Văn Phi Khanh đem khoai tây đã được gọt nhẵn nhụi cắt thành sợi đều rồi mới đem trút gọn gang lên cái đĩa trắng tinh.
Điện thoại di động ở phòng khách vang lên tiếng, anh vừa xoa tay vừa đi đến phòng khách, khom lưng cầm lấy điện thoại trên ghế sô pha, màn hình vẫn sáng, là có người gửi tin qua vx cho anh.
Ôn Chiêu: Đã lâu không gặp.
Ôn Chiêu: Dạo này có lúc nào cậu rảnh không, có gì mình gặp nhau đi?
Thời gian hai tin tức gửi cách nhau có chừng hơn một giờ.
Văn Phi Khanh chợt nhìn đến cái tên Ôn Chiêu này, trong chốc lát vẫn nghĩ không ra là ai.
Trong đầu khuôn mặt của vô số người chưa từng lưu lại số đang hiện lên.
Trong lúc anh tính trả lời thì nghe thấy tiếng cửa bị mở ra.
Danh Phóng vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh Văn Phi Khanh nhăn màynhìn điện thoại, mặc một cái áo len cao cổ màu trắng và cái quần màu xám.
Trên người anh còn đang đeo một cái tạp dề màu xanh da trời, hai sợi dây lưng mảnh vòng qua eo tạo thành một đường cong thắt lưng duyên dáng, toàn bộ người ở dưới ánh đèn vàng nhạt phản chiếu vào, dịu dàng mà mê hoặc.
Văn Phi Khanh đang nhắn tin quay đầu ra mà nở một nụ cười mỉm: “Em về rồi à?”
“Dạ…, ” Danh Phóng vừa đáp lời vừa đổi giày, nét mặt có gì đó luống cuống, nhưng cuối cùng vẫn đi theo Văn Phi Khanh vào trong nhà bếp để phụ.
“Hôm nay ăn gì vậy anh?” Danh Phóng tò mò thò đầu vào trong nồi nhìn.
“Gà tiềm” Văn Phi Khanh trả lời, cầm cái nhẹ nhàng khuấy lên nồi canh màu trắng đục, “Chả phải em nói có cảm giác gần đây mình như bị thiếu chất sao? Anh đã học cách làm món gà tiềm này.”
“À” Danh Phóng nhìn anh rũ mắt mỉm cười, gò má mềm mại lại xinh đẹp, lời ra đến khóe miệng lại bị nuốt xuống, yên lặng thở dài, nghĩ thầm, thôi thì, kéo dài thêm chút nữa vậy!
Hai người yên lặng ăn cơm nước xong, Danh Phóng giành phần đi rửa chén, mà Văn Phi Khanh thì ngồi trên ghế sô pha, cầm máy tính bảng để tìm kiếm phòng ở.
Trong phòng bếp Danh Phóng rửa chén mà không yên lòng, thường thường quay đầu nhìn người trên ghế sô pha Phổ Lan (?).
Rõ ràng vóc dáng anh rất cao, lại ngồi co ro trên ghế sô pha nên nhìn yếu đuối hơn rất nhiều, có vẻ như từ lúc hai người bên nhau rồi, Văn Phi Khanh đã gầy đi bao nhiêu.
Hắn thở dài, tiếp tục rửa chén.
Người đang ngồi trên ghế, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bóng lưng của hắn.
Đến rồi đêm khuya, hai người đắp chăn bông nằm cạnh nhau trên chiếc giường mềm mại ấm áp.
Văn Phi Khanh nhìn Danh Phóng đang xoay người đưa lưng về phía anh, muốn thăm dò mà lấy tay mình chạm một cái vào bờ vai của hắn.
Danh Phóng quay đầu cười cười với anh, nói “Đi ngủ sớm một chút đi anh! Đừng quên ngày mai anh còn có cuộc họp quan trọng!”
Văn Phi Khanh giật giật đầu ngón tay, mím môi mỉm cười, “Ừ, em cũng đi ngủ sớm một chút.”
Anh nhìn trần nhà, mãi đến hừng đông mới có thể vào giấc ngủ, sau khi tỉnh lại Danh Phóng đã đi làm, dạo này tăng ca liên tục nên Danh Phóng luôn đi sớm về trễ,.
Sửa lại ống tay áo một chút, Văn Phi Khanh khẽ thở dài một hơi, trên đầu giường đang trưng khung ảnh chụp chung.
Hai người ôm nhau cười đến ngọt ngào, anh đi tới dùng đầu ngón tay sờ vào khuôn mặt của Danh Phóng.
