tiện cúi xuống, lại cẩn thận xem xét hoa văn quanh thân hộp gỗ, ẩn ẩn cảm thấy hình như đã nhìn thấy ở đâu đó.
Bỗng nhiên, từ trên đỉnh đầu truyền xuống giọng nói của Lam Vong Cơ: "Quan tài gỗ".
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc, "Ngươi đang nói, cái hộp gỗ này là một quan tài trẻ con?"
Lam Vong Cơ gật đầu, "Vừa rồi thứ ngươi nhìn thấy hẳn là tàn ảnh của đứa trẻ từng táng trong quan tài gỗ này".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Khẩu vị của chủ nhân nhà này cũng quá nặng, không lý do đặt một quan tài trong mật thất, cũng không sợ xui xẻo.

Ủa? Gia đình này có trẻ con không?"
Tuy rằng khẩu vị kỳ lạ, nhưng hiển nhiên không phải bọn thứ bọn hắn muốn tìm, Lam Vong Cơ không hề phân tâm, sải bước chân, đi đến trước một vách tường trưng bày bảo kiếm.
Một thanh kiếm bằng sắt dày nặng toàn thân đen tuyền để trên giá kiếm, quanh thân tản ra hắc khí âm u lạnh lẽo quỷ quyệt.
Nguỵ Vô Tiện cũng bước theo lại chỗ này, thấy Lam Vong Cơ nhìn thanh kiếm, hơi thất thần.

Theo tầm mắt nhìn lại, Nguỵ Vô Tiện liền biết tại sao Lam Vong Cơ có phản ứng này.
Ngoại hình thanh kiếm này, thậm chí cả tay nghề cũng cho người ta có cảm giác âm u lạnh lẽo, cực kỳ giống với thanh kiếm mà ngày trước Nguỵ Vô Tiện lấy được trong thân thể của Đồ Lục Huyền Vũ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui