Nè Lam Trạm Ta Thật Sự Là Người Tốt


Thông Lung và Lam Vong Cơ đối mặt một hồi, ngửa đầu uống mấy chén, cũng không sốt ruột, thong thả ung dung tự rót cho mình, đồng thời đáp lại mấy câu với Nguỵ Vô Tiện.
Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh giống như một toà núi băng giá, đầu óc Nguỵ Vô Tiện ngược lại thanh tỉnh không ít, không dám sơ sẩy, uống trước vài ly, sau khi xác định rượu không có vấn đề, mới bắt đầu chậm rãi uống vào.

Rượu cay cuống họng, trong lòng không thoải mái lắm, nhưng trên mặt không dám lộ ra, thu lại miệng mồm lanh lẹ thường ngày, luôn luôn giữ cảnh giác, hàn huyên vài câu khách sáo với Thông Lung, một vò rượu đã xuống bụng.
Thông Lung cũng uống xong một vò, đang chuẩn bị ném que, Nguỵ Vô Tiện giơ tay lên, "Khoan đã, đợi ta kiểm tra bình hoa kia một chút".
Để đề phòng bị lén lút động tay động chân, Nguỵ Vô Tiện chạy vào tiền sảnh cẩn thận xem xét.
Thông Lung nhìn theo bóng dáng hắn, khoé mắt liếc Lam Vong Cơ một cái: "Xem ra, hắn vẫn không có dấu hiệu thông suốt ha..."
Chén trà đưa đến bên miệng Lam Vong Cơ, khựng lại.
Thông Lung tiếp tục nói: "Nếu như ngươi không có dũng khí kia, thì buông tay để cho ta.

Ta bảo đảm làm cho hắn thông suốt..."
Chèn trà vỡ nát giữa những khớp ngón tay trắng bệch của Lam Vong Cơ, loang xoảng rơi xuống đất, "Ngươi dám động vào một đầu ngón tay hắn lần nữa..."
Thông Lung nhướng mày, không đáp lời.
Lúc Nguỵ Vô Tiện nện bước quay trở lại, phát hiện sắc mặt Lam Vong Cơ càng kém hơn, trong lòng bối rối.

Miệng huýt sáo một tiếng, cầm lên một que tre, giơ tay ném.
Tiếp đó là tiếng que gỗ rơi vào bình.
Thông Lung theo sát sau đó cũng ném một que, thiếu niên đứng hầu rót đầy hai vò rượu mới.
Nguỵ Vô Tiện đang uống, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, nói với Thông Lung: "Ta nghe nói Thông Lung huynh quen biết hai vị cô nương Thẩm Mạc và Chu Tử Tước, vậy, ngươi cũng biết các nàng là yêu hả?"
Tay Thông Lung hơi dừng lại, nói: "Ta biết".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi cũng biết, các nàng là thứ gì biến thành yêu?"
Giữa mày Thông Lung hơi cau lại, suy nghĩ một hồi, chậm chạp nói: "Các nàng đều không phải là yêu linh sinh ra trong địa giới của ta, tình hình cụ thể ta không biết".
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc nói: "Các nàng đã chôn ở đây, nhưng lại không phải là sinh linh biến ra ở vùng gần Đàm Châu và Nghĩa Thành sao? Nếu không phải như thế, rốt cuộc các nàng đến từ chỗ nào?"
Đầu mày Thông Lung nhướng lên, thờ ơ nói: "Ta vừa mới nói, ta không rõ tình hình cụ thể.

Nếu các ngươi có hứng thú, thì tự đi điều tra đi.

Theo ta quan sát, các nàng là một loại thọ yêu cổ xưa".


(Thọ yêu là cây cối tu luyện thành yêu)
Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ liếc nhìn nhau.
Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Cây gì?"
Thông Lung khẽ chặc lưỡi, chậm rãi nói: "Tóm lại không phải là cây tầm thường.