♦♦♦
Đến lúc tan làm rồi, Văn Phi Khanh cũng không định lập tức đi ngay, trước đây anh có động lực để làm người đúng giờ tan sở.
Mà bây giờ, có vẻ như anh đã không còn cái động lực này nữa.
Điện thoại di động trên mặt bàn tít tít hai tiếng, là tin nhắn do Danh Phóng gửi đến.
Tiểu Phóng: Khanh Khanh, ngày hôm nay nhà mẹ em có việc nên em không về được, anh ở nhà ăn cơm ngon miệng nhé!
Văn Phi Khanh ấn vào nút tắt màn hình, trên màn hình điện thoại đã tối xuống là nụ cười tự giễu trên mặt anh.
Chậm rãi đến giờ tan tầm, xe Danh Phóng đã lấy đi nên anh chỉ có thể đón xe về nhàđến rồi.
Đến chỗ ven đường anh nhìn đồng hồ một chút, lấy điện thoại ra gọi xe, hẹn chỗ gặp tài xế rồi đi thẳng ra chỗ hẹn.
Lúc đi ngang qua cửa lớn, ánh mắt đang lơ là nhìn xung quanh, lại có một người đàn ông mặc bộ đồ vest phẳng phiu, đang đứng ở ngoài lớp cửa kiếng, đối diện với ánh mắt của Văn Phi Khanh.
Văn Phi Khanh lịch sự cười mỉm với người kia, tự tay đẩy ra cửa kiếng nặng nề, mới đi được hai bước đã nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, anh quay đầu, thấy người kia vẫn đi nhanh theo sau làm anh thoáng lưỡng lự rồi dừng lại.
Thấy anh ngừng lại, người đàn ông cũng dừng lại cách đó hai mét.
Gương mặt của người đàn ông có góc cạnh rõ ràng, khí chất trầm ổn, nhưng khí tức cả người lại có tính công kích mơ hồ.
Văn Phi Khanh nhíu mày, “Thưa anh, xin hỏi anh cần gì à?”
Người đàn ông vốn tính mở miệng lại đột nhiên dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào Văn Phi Khanh, nửa nụ cười lộ ra trên mặt cũng thu bớt lại, khi Văn Phi Khanh đang tính bỏ đi lại mở miệng nói: “Đã lâu không gặp.”
Văn Phi Khanh sửng sốt, lại cẩn thận nhìn cho kỹ người này, suy nghĩ một chút, do dự nói rằng: “Xin lỗi… Anh là?”
Môi người đàn ông giật giật, khẽ cười khổ, “Nhiều năm không gặp, anh không nhớ rõ tôi chắc cũng là bình thường,” ánh mắt hắn nặng nề, bên trong cất giấu rất nhiều điều nhìn không thể hiểu được.
“Tôi là Ôn Chiêu.”
Ôn Chiêu?
Văn Phi Khanh lập tức nhớ đến hai tin nhắn được gửi trên vx.
Anh không biết Ôn Chiêu, nhưng có thể xuất hiện ở trong group bạn bè ở trên đó thì nhất định là đã từng biết.
Sau đó bởi vì không biết nên cũng không để ý, cho nên cũng quên mất chuyện phải trả lời lại.
“Xin lỗi, ” Văn Phi Khanh sờ sờ chóp mũi, “… Bất ngờ quá nên tôi không kịp nhớ lại.”
Ôn Chiêu nhìn anh, chậm rãi mở miệng nói: “Tôi tìm anh, là bởi vì muốn có việc nói cho anh biết… Không biết có được hay không?”
Chỉ có Ôn Chiêu tự mình biết những lời này trước khi nói ra đã được suy đi tính lại đến cỡ nào, sợ người đã nhiều năm nay hắn không dám tiếp cận sẽ đề phòng với hắn.
“Ừm…… ” Văn Phi Khanh đang muốn trả lời là ‘được’, thì điện thoại di động reo chuông, tài xế đã đến rồi.
Anh nói tiếng xin lỗi với tài xế, hủy bỏ chuyến đi, ngẩng đầu chỉ thấy cái người tên Ôn Chiêu kia đã không thấy đâu.
Văn Phi Khanh có chút ngỡ ngàng, cuối cùng vẫn là đặt cái xe khác để trở về nhà.
♦♦♦
Văn Phi Khanh và Danh Phóng vẫn như trước, mỗi ngày gặp được nhau có một lần.
