Lúc Lam Vong Cơ từ Thì Hoa viên trở lại khách điếm, Lam Tư Truy nói với y, một gia đình họ Thẩm trong thành Đàm Châu cũng đưa bái thiếp tới.
Lam Cảnh Nghi kinh ngạc nói: "Không thể tưởng tượng được một toà thành nhiều hoa xinh đẹp như vậy, lại có nhiều sự việc kỳ quái.
Vụ trước là lang quân không được như ý nguyện, thâm tình mà mạo phạm, lần này không phải là cô nương tình ý đã định, chỉ hận duyên phận như sương đêm đấy chứ?"
Một người khác trêu chọc: "Cảnh Nghi, chẳng lẽ thoại bản ngươi mới mua hồi nãy có câu chuyện như vậy?"
Lại có người nói: "Cảnh Nghi, ngươi vậy mà mua thoại bản ư? Chẳng lẽ viết toàn là chuyện tình yêu nam nữ? Ngươi không sợ Hàm Quang Quân phạt ngươi?"
Lam Cảnh Nghi bị doạ nhảy dựng, sợ hãi rụt rè liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái.
Lam Vong Cơ bình tĩnh uống một ngụm trà, nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai xuất phát".
Không biết là cảnh xuân sắc bên trong thành Đàm Châu làm say lòng người, hay vụ phong ba ở Lý gia gieo mầm trong lòng các thiếu niên ngây thơ, mà lúc đi trên đường, cứ luôn nghe thấy tiếng thì thầm, trò chuyện khe khẽ, đều là thảo luận về chuyện tình yêu nam nữ.
"Cảnh Nghi, thoại bản kia của ngươi thật sự có câu chuyện như vậy?"
"Duyên phận như sương đêm là có ý gì? Là duyên phận ngắn ngủi giống sương đêm à?" "Sương chỉ đọng lại vào ban đêm, sáng hôm sau đã biến mất không tăm tích, vậy duyên phận không khỏi cũng quá ngắn ngủi đi?"
"Chỉ là duyên phận một đêm sao? Đó là duyên phận gì chứ?"
"Các ngươi đang nói cái gì thế...!cũng không xấu hổ à?"
"Xấu hổ cái gì? Chẳng lẽ ngươi hiểu? Nhưng thật ra mà nói, rốt cuộc là có ý gì?" "Khụ, con nít con nôi, không được nghe mấy chuyện này..."
"Không được nghe mấy chuyện này? Ngươi không phải cũng lớn bằng chúng ta hay sao? Ta thấy là ngươi không hiểu nhưng giả vờ là hiểu đúng không".
Lam Vong Cơ khẽ liếc mắt qua, bọn tiểu bối lập tức im bặt không nói nữa.
Thẩm trạch tuy không nhà cao cửa rộng như Lý trạch, nhưng cũng là gia đình giàu có, phong cách khác với nhà to sân rộng ồn ào náo nhiệt của Lý gia.
Thẩm trạch ở một góc xa xôi trong thành, cánh cổng vào nhà nghiêm ngặt, gia đinh rất ít, lại hiếm khi nói cười, mỗi người đều một bộ dáng vẻ ôm tâm sự khác nhau.
Vợ chồng Thẩm thị tiếp đãi mọi người Lam thị ở sảnh ngoài.
Giữa mày hai vợ chồng lộ ra vẻ lo lắng trầm trọng, lời nói ngập ngừng, sau một lúc lâu vẫn chưa đi vào chuyện chính.
Sau khi trò chuyện khách sáo một hồi, Thẩm lão gia thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Việc mà hai vợ chồng chúng ta muốn nhờ, sợ rằng đôi ba câu không nói rõ được, mời các vị tiên sư dời bước đi xem, đợi đến lúc các người nhìn thấy a Mạc, lập tức sẽ hiểu rõ".
Mọi người không rõ nội tình, chỉ đi theo hai vợ chồng đi đến Đông viện, xuyên qua một cánh cổng có hoa rũ, vòng qua một dãy tường có điêu khắc hoa cỏ, hiển nhiên là đi vào trong viện tử của một nữ tử khuê các.
Lam Vong Cơ đứng trong viện, hơi do dự.
Thẩm lão gia thấy thế, trong lòng hiểu rõ, nói: "Không phải là tại hạ cố tình vi phạm lễ nghĩa, chỉ là a Mạc, thân có vấn đề nan y, ôm bệnh trong người, ra vào không tiện, mong các vị tiên sư thông cảm".
Lam Vong Cơ gật đầu.
Đang định đẩy cửa đi vào, thân hình Thẩm lão gia ngừng lại, xoay người nhìn lướt qua mọi người, hình như có lý do khó nói, chần chừ nói: "Tình huống của a Mạc, mong các vị tiên sư hứa giữ bí mật, thật sự là không hy vọng chuyện riêng tư của gia đình bị tiết lộ ra bên ngoài".
Lam Vong Cơ nói: "Nhất định tuân thủ".