Ít nhất trong địa giới của ta, không có loại cây này, ta cũng chưa bao giờ gặp qua".
Nguỵ Vô Tiện vẫn còn muốn truy hỏi tiếp, khoé mắt thoáng nhìn, thấy Lam Vong Cơ ngưng mắt ngẫm nghĩ, một lát sau hình như đã nghĩ ra, thầm nói, bộ dạng không tình nguyện của con dê này, không biết là thật sự không biết hay là cố tình giấu giếm, Lam Trạm đã có ý tưởng, vậy đợi tí nữa dò hỏi là được.
Ngàn ly không say có lẽ là nói ngoa, nhưng nói đến đánh giá bình phẩm trong việc uống rượu, Nguỵ Vô Tiện không thể nghi ngờ chính là một người có năng lực, rượu này của Thông Lung, ngay từ lúc chảy vào trong miệng, hắn đã biết không phải là thứ tầm thường.

Gặp rượu ngon, cho dù Nguỵ Vô Tiện tâm tình không tốt cỡ nào cũng sẽ lập tức bừng sáng, lúc này mười vò rượu đã vào bụng, càng lúc càng nóng người lên, ngà ngà ngất ngây, trên người chưa say, nhưng trong lòng đã say, máy hát cũng đã phát.
Thông Lung cũng là người thích nói chuyện phiếm, gặp phải Nguỵ Vô Tiện, nói trên trời dưới đất đông tây nam bắc một trận, cuối cùng quay về đề tài rượu này, Nguỵ Vô Tiện càng là hứng chí bừng bừng.

Hai người nói rất nhiệt tình, mấy đề tài trước, Lam Vong Cơ còn có thể thỉnh thoảng lạnh lùng xen vào một câu, đến đề tài này, thật sự bất lực, hoàn toàn chịu thua, chỉ ngồi một bên.
Nguỵ Vô Tiện uống đến lúc hứng khởi, ném ly, vén tay áo, cầm vò rượu ngửa đầu uống một hơi, rượu tràn ra khoé miệng, thấm ướt cả một mảng áo, hết một vò, hào sảng ném xuống mặt đất, rung đùi đắc ý cầm lấy một que tre.
Lam Vong Cơ thấy hắn đảo tới đảo lui, nhấc một cánh tay ôm eo hắn, để hắn đứng vững, "Đừng nóng vội, chậm một chút".
Nguỵ Vô Tiện cười nhẹ nhàng, "Lam Trạm, nhìn ta!" Nheo một mắt ngắm ngắm, bật người ném một cái.
Que tre quẹt vào miệng bình suýt rơi ra ngoài.
Trái tim Lam Vong Cơ treo lên chưa rơi xuống, Nguỵ Vô Tiện đã ôm một vò rượu khác, ừng ực tiếp tục uống vào.
"Uống chậm một chút, hại thân thể".

Lam Vong Cơ kéo hắn đến trước mặt, đôi mắt Nguỵ Vô Tiện hơi đỏ, vò rượu trong tay bị Lam Vong Cơ chắn ở bên ngoài, lập tức không vui.

Thèm một hồi, đôi đũa của Lam Vong Cơ đưa đến bên miệng hắn, lại mà muốn đích thân đút cho hắn, đường đường là Hàm Quang Quân vậy mà ân cần chăm sóc tới mức này, Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt không thể tin tưởng, mở to hai mắt nhìn y.
Lam Vong Cơ nói: "Há miệng".
Nguỵ Vô Tiện ngoan ngoãn há miệng, ngập ngừng ăn một miếng, chậm rãi nhai, đôi mắt đen láy sáng ngời vẫn nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ.
Uống một hồi, Nguỵ Vô Tiện đã ngà ngà say, nằm bò ra trên chiếc bàn dài bằng gỗ tử đàn, nhừa nhựa uể oải, tai tê xương ngứa, một bàn tay vuốt ve vò rượu, bàn tay kia càng thêm không an phận, hai ngón tay làm thành một người nhỏ, đi đi dừng dừng trên người Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ bị hắn quậy đến mức hô hấp hơi loạn, ngọn lửa trong tim bùng cháy, im lặng tự mình uống mấy ngụm trà xanh.
Nhưng điều khiến Lam Vong Cơ càng thêm phiền lòng chính là, thái độ đáng yêu và dễ thương này của Nguỵ Vô Tiện, không phải đối với một mình y, dưới ảnh hưởng của rượu, tính tình thường ngày của Nguỵ Vô Tiện đều bị phóng đại bảy phần, lực chú ý dễ dàng bị những thứ mới mẻ thu hút, Thông Lung từ trong hầm rượu lấy các loại rượu ủ lâu năm của các nơi, mỗi loại hắn đều phải thử một ngụm, Thông Lung sai người lấy một vài đồ vật tinh xảo khai quật được trong hầm mộ, hắn đều phải cầm lên thưởng thức một phen.