Ngày hôm nay rốt cục Danh Phóng được nghỉ, Văn Phi Khanh thấy khá vui vẻ mà làm một bàn ăn ngon, ngồi đối diện với Danh Phóng.
Cả thời gian vừa rồi hai người hiếm khi nào ăn cơm với nhau.
Văn Phi Khanh vô cùng cao hứng, trò chuyện một ít về công việc và những thứ linh tinh, đột nhiên nghĩ tới chuyện mấy ngày trước về người đàn ông đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất kia, anh cười nói với Danh Phóng rằng: “Mấy hôm trước có người đến tìm anh, nói là có việc muốn nói với anh, nhưng anh nghĩ mãi cũng không nhớ ra được người ấy là ai.”
Danh Phóng hiếu kỳ, “Không biết sao? Có khi nào là lừa đảo không!?”
“Chắc không phải đâu,” Văn Phi Khanh múc cho Danh Phóng một bát canh, như có điều suy nghĩ, “Trong phần bạn bè trong vx của anh có tên cậu ta, ghi là Ôn Chiêu.”
“Keng!”
Chiếc đũa của Danh Phóng rơi xuống bát, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Làm sao vậy? ” Văn Phi Khanh nhìn Danh Phóng sửng sốt, dừng một chút, hỏi: “Tiểu Phóng em sao đấy?”
“A… A, là, ” Danh Phóng bỏ vào trong miệng một cái chân giò hun khói, trả lời qua loa: “Hình như là bạn học thời đại học, khi đó chúng ta từng giao thiệp với cậu ta nên có biết nhau qua.”
“Vậy à?” Văn Phi Khanh chống cằm.
“Đúng vậy đúng vậy, ” Danh Phóng để đũa xuống đi tới phía sau Văn Phi Khanh ôm cổ anh, “Cơm nước xong chúng ta đi ra ngoài tản bộ đi! Được không anh?”
“Ừ, ” Văn Phi Khanh cũng đành chiều theo mà nhéo nhéo tay hắn.
Văn Phi Khanh nhìn vào cái gương, cẩn thận sửa lại một chút phần tóc mái, cảm thấy mái mình đã chạm tới lông mi nên hơi dài quá.
Nhưng bây giờ có đi tiệm uốn tóc lại thì cũng không còn kịp nữa rồi.
♦♦♦
“Khanh Khanh! Ạnh xong chưa đó?” ở phòng khách Danh Phóng đang thúc giục, “Ba mẹ còn đang chờ chúng mình đến ăn cơm đấy!”
“Ừ, đến đây!” Văn Phi Khanh đáp lời, lại kiểm tra một chút, áo len cổ lọ màu trắng, áo khoác da màu be, một đôi giày da đã được lau đến khi sáng bóng, anh thấy hài lòng mà cười cười.
Dọc theo đường đi Danh Phóng đều cứ căn dặn mãi là nhất định phải vâng dạ theo ý người lớn, ngàn vạn lần không nên tranh luận, nói cái gì cũng đừng có phản đối, cứ gật đầu trước đã.
Thật ra tính cách Văn Phi Khanh rất ôn hòa, tuy có tính kiêu ngạo của mình, nhưng luôn luôn lấy đại cục làm đầu.
Trong mắt người lớn từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn biết nghe lời, lớn lên cũng là một người con không khiến người lớn phải lo nghĩ gì.
Nhưng Văn Phi Khanh vẫn chăm chú nghe từng điều một, anh cũng thấy nhẹ nhõm hơn khi Danh Phóng dẫn anh về nhà hắn, sự thờ ơ trong tình cảm hai người giữa thời gian qua làm cho anh đã từng nghĩ rằng Danh Phóng không còn quá coi trọng mối tình này nữa.
“Mẹ, ba, tụi con về rồi ạ.”
Sau khi Danh Phóng mở cửa, ba mẹ Danh đang ngồi trên ghế sô pha đều nhìn sang.
Hai gương mặt vốn mang theo nét tươi cười nhẹ, sau khi nhìn đến Văn Phi Khanh đã từ từ phai nhạt đi.
“Ừm…, về rồi à” Ba Danh gật đầu, nhìn Văn Phi Khanh liếc mắt, không mặn không nhạt nói rằng: “Không có việc gì thì cậu đến chỗ này làm cái gì? Không phải nói công việc bận rộn lắm hay sao? Để Tiểu Phóng về một mình cũng được mà.”