Mọi người vào tới trong phòng, đã nghe thấy mùi mực, ngước mắt nhìn, chỉ thấy trên tủ âm tường, trên án thư chồng chồng chất chất, tất cả đều là sách.
Đủ loại sách, có kinh sử tử tập (gồm sách kinh điển, lịch sử, chư tử và văn tập), cũng có thoại bản phổ thông, truyền thuyết kỳ quái thú vị.
Trong một góc thậm chí còn có mấy chồng y thư, ngoại trừ các tác phẩm kinh điển như [Hoàng đế nội kinh], [Bàn về thương hàn và các bệnh khác], còn có không ít những tập sách nhỏ hiếm lạ ít phổ biến, chuyên trị các loại bệnh nan y, thoạt nhìn là gom góp mang về từ các nơi chữa bệnh tình cờ đi ngang qua.
Gia quy Lam gia nghiêm ngặt, nam nữ phân biệt, đám biểu bối Lam gia này lớn như vậy, vẫn chưa từng ra vào khuê phòng của thiếu nữ, lúc bước qua bậc cửa, cả đám đều nơm nớp lo lắng, một bên mặc niệm gia quy Lam thị, hành vi cử chỉ đoan chính đến mức không sai sót, một bên ánh mắt lại bay bổng, tò mò không biết khuê phòng của tiểu thư gia đình giàu có là như thế nào.
Nhưng không ngờ rằng, không có trướng rũ màn che sáng chói diễm lệ, cũng không có phấn son đập vào mặt, mà lại giống như một bức tranh thuỷ mặc với bút pháp vô cùng nhẹ nhàng, bàn ghế đơn giản, mùi mực sách lượn lờ trong không khí, phong cách thật kỳ diệu lại trùng hợp với phong cách của Vân Thâm Bất Tri Xứ, bất chợt cảm thấy vô cùng thân thiết.
Tấm rèm màu trắng thuần khiết được vén lên, một nha hoàn bước ra từ phòng bên trong, khom người thi lễ với mọi người, sau đó vội vàng lắc lắc đầu với Thẩm lão gia.
Thẩm lão gia thở dài một hơi, khẽ ngước cằm, hướng về phía bên trong phòng lên tiếng: "A Mạc à, tiên sư được ta mời, đã tới đây muốn xem tình trạng của ngươi một chút.
Khách quý đến, ngươi không nể mặt ta, cũng nể mặt các vị tiên sư, bước ra gặp đi".
Một giọng nói hơi trầm thấp cách tấm rèm truyền đến: "Tâm ý của lão nhân gia ngài ta nhận, chỉ là lại muốn xem ta như con khỉ mà đùa giỡn lần nữa, để người trong phòng ngoài phòng xem trò mới, sau đó tiên sư bó tay không có biện pháp, cũng mất mặt, hai bên đều thiệt, cần gì phải như thế chứ".
Thẩm lão gia bị nghẹn một hồi lâu, hướng ánh mắt xin lỗi về phía Lam Vong Cơ, thấy y vẫn bộ dạng điềm tĩnh, trong lòng hơi thả lỏng, đang nghĩ xem nói như thế nào để thuyết phục đại tiểu thư bướng bỉnh này.
Lam Tư Truy ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ lại lên tiếng: "Thẩm cô nương không cần lo lắng, gia quy Cô Tô Lam thị, không bàn luận chuyện của người khác, bí mật riêng tư của cô nương, chúng ta tuyệt đối sẽ không nhắc tới với người bên ngoài.
Thứ hai, tuy rằng không chắc chắn hoàn toàn có thể giúp ích cho tình trạng của cô nương, nhưng sẽ cố gắng thử một lần".
"Cô Tô Lam thị?..."
Lam thị coi trọng lễ nghi, cư xử uy tín, tác phong làm việc được mọi người ca tụng, cho dù ở nơi bá tánh bình thường, cũng là có chút danh tiếng, hiện giờ chút danh tiếng này dường như tác động đến vị cô nương đây.
Phía bên kia tấm rèm do dự một lát, "Xin các vị tiên sư thông cảm, cũng không phải là có ý từ chối, chỉ là trước đó trong nhà cũng mời rất nhiều tu sĩ huyền môn, nói là trừ tà trừ tuý cho ta, lúc đến đều hứa hẹn trịnh trọng, cuối cùng bắt không được thứ gì, chán nản rũ rượi, thất thểu trở về.
Các vị tiên sư gặp ta, nếu có đau đầu một trận, thì đừng trách ta không nhắc nhở trước".
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, tấm rèm được tiểu nha hoàn bên cạnh vén lên, mọi người đều nín thở chờ đợi, có thể khiến người ta vừa nhìn thấy là đau đầu ngay, chẳng lẽ là một tiểu cô nương có gương mặt xấu xí, thậm chí là dung mạo quái dị? Ai ngờ, chậm rãi bước tới, lại là một bà lão có bề ngoài khoảng 60 tuổi.