Thấy người khác cũng cực kỳ nhiệt tình, choàng vai bá cổ, ngay cả hai thiếu niên đứng hầu bên người Thông Lung cũng bị hắn kéo vào uống mấy vò.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện kỳ lạ ở chỗ, ngươi thì say, nhưng năm giác quan lại càng lúc càng sắc bén nhanh nhạy.

Có mấy lần, thẻ của hắn rơi vào bình một cách sát sao, Lam Vong Cơ nhìn thấy mà khẩn trương một hồi, vô tình nhìn sang Nguỵ Vô Tiện, thấy hắn cố gắng cắn môi, khoé mắt cong cong, rõ ràng là nghẹn cười đến mức vất vả, Lam Vong Cơ mới nhận ra là hắn cố ý đùa dai, lấy mình ra chọc ghẹo.
Đến lúc này, không những không ném hụt một que nào, mà làm như còn được Nguỵ Vô Tiện nâng cấp độ, từ trong ngực áo lấy ra một tấm khăn vải, bịt mắt ném, hắn chơi đến vui vẻ, Thông Lung càng xem càng trợn mắt há mồm, cao giọng uống vài ly cổ vũ, đồng thời vỗ tay nhiệt liệt.

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện hưởng thụ, đắc ý dào dạt, muốn cùng gã chơi mấy trò khác, Thông Lung nói trong phòng gã có các loại ná làm từ gân động vật, gân trâu, gân nai, gân cá sấu, tầm bắn và uy lực không phải tầm thường, mời hắn đi thưởng thức.

Nguỵ Vô Tiện nghe xong, lối kéo Thông Lung đòi đi, bị Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt nắm đai lưng, kéo trở về.
Thông Lung không đắc thủ được, nhướng lông mày lên, liếc nhau với Lam Vong Cơ.
Ánh mắt Lam Vong Cơ như mũi tên bắn tới, động tác trên tay căng thẳng, không dám để Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh Thông Lung nữa.

Với bộ dạng không hề phòng bị hiện giờ của Nguỵ Vô Tiện, Thông Lung mà sử dụng một vài thủ đoạn mưu kế, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Nếu như người bị bắt cóc ngay dưới mí mắt của y, chỉ sợ là có đi mà không có về.
"Dựa vào cái gì mà không cho ta đi!" Nguỵ Vô Tiện hậm hực gắt gỏng, Lam Vong Cơ phải chịu một hồi giận dỗi.
Lam Vong Cơ cũng không nói rõ, một tay vén tay áo, một tay rót rượu cho hắn, Nguỵ Vô Tiện buồn bực uống một ngụm vào họng.

Ánh mắt Lam Vong Cơ ôn nhu, lấy một đĩa đồ ăn vặt, theo khẩu vị của hắn mà gắp đồ ăn, sau đó lần lượt đưa cho hắn, sợ hắn chỉ lo uống rượu sẽ hại cho thân thể.