“Ba à… ” Danh Phóng chú ý liếc nhìn Văn Phi Khanh, thấy nụ cười trên mặt anh vẫn ôn hòa không thay đổi, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi được rồi, cơm nước cũng nguộ lạnh cả rồi, nói chuyện này để làm gì,” mẹ Danh trừng chồng mình mấy cái,, tiếp nhận túi lớn túi nhỏ trong tay Văn Phi Khanh, thái độ mặc dù không nhiệt tình nhưng cũng không lãnh đạm như ba Danh, “Thằng bé này tay đã lạnh như băng rồi, đến đây sưởi ấm tay đi!”
“Con cảm ơn cô.
” Văn Phi Khanh đáp lại rồi cười cười với Danh Phóng đang căng thẳng.
Trên bàn cơm ba mẹ Danh hỏi han ân cần với Danh Phóng, thỉnh thoảng mới nói mấy câu với Văn Phi Khanh.
Cơm nước xong mẹ Danh ấn anh xuống không cho di chuyển, tự bà đi thu dọn chén đũa xong.
Ba Danh cũng kêu Danh Phóng đi vào trong phòng làm việc, cửa phòng đóng kín, không biết hai người đang nói cái gì đó bên trong.
Văn Phi Khanh mặc áo len cao cổ màu trắng ngồi ở trên ghế sô pha, hai tay đặt ở trên đầu gối không nhúc nhích nhìn hình ảnh trên ti vi.
Còn trên TV đang phát cái gì anh nhìn không thấy mà cũng không nghe lọt được tiếng nào.
Trong phòng làm việc truyền đến tiếng cãi vã, ngay sau đó là Danh Phóng cao giọng “Ba!”
Danh Phóng bị đánh.
Văn Phi Khanh chợt đứng lên, mới vừa đi hai bước về phía phòng làm việc đã bị mẹ Danh gọi lại.
Mẹ Danh cởi tạp dề ra, trên mặt có vẻ hơi xấu hổ, “Cháu không thích xem ti vi à? Cô cũng không biết cháu thích gì… “
Văn Phi Khanh nhìn chăm chú vào bà, nếp nhăn nơi, mái tóc đã lẫn nhiều sợi bạc, biểu cảm lúng túng khó xử.
Hai người im lặng trong mấy phút rồi, mẹ Danh mới mở miệng nói chuyện: “Thật ra… Cô biết cháu Phi Khanh đây rất ngoan, là một người có tiền đồ, nhìn lại đẹp trai.
Cô gặp nhiều đứa rồi mà không có mấy đứa cỡ tuổi cháu so được với cháu đâu.” Bà nhìn khóe miệng Văn Phi Khanh hơi mấp máy mà vẫn đang mím môi, lại cắn răng nói tiếp “Còn Tiểu Phóng nhà cô từ nhỏ đã không chín chắn, làm việc không thực tế, không biết lo lắng cho người khác, nó cũng đã… hại cháu.
Nếu như không phải do Tiểu Phóng, một người tốt như cháu chắc cũng sẽ không đi theo con đường này… “
“Cô à,” Văn Phi Khanh đột nhiên mở miệng, vẻ mặt của anh cực kỳ bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Con đường này không có gì là không đúng cả, Tiểu Phóng cũng không có hại cháu điều gì, đây chỉ là lựa chọn của cá nhân mỗi người thôi.”
Nói xong anh xoay người muốn bỏ đi, lúc mở cửa nghe được tiếng gọi theo của Danh Phóng: “Khanh Khanh!”
“Mày đuổi theo làm cái gì nữa!? Mày hại đến người ta còn chưa đủ sao!? Quay lại đây cho tao!”
“… Ba à!”
“Tiểu Phóng này, không phải mẹ nói với con, con nhìn một chút xem con đang làm chuyện gì, nếu như con không có lòng này thì một đứa nhỏ như thế… sao lại gặp phải con chứ, sao mẹ lại có một đứa con xấu xa như con… “
Những thứ âm thanh khác đã bị chặn ở sau cửa bên ngoài, Văn Phi Khanh bước từng bước trên hành lang rộng mở, có chút mờ mịt, anh ấn nút xuống thang máy, bình tĩnh đi ra khỏi khu chung cư.
Bên ngoài chung cư chính là một đường cái lớn, xe cộ như nước, những tiếng nói chuyện và các tiếng động khác hòa chung một chỗ vừa ầm ĩ vừa náo nhiệt.
Còn Văn Phi Khanh lại thấy được thế giới của mình cực kỳ yên tĩnh, anh đứng ở đó một hồi, bắt đầu không có mục đích, đi lung tung không biết đi hướng nào.