Mọi người trong lòng đều sửng sốt, hồi nãy nghe Thẩm lão gia kêu nàng là a Mạc, mọi người đều cho rằng là con gái của Thẩm lão gia.
Nhìn bề ngoài Thẩm lão gia nhiều lắm là hơn 50 tuổi, mà vị cô nương a Mạc này lại nhìn lớn tuổi hơn ông ấy, chẳng lẽ là tỷ tỷ chưa lấy chồng của Thẩm lão gia sao?
Tuy hai bên tóc mai của Thẩm Mạc đã hoa râm, giữa mày có nếp nhăn, dường như có bệnh không tiện nói ra, nhưng khuôn mặt thanh lệ, khí chất ung dung, có thể nói lúc trẻ cũng là một đại mỹ nhân.
Nàng hướng đến mọi người gật đầu chào, ngồi vào vị trí bên cạnh, chứ không ngồi cùng vị trí chủ nhà với Thẩm lão gia, rõ ràng bối phận là bên dưới Thẩm lão gia, mọi người ai cũng xì xầm, chẳng lẽ vị Thẩm cô nương này bởi vì mắc căn bệnh lạ hoặc tà linh quấn thân, cho nên bị già hơn so với bình thường, chứ thực tế là nhỏ tuổi hơn Thẩm lão gia?
Thẩm Mạc chậm rãi nhìn lướt qua nhóm người Lam thị, ánh mắt rơi xuống trên người Lam Vong Cơ, hờ hững nói: "Trong lòng tiên sư chắc chắn đã đang suy nghĩ tuổi của ta, đúng không?" Lam Vong Cơ hơi gật đầu.
Thẩm Mạc bưng chén trà lên uống một ngụm, mới nói tiếp: "Nếu ta nói, ta nhỏ tuổi hơn tất cả các vị ngồi đây, không biết tiên sư có tin không?"
Lời vừa nói ra, khắp trong sảnh chấn động.
Đợi sau khi từ từ tiêu hoá những lời này, kinh ngạc qua đi, thì lại có một cảm giác lạnh lẽo sợ hãi chạy dọc theo sống lưng.
Lam Cảnh Nghi là thiếu kiên nhẫn nhất, thật vất vả mới nuốt xuống ngụm nước trà suýt bị phun ra, nhịn không được nói: "Sao có thể?!"
Thẩm lão gia làm như không ngạc nhiên trước tình huống đã thấy rất nhiều này, chắc là trải qua một lần nữa, thoáng lộ ra vài phần mệt mỏi, đợi mọi người gần như bình tĩnh lại, mới nói tiếp câu chuyện: "Chư vị tiên sư có lẽ sẽ không tin, nhưng đây hoàn toàn là sự thật.
A Mạc là con gái của ta".
Ngay cả Lam Vong Cơ, người xưa nay luôn mặt vô biểu tình, cũng lộ ra một tia kinh ngạc.
"Nói đúng ra, a Mạc là con gái nuôi của ta.
Bởi vì người vợ vụng về của ta cứ mãi không có con, cơ duyên đưa tới, bà ấy nghe một nhà bà con xa bên phía mẹ đẻ sinh được một người con gái, trong nhà khó khăn, không thể nuôi dưỡng, huống chi lại là một đứa bé gái, nên càng không muốn, cho mấy thỏi bạc, là có thể mang a Mạc – lúc đó còn là trẻ sơ sinh - trở về, nuôi dưỡng như con gái ruột.
Ai ngờ..." Nói đến đây, Thẩm lão gia đưa ánh mắt phức tạp về phía Thẩm Mạc, ánh mắt đó có trìu mến, có thương tiếc, thậm chí còn có một tia sợ hãi rất nhỏ đến mức khó phát hiện.
Khoé mắt Thẩm Mạc liếc nhìn về phía Thẩm lão gia, trên mặt gợn sóng bất kinh không nhìn ra bất kỳ manh mối gì, không biết là bản tính như thế, hay là nguyên nhân gì khác, cho dù đối với phụ thân, vẫn là nhợt nhạt như băng giá.
Thẩm lão gia cúi mặt xuống, sau một lúc lâu, mới gian nan thốt ra mấy chữ: "A Mạc được nhận nuôi cách đây 5 năm".
Mọi người thoáng sửng sốt, đến khi nhận ra câu nói ngắn ngủi này mang ý nghĩa gì, thì khiếp sợ đến nói không ra lời.
Lam Cảnh Nghi suýt chút nữa lăn từ trên ghế xuống, thật vất vả mới giữ vững được thân mình, lắp bắp nói: "Ngài, ngài, ngài là nói, a Mạc cô nương, à không, Thẩm...!Thẩm tiểu thư thực tế chỉ có, chỉ có năm tuổi....?!"
Rèm buông lặng lẽ, cửa lớn cửa sổ đóng kín, nhưng sau lưng làm như vô cớ thổi tới một trận âm phong, thổi trúng mọi người khiến lông tơ dựng đứng, toàn thân nổi da gà..