Nguỵ Vô Tiện bị y nhìn đến cả người mềm nhũn, một bụng giận dỗi nhất thời tan thành mây khói, chỉ đành ngoan ngoãn ăn đồ ăn.
Lúc Lam Vong Cơ làm những việc này, vẫn điềm tĩnh thong dong, gắp đồ ăn rót nước uống là được gia quy rèn luyện từ nhỏ, nhất cử nhất động, ưu nhã cân bằng, động tác không thừa không thiếu, cực kỳ đẹp đẽ.

Nguỵ Vô Tiện bình thường không có bao nhiêu cơ hội ngồi cùng bàn ăn với Lam Vong Cơ, mỗi lần gặp nhau, đều nhìn đến mức không chớp mắt, lần này cũng không ngoại lệ.

Nhìn đến cao hứng, lại nhịn không được mà đi trêu chọc Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ không so đo với hắn, chỉ nhẹ nhàng tránh đi, Nguỵ Vô Tiện càng thêm được voi đòi tiên, giơ đôi đũa dính đầy dầu mỡ quẹt lên gương mặt trắng nõn tuấn nhã của y.

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, trong lúc đùa giỡn, sợ làm dơ quần áo, một tay giữ chặt Nguỵ Vô Tiện, một tay lấy đôi đũa đi, Nguỵ Vô Tiện càng muốn làm cho y bị dơ, đôi đũa giống như bảo kiếm, múa vun vút, nhẹ nhàng xẹt qua tóc mai của y, khều ra vài sợi tóc từ mái tóc đen được chải tỉ mỉ, Lam Vong Cơ không thể nhịn được nữa, duỗi tay cào vào eo hắn.

Nguỵ Vô Tiện cười to khanh khách, né trái né phải, chỉ một lát liền ầm một tiếng, tự mình ngã lăn ra đất.
Lam Vong Cơ nắm lấy hắn, hắn giả vờ như say đứng không vững, thuận thế ngã một cái, mặt không đỏ tim không đập mà mò mẫm đùi Lam Vong Cơ, vịn đứng lên.
Thông Lung im lặng nhìn một hồi, một thiếu niên đi lên ngồi lên chân gã, dán vào lòng ngực gã, bị gã nhẹ nhàng đẩy ra.

Đôi mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện, si mê bất động.
Lam Vong Cơ tuy cùng Nguỵ Vô Tiện đùa giỡn, nhưng vẫn âm thầm quan sát Thông Lung, uống tới lúc này, gã và Nguỵ Vô Tiện không phân cao thấp, Nguỵ Vô Tiện đã có năm phần say, gã lại không hề hấn gì, tửu lượng sâu không lường được.
Nguỵ Vô Tiện uống xong một vò, đúng lúc thấy Thông Lung vừa ném xong một que, hắn cũng thấy một que, tụ lực đan điền, nghiêm túc nhắm chuẩn.
Thông Lung mới vừa rồi nhìn bọn hắn chơi đùa, làm như đã trộm nhìn ra được tình cảnh sống chung hàng ngày của hai người, ngươi tới ta lui, giữa lúc dục cự hoàn nghênh, vẫn giữ đúng chừng mực.

Những trêu chọc vô tình hữu ý kia của Nguỵ Vô Tiện, gã nhìn mà miệng khô lưỡi khô, Thông Lung nhìn thèm thuồng một trận, nhân lúc Nguỵ Vô Tiện ném que, quay đầu nói nhỏ với Lam Vong Cơ: "Lam nhị công tử quả nhiên chính trực đàng hoàng, tại hạ bội phục.

Nếu là ta, nhất định là không làm được..."
Lam Vong Cơ cũng không đáp lời, liếc mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, lại phát hiện hắn đang quỳ rạp trên mặt đất, tư thế cực kỳ bất nhã, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ra xa.

Một con vật nhỏ lông xù ở trên tay hắn nhảy lên, trốn vào góc tường.