Sắc trời dần tối, những bảng quảng cáo đèn led lớn đều sáng lên, Văn Phi Khanh đi vào chỗ một quán bar vậy.
Lúc anh bước vào rồi, khung cảnh đang huyên náo ồn ào chợt im lặng đi không ít.
Rất nhiều người đều nhìn thấy anh đi về hướng quầy bar, thân hình anh tuy cao nhưng không lực lưỡng nên nhìn còn cao gầy hơn, vai rộng eo nhỏ mông hẹp, cặp giò vừa dài vừa thẳng, mái tóc màu đen, hai mắt đen nhánh, sóng mũi cao, khóe mắt rũ xuống, màu môi hồng nhạt.
Truyện Xuyên Không
Có người rục rịch, liếc nhìn nhau, có người đang quan sát các đối thủ cạnh tranh.
“Xin chào, anh uống gì ạ?” cậu bartender mặc đồng phục ở trước quầy lộ ra nụ cười với Văn Phi Khanh.
Một tay Văn Phi Khanh đang chống khuông mặt, một tay để lên bàn khe khẽ gõ một cái, “Gì cũng được.”
Bartender liếc nhìn anh một cái, đáng ra không được ngồi ở trước quầy, thế nhưng…
Anh khách này sao mà đẹp trai quá đi…
Một ly rồi lại một ly, Văn Phi Khanh bình tĩnh uống hết từng ly rượu được đưa tới.
Rượu vào càng nhiều, gương mặt trắng xanh của anh đã dần hồng lên.
Bartender đưa rượu nhìn đôi mắt của anh bị chất lỏng màu vàng óng làm sáng lên đến nổi bật, lại nhìn đám người đang rục rịch không yên xung quanh, cũng không biết có nên hay không nên nhắc nhở.
Vị khách đẹp trai này có vẻ không giống như là loại người có cuộc sống cá nhân tùy tiện, nếu như mặc kệ để anh cứ uống liên miên thế này thì…
Bartender do dự một chút, nhỏ giọng gọi anh: “Anh ơi anh có sao không… Cần tôi gọi người nhà của anh đến đón không ạ?”
“Hả…? ” Văn Phi Khanh nhướng mắt lên, khóe mắt hơi phiếm hồng, một đôi mắt mê ly bị ngọn đèn mông lung phản chiếu, anh chống cằm suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Trong nhà không có ai cả.”
“A… ” Bartender che miệng sợ bị những người khác nghe được, “Bạn, bạn cũng được, không nhất định phải là người nhà.”
“Ah… ” Văn Phi Khanh chớp mắt mấy cái, chậm rãi móc điện thoại di động ra, ấn vân tay mở Wechat lên.
Như một thói quen anh đi tìm tên Danh Phóng, sau khi tìm ra, lại rơi vào im lặng khi thấy hơn chục tin nhắn còn chưa đọc.
Dường như trong chốc lát anh đã quên rằng mình đã chia tay với Danh Phóng… Đầu óc có chút mơ hồ, anh không nghĩ ra tại sao lại phải chia tay, chỉ biết rằng lúc này đây không nên làm phiền tới Danh Phóng…
Văn Phi Khanh lặng lẽ nhìn cái tên Danh Phóng, đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo trượt lên trên màn hình, một cái tên lại xuất hiện ở trước mắt, có hai tin nhắn chưa đọc.
Ôn Chiêu: Xin lỗi, tôi
Qua hai tiếng sau mới lại nhắn thêm một tin nữa: Có chuyện này muốn nói cho anh biết, có được hay không?
Ôn Chiêu.
Trong đầu óc không minh lúc này của Văn Phi Khanh đột nhiên chợt xẹt ra một hình ảnh, đó là một người thanh niên thật cao, tóc ngắn, đang đứng ở trước mặt, nét mặt nghiêm túc nhưng có vẻ hơi căng thẳng.
Anh mở to mắt ra nhìn, hình ảnh lại biến đi mất.
Đã có ấn tượng, vậy nhất định là từng biết.
Văn Phi Khanh chậm rãi nhắn tin trả lời lại: Tôi đang ở chỗ này.
Sau đó gửi định vị qua, gửi xong mới đặt điện thoại di động xuống, bắt đầu vùi đầu vào uống rượu giải sầu.
Bartenđer đưa rượu thấy anh cuối cùng cũng kêu người đến đón, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lại âm thầm vui vẻ vì mình đã làm một chuyện tốt.