Lam Vong Cơ nhìn theo ánh mắt hắn.
Que tre rơi xuống đất.
Chén rượu đã đưa đến bên miệng Thông Lung ngừng lại giữa chừng, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó, thay thế bằng cơn mừng rỡ như điên, một ngụm uống hết, hai bước đã đi đến bên người Nguỵ Vô Tiện.
Không ngờ Lam Vong Cơ trước gã một bước, kéo Nguỵ Vô Tiện lên khỏi mặt đất, vỗ vỗ đất dính trên người hắn, trầm giọng nói: "Sao thế này?"
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt xấu hổ, sau đó lên án nói: "Không trách ta được! Ta mới vừa nhìn thấy một tên trộm! Nó...!ủa? Đi đâu rồi?"
Nguỵ Vô Tiện người này, trời sinh ham chơi, phàm những trò chơi vui, náo nhiệt, hắn đều học một lần, là thành thạo mọi thứ, mấy trò ném que vào bình lại càng là món sở trường, sau khi uống rượu xong thậm chí còn ném giỏi hơn, trên thế gian có lẽ không có người nào vượt qua, nhưng hắn thua cũng bởi tính tình ham chơi này.

Mới vừa rồi ném que, một con sóc con từ trên mái hiên chạy xuống hành lang, trong miệng ngậm một hạt dẻ tròn vo, cực kỳ giống hạt dẻ trên bàn kia của bọn hắn.
"Hay cho tên trộm nhỏ, để ta bắt được là xong đời!" Cả trái tim bay đi, cái que tiện tay ném đại, sau đó chạy đi bắt nạt con vật nhỏ, ai ngờ không bắt được con vật nhỏ, que cũng không ném trúng, que gỗ "cộp" một tiếng đụng vào miệng bình, văng ra.
Thông Lung mặt mày hớn hở đi tới bên cạnh hai người, ánh mắt quét qua vài lần lên đôi môi mềm ướt đẫm rượu của Nguỵ Vô Tiện, vẻ mặt sáng bừng, khoé miệng câu lên: "Nguỵ huynh, đa tạ!....!Như vậy, ta có phải là có thể, lấy phần thưởng của ta không...?"
Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện giật giật, chẳng lẽ thật sự phải hôn môi con dê này? Khoé mắt lơ đãng nhìn về phía Lam Vong Cơ, wow! Ánh mắt của Lam Vong Cơ thật đáng sợ...
Thông Lung thấy hắn tâm bất cam tình bất nguyện, chân không nhúc nhích nửa bước, híp mắt nói: "Nguỵ huynh, chẳng lẽ muốn nuốt lời?"
"Không đánh cược nữa!" Lam Vong Cơ lạnh lùng ném xuống một câu, sau đó kéo Nguỵ Vô Tiện đi ra ngoài.
Miếng thịt đã tới miệng cứ thế bay đi, Thông Lung làm sao chịu bỏ qua, giơ tay chụp lấy bên hông Nguỵ Vô Tiện.


Ánh mắt Lam Vong Cơ như một sợi dây lạnh lùng, toả ra luồng sát khí, vài luồng ánh sáng lạnh lẽo hiện ra, hai người bắt đầu đánh nhau ở trong sân.
Thông Lung lời lẽ chính đáng nói: "Đã đánh cược thì phải chịu thua, Lam nhị công tử đây là muốn đổi ý sao? Lật lọng như vậy, há phải việc làm của quân tử!"
Lam Vong Cơ không phủ nhận cũng không tranh luận, y chính là lật lọng, hàn khí dày đặc giữa kẽ răng, gằn từng chữ một nói: "Người này, ngươi không thể đụng vào".
Nguỵ Vô Tiện thoáng ngẩn ra.
Ta sắp hôn người khác, Lam Vong Cơ khẩn trương như thế làm gì?.....
Chẳng lẽ là, Lam Trạm y, kỳ thật âm thầm đối với ta....
Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu cười.
Sao có thể, Lam Trạm sao có thể thích nam tử, y cũng không phải là Long Dương đoạn tụ.
Huống chi, y còn có người trong lòng nữa mà...
Nghĩ kỹ lại, dù sao ngay từ đầu Lam Trạm đã nhìn Thông Lung không vừa mắt, có lẽ đúng là gia phong nghiêm cẩn của hắn, không thể nhìn nổi kiểu mê luyến bất luân trái với lẽ thường giữa nam tử với nhau này, không chỉ như vậy, thời niên thiếu y và ta đã làm loại chuyện này, vì vậy vi phạm gia quy, phạm phải sai lầm lớn, sự việc vẫn luôn tồn đọng trong lòng y đã lâu, hiện giờ đụng phải dịp này, đúng lúc bộc phát...
Nguỵ Vô Tiện thất thần một hồi, bỗng nhiên, một trận lá cây tùng ập tới hắn giống như một cơn bão.
Cây tùng cây trúc trong sân bị Tị Trần chém ngã trái ngã phải, Lam Vong Cơ hiển nhiên xuống tay không có chừng mực, nhìn dáng vẻ, là thù mới hận cũ, cùng thanh toán một lúc với gã.
Dưới cơn thịnh nộ của Lam Vong Cơ, từng chiêu kiếm tấn công như sấm sét, xuyên tim xuyên họng, chiêu nào chiếu nấy chí mạng.