Mấy vị khách khác đang chộn rộn kia, cuối cùng cũng có một người quyết định ‘lên sàn’.
Đó là môt cô nàng mang giày cao gót, nhẹ nhàng ngồi ở phía trái bên cạnh Văn Phi Khanh, cái cằm xinh xắn hất lên, cười tủm tỉm nhìn hai gò má đã ửng hồng của anh, “Anh đẹp trai, đi uống chén trà cho tỉnh rượu với em không?”
“… Sao…? ” Văn Phi Khanh mê man ngẩng đầu lên.
Cô nàng kia bị vẻ đẹp của đôi mắt trong vắt kia gây kinh ngạc đến ngừng thở, càng thêm hạ quyết tâm nhất định phải ‘giao lưu’ thân mật với anh chàng đẹp trai này một phen.
Vì vậy đôi môi cong đỏ tươi kia kề sát vào, dịu dàng nói rằng: “Đi uống chén trà cho tỉnh rượu với em nhé trai đẹp?”
Đôi mắt mông lung của Văn Phi Khanh nhìn chăm chú vào cô nàng, đang lúc cô nàng bị nhìn như thế, mặt bắt đầu đỏ lên, lại mở miệng nói một câu: “Nhưng mà… Tôi cũng đâu biết cô là ai…”
Sắc mặt của cô nàng trở nên cứng đờ.
Văn Phi Khanh không để ý tới nữa cô ta nữa.
Cô nàng kia bị ‘phũ’ nhưng cũng chưa từ bỏ ý định, cô ta vén tóc mai bên kia lên, cười rồi sáp lại vào “Không quen cũng không sao hết, uống chén trà là quen nhau thôi… “
Bỗng có một cánh tay mạnh mẽ chen ngang giữa hai người, tách rời ra cô nàng đang sắp dí sát vào người Văn Phi Khanh kia.
Một giọng nói mang theo sự lạnh lẽo vang lên từ trên đầu của cô ta.
“Xin lỗi, xin cô cách xa khỏi bạn tôi ra một chút.”
Cô nàng kia bị phá đám, giận dữ xoay người lại trên cái ghế cao.
Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người đàn ông mặc một cái áo khoác măng tô màu đen, dáng người rất cao, mặt mũi lạnh lùng nghiêm nghị, sắc mặt nhìn như đang rất không vui, một đôi mắt sắc bén còn đang nhìn mình chằm chằm.
Thân thể nữ nhân co rụt lại, biết đụng phải thứ dữ rồi, hừ một tiếng ngoáy mông bỏ đi.
Không hề quan tâm đến cô nàng đã bỏ đi kia, người đến một tay chống lên trên bàn quầy bar, ở trong ánh mắt sợ hãi của bartender, cúi người xuống nhìn không chớp mà đầy dịu dàng vào Văn Phi Khanh do uống nhiều nên gò má đã đỏ ửng lên, hỏi: “… Anh có ổn không?”
Văn Phi Khanh nghiêng đầu nhìn hắn: “Cậu là ai đấy?”
Bị đôi mắt yêu kiều kia nhìn vào, người đến khẽ hít một hơi vào, “Ôn Chiêu.”
Ôn Chiêu giật giật ngón tay để lên bàn, đè nén xuống thôi thúc muốn được chạm vào, chỉ khẽ nói: “Để tôi đưa anh về nhà trước nhé? Có đươc không?”
“… Về nhà?” Văn Phi Khanh trước đó vẫn có chút mê man mà suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, “Không về đâu.”
Ôn Chiêu quay đầu liếc nhìn mấy người đang xem náo nhiệt kia, sau khi lặng im trong mấy giây, hỏi một câu thăm dò: “Hay về nhà của tôi nhé?”
Văn Phi Khanh nhìn Ôn Chiêu, lại cau mày muốn hỏi người này là ai vậy, qua một lúc lâu mới nhớ ra hình như mấy ngày hôm trước đã từng gặp người này rồi, hình như ngay trước cửa công ty, vậy nhất định chính là đồng nghiệp.
Vì thế anh suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Ôn Chiêu siết chặt tay trái buông thõng bên đùi, đôi mắt sâu hút đen nhánh kia bỗng lóe lên tia sáng ngời đến kỳ lạ.
Bartender nhìn bóng lưng của người đàn ông, lại nhìn một chút người đã say tới không tỉnh kia, đột nhiên ý thức ra rằng người đàn ông này… hình như vị khách đẹp trai kia cũng không quen!.