Thông Lung âm thầm kinh hãi, trong nháy mắt trên người đã có thêm mười mấy vết chém toé máu dữ tợn, kiếm phong lướt qua, nhổ tận gốc những cây tùng phía sau gã, mái ngói chấn động vỡ một mảng.

Tuy nói nếu thật sự đánh nhau, gã cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong, nhưng trên người không thể không bị chọc mấy lổ thủng, toàn bộ toà nhà cũng sắp bị lật lên một nửa để chôn cùng.

Việc đã đến nước này, gã biết Nguỵ Vô Tiện có sức nặng trong lòng Lam Vong Cơ, đoạt người dưới tay y, là vạn lần không có khả năng, than thở một tiếng: "Được rồi, ta cũng không thích làm khó người khác, các ngươi đi đi".
Lúc hai người mới bắt đầu đấu với nhau, Nguỵ Vô Tiện còn lo lắng một chút, sợ Thông Lung có đòn sát thủ gì đó, lúc trước chưa dùng, hiện giờ gặp chuyện bất ngờ, khả năng phải chịu thiệt.

Nhìn một hồi, thấy Lam Vong Cơ trong trạng thái chiến đấu hoàn toàn, khí thế chém giết mạnh mẽ không thua gì Xạ Nhật Chi Chinh năm đó, liền thả lỏng, yên tâm thoải mái khoanh tay đứng nhìn.
Trận đánh bên kia đã đánh lên tới mái hiên, cao thủ so chiêu, sát khí bốn phía, mái ngói bị dợn sóng từng đợt trong không khí, chịu luồng sát khí đáng sợ của Tị Trần, rít gào, bay vút lên khoảng không ở trong sân.

Nguỵ Anh nhìn một hồi, sợ bị dư chấn liên luỵ, tránh ra xa, những tấm ngói kia rơi mạnh xuống đất, vỡ loảng xoảng giòn giã.
Hai người vì hắn đánh túi bụi, bên này, Nguỵ Vô Tiện vô tâm vô phế ngồi trên bàn, ôm một vò rượu, đung đưa chân, vui vẻ thoải mái tiếp tục uống.
Với thực lực của hai người, vốn tưởng rằng sẽ đánh tới khi mặt trời lặn, ai ngờ không bao lâu, Tị Trần đã vào vỏ.

Lam Vong Cơ ở xa nhìn thấy, Nguỵ Vô Tiện vậy mà vẫn đang uống rượu, bước chân lao đi như một cơn gió lặng lẽ, bay tới chỗ hắn.
"Nè? Vầy đã đánh xong rồi hả?....!Được, ta đi ta đi! Lam Trạm người đừng hung dữ với ta..."
Nhân lúc y không chú ý, Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ lấy một vò, giấu trong ống tay áo, thất tha thất thểu, không tình nguyện, bị Lam Vong Cơ kéo đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận