Văn Phi Khanh mới đến địa điểm hẹn trước với ngài Ngũ, đã nhìn thấy ông ta mang người đi tới, còn chưa mở miệng đã bị khoác tay lên trên vai, “Tiểu Văn đến rồi à, tối hôm qua ngủ có ngon không? “
Văn Phi Khanh thấy người hơi uể oải vẫn gật đầu, lại mang theo chút áy náy: “Còn phiền ngài chờ tôi nữa… “
“Aizz, đã quen với tôi thì không cần nói thế” Ngài Ngũ cười cười nói, “Đến phòng làm việc của tôi đi để nói chuyện cho dễ.
“
“Vâng.” Văn Phi Khanh bị vỗ vai, kề vai đi với ngài Ngũ, cảm thấy không khí chung quanh có gì đó là lạ, nhưng lại không nói ra được, bất động thanh sắc quét mắt một vòng, một vài vệ sĩ cao lớn đứng xung quanh, trợ lý đầy cung kính, có vẻ như cũng chả có gì để phải thấy bất thường cả.
Đến khi bị bị ngài Ngũ vỗ vai rồi đẩy nhẹ vào tới bên trong thang máy rồi anh mới hơi giật mình, liếc nhìn tư thế có gì đó kỳ lạ của ngài Ngũ, nhíu mày.
“À? Ý là mày vẫn cảm thấy ổng có ý gì gì đó với mày à? “
Trong video Vưu Dục đang ăn cơm, anh ta nhìn khuôn mặt bạn thân mình, tấm tắc hai tiếng, “Không trách người ta mơ tưởng đến mày.
Mày nhìn lại cái gương mặt trẻ trung xinh đẹp, khí chất này của mày xem, dựa dẫm vào ta xem trong video liền là một bộ vẽ, biết không? “
Trong video Vưu Dục đang ăn cơm, anh ta nhìn khuôn mặt bạn thân mình, tấm tắc hai tiếng, “Không trách người ta mơ tưởng đến mày.
Mày nhìn lại cái gương mặt trẻ trung xinh đẹp, khí chất này của mày xem, nếu như theo hình ảnh tao thấy như trong màn hình thì đúng là đẹp như tranh vẽ đấy, biết không? “
“Đang nói chuyện nghiêm túc với mày mà,” Văn Phi Khanh cũng không biết nói sao, “Nhất thời cũng không thể nói cho rõ được cảm giác này.”
Anh đem miêu tả sơ qua cảm giác ngay lúc đó, xong lại cảm thấy như vẫn chưa nói gì, nhưng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, có lẽ nếu theo góc nhìn từ người khác thì sẽ nhìn ra cái gì đó trước cả anh.
“Chuyện này hả… ” Vưu Dục suy nghĩ chăm chú trong chốc lát, sau đó nghiêm túc nói rằng: “Tao có hai luồng suy nghĩ.”
Văn Phi Khanh gật đầu, “Ừm…. “
“Ông này già quá rồi, không thích hợp với mày.
Với gương mặt người nhìn người yêu như mày, cơ thể còn trẻ nữa, thế thì thiệt cho mày quá.”
Văn Phi Khanh: “… “
Ngay sau đó Vưu Dục lại nói tiếp: “Nhưng mà ổng có tiền! Giá trị cá nhân hơn trăm triệu, gia sản vô số, nếu như mày mà quen với ổng thì khỏi cần phải gì mà phấn đấu thêm mười năm nữa, đời sau này xem như khỏi cần phấn đấu chi cả.”
“… Đúng là tao không nên hỏi mày mà, ” Văn Phi Khanh giơ tay lên muốn ấn nút tắt cuộc gọi.
“Đừng đừng đừng, ” Vưu Dục vội vã ngăn cản, “Tao nói giỡn thôi mà, đừng xem là thật chứ, nhìn mày rầu rĩ quá nên chỉ muốn giỡn chút cho mày vui hơn thôi mà.”
Văn Phi Khanh: “Hừm!”
“Mày nên cẩn thận chút, ” Vưu Dục đường hoàng ra dáng nói rằng: “Mày vẫn cứ nói là ngài Ngũ đó dáng vẻ đàng hoàng đứng đắn, đối với mày thân thiện có chừng mực, nhưng phải nhớ ổng vẫn có ý đồ gì khác với mày, coi chừng có ngày mày bị ổng lợi dụng đó.”
“Ừm… tao biết mà,” Văn Phi Khanh gật đầu, bỏ qua chuyện tuổi tác đi, thì ngài Ngũ quả thực không phải tuýp của anh, hơn nữa, cũng không phả là do anh suy nghĩ nhiều, luôn cảm thấy mấy đại gia giàu ngầm kiểu ngày, những bí mật không thể nói ra chắc phải chất cả đống.
“Đúng rồi Khanh Khanh, còn cái cậu Ôn Chiêu kia, mày đã suy nghĩ kỹ càng chưa?” Vưu Dục lại hỏi.
Văn Phi Khanh dừng lại, có một số việc quá ngại để nói với Vưu Dục, chỉ có thể ho khan một cái, không nói.
Vưu Dục không rõ ràng lắm tình huống làm sao để bạn thân mình quyết định ở chung với người ta, thấy anh cụp mắt xuống không nói lời nào thì lầm bầm, “Cũng không biết ‘cục đá’ này có cái gì tốt chứ, tội nghiệp cho bạn mình đẹp như hoa như ngọc thì bị ‘cục đá’ lơ… Aizzz, đã vậy còn được một ông già để ý nữa… “
“Túttt — “
Điện thoại bị tắt.
Văn Phi Khanh đành phải gửi tin nhắn cho Vưu Dục nói chờ đến khi nào về sẽ mời anh ta đi ăn cơm, quyết định sắp tới không thèm gọi cho anh ta nữa, chả nghiêm túc chút nào.
Ngài Ngũ có thể gầy dựng gia sản trăm triệu, là một người thành đạt thì cách xử sự làm người đương nhiên không có chỗ để chê.
Lúc bàn chuyện công việc, lúc dùng cơm, khoảng cách nắm quyền tốt, không có kiểu trịch thượng ra vẻ, cũng sẽ không thân thiết quá mức.
Đã thảo luận cơ bản gần như xong về các phần quan trọng nhất trong hợp đồng rồi, sau đó chỉ cần xác định lại một số điều khoản chi tiết là được.
Văn Phi Khanh chưa về khách sạn ngay mà ngồi trên xe với ngài Ngũ, ông ta nói là muốn giới thiệu mấy người bạn thân.
Mà đối với Văn Phi Khanh mà nói, đây cũng là một cơ hội để có thể tiếp cận với các khách hàng tiềm năng trong giới siêu giàu, đương nhiên sẽ không từ chối.
Trong khách sạn xa hoa không gì sánh được, ngài Ngũ rộng rãi thẳng tay bao hết khách sạn.
Phía trước có phục vụ dẫn đường, trên hành lang có ánh đèn mờ ảo chiếu lên trên bức tường với những hoa văn phức tạp, dưới chân là tấm thảm trải sàn mềm mại.
Văn Phi Khanh nhíu mày, có chút lo lắng trong một khoảnh khắc, nhưng vừa thấy ngài Ngũ ở bên cạnh anh, nét mặt ông ta vẫn thản nhiên, lại nghĩ tới việc trong hai năm qua đối phương đúng là không có bất kỳ hành vi vượt quá giới hạn nào, lại cố nhịn vào.
Hai nhân viên phục vụ đẩy ra một cánh cửa lớn cùng lúc, lộ ra một căn phòng rộng rãi, bên trong có quầy bar, khu nghỉ ngơi, bàn ăn, đầy đủ hết các loại phòng với chức năng khác nhau.
Người ở bên trong thấy cửa mở ra, đã nhìn thấy đoàn người do ngài Ngũ dẫn đầu tiến đến, bên cạnh ông ta là một thanh niên cao gầy tuấn tú, tư thế xuất chúng, khí chất nhã nhặn ôn hòa khiến hai mắt người ta người ta phải lóe sáng lên.
“Đây là những người bạn lâu năm của tôi, ” Ngài Ngũ đẩy Văn Phi Khanh về phía trước, hướng về phía những vị khách mà nói rằng: “Đây chính là cậu bạn tôi đã từng đề cập qua với các cậu, là Tiểu Văn.
“
Văn Phi Khanh lịch sự chào hỏi lại từng người, rồi cùng nhau ngồi xuống, mới vừa theo thói quen cầm lên một chén trà nóng, đã bị ngài Ngũ đè cổ tay anh xuống.
Ngài Ngũ cười nói trêu ghẹo: “Ngày hôm nay phải uống mấy ly đi chứ! Miễn không uống quá nhiều thì được rồi?”
“Vâng ạ.” Văn Phi Khanh mỉm cười gật đầu.
Ngài Ngũ đưa qua một ly rượu, lại cụng ly một cái với anh, “Nếu có thời gian Tiểu Văn nên đi chơi mấy chỗ đi, nhất định tôi sẽ đi cùng.”
Một bàn mấy người nói chuyện trên trời dưới đất, rượu rót xuống mấy ly liền, Văn Phi Khanh uống đến gương mặt hơi nóng, lại đưa tay đi lấy ấm trà tinh xảo để rót cho mình một chén, ngửi mùi trà thơm ngát chậm rãi thưởng thức.
Ngài Ngũ bên cạnh vẫn thường thường tiếp lời với anh, lại dẫn dắt câu chuyện để những người khác xun xoe theo.
Đến cuối cùng, Văn Phi Khanh uống thêm vài ly, vẫn là ngài Ngũ thấy anh đã hơi say rồi nên mới không cho uống nữa.
“Đô” rượu của Văn Phi Khanh cũng coi như không tệ, chỉ ngồi im ở đó, ánh đèn xung quanh chỗ anh cũng như đang tỏa ra một tầng sương mỏng.
Lúc này, điện thoại di động trong túi rung lên bần bật, anh chậm rãi móc điện thoại ra hơi díu mắt lại để nhìn, là Ôn Chiêu gọi.
Suy nghĩ một chút, anh đứng lên nói rằng: “Xin lỗi, tôi phải nhận cuộc gọi này.”
Ngài Ngũ bị khóe mắt phiếm hồng của anh làm rung động như lên đồng, “Ừm cậu đi đi,” lại dừng một chút, vờ vô tình hỏi: “Người yêu cậu gọi à?”
Câu này Văn Phi Khanh nghe hỏi mà thấy hơi giật mình, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cũng không hẳn… Không phải.
“
Cầm điện thoại đến chỗ bên quầy bar, tiếng chuông đã tự động cắt đứt do đợi bắt máy quá lâu.
Văn Phi Khanh mới vừa ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại thì điện thoại đã vang lên lần nữa, anh nhấn nút nhận cuộc gọi.
Giọng nói trầm thấp của Ôn Chiêu lập tức truyền vào trong tai Văn Phi Khanh: “Khanh Khanh.”
“Ừm.” Văn Phi Khanh đáp lời.
Nghe giọng của anh nghe có hơi nghẹt mũi, Ôn Chiêu lập tức hỏi: “Anh bị cảm à? “
“Không sao cả,” Văn Phi Khanh tự sờ sờ khuôn mặt đã hơi nóng lên, “Chỉ do anh uống chút rượu, mà uống có nhiều hơn thường một chút.”
“Đừng uống quá nhiều.” Ôn Chiêu đã nói một câu như vậy.
Hai người đều trở nên im lặng, trong điện thoại chỉ có tiếng thở giữa hai bên.
“Khanh Khanh, ” Ôn Chiêu dịu dàng gọi tên anh, “Em rất nhớ anh.”
Văn Phi Khanh cúi đầu ừ một cái, cũng không biết thế nào, có thể là bởi vì uống một chút rượu, tiếng nói của anh nghe trong trẻo hơn mà lại kéo dài hơn so với bình thường, còn mang giọng mũi, nói với Ôn Chiêu rằng: “Đầu của anh thấy hơi choáng váng, mặt cũng nóng quá… “
Bên kia Ôn Chiêu không biết tại sao lại rất im, một lát sau mới chậm rãi mở miệng, giọng nói dịu dàng đến chịu không nổi, “Anh đang muốn em ôm anh vào trong lòng à?”
Văn Phi Khanh bưng lên cái trán nóng, gương mặt cũng đã trở nên nóng bừng.
“Khanh Khanh?”
Trong điện thoại di động giọng nói của Ôn Chiêu nghe vừa êm ái vừa ung dung, dù chỉ qua tai nghe thì vẫn cảm nhận được tình cảm dâng trào hắn dành cho Văn Phi Khanh anh vẫn, không nói lời nào, còn hắn cứ khẽ gọi hai tiếng ‘Khanh Khanh’.
Văn Phi Khanh rũ mắt xuống nhìn nếp gấp chỗ đầu gối quần tây của mình.
“Khanh Khanh, anh đang ở đâu vậy?” Ôn Chiêu đột nhiên hỏi.
“Hử…? ” Văn Phi Khanh sửng sốt, “Sao đấy?”
Bên kia Ôn Chiêu có tiếng bóp còi, “Nói cho em biết anh đang ở đâu đi, được không anh?”
Văn Phi Khanh mới nảy ra một ý nghĩ, có chút kinh ngạc và tâm tình khó nói thành lời, “Anh… Anh ở khách sạn lớn có sân vườn (?)”
“Vâng.”
Văn Phi Khanh nhìn qua đám người bên kia của ngài Ngũ, suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đi tới.
Ngài Ngũ đang nói đủ chuyện với mọi người, thấy anh đi tới, cười rồi nói với anh: “Tiểu Văn quay lại rồi à? Có ổn không? Có thấy khó chịu chỗ nào hay không?” ngoài miệng hỏi như vậy, ông ta còn đứng lên làm động tác như muốn đỡ anh.
Văn Phi Khanh muốn hơi né ra mà không né được, cũng không thể nào đẩy một cái mạnh ra được, chỉ áy náy nói rằng: “Ngài Ngũ, thật ngại quá, tôi có chút việc, xin cáo lỗi với ngài lần này.”
Ngài Ngũ nhìn anh chăm chăm một lúc, ý cười nơi khóe miệng phai nhạt đi một ít, “Ừ, để tôi cho người chở cậu về… Đúng lúc tôi cũng muốn đi, đi chung đi!”
Văn Phi Khanh thấy hơi nghi ngờ, có điều không hỏi cái gì.
Bởi vì thấy đầu Văn Phi Khanh đã hơi choáng váng, ngài Ngũ cũng không nói gì, chỉ là lấy tư thế muốn đỡ để dìu những bước chân loạng choạng của anh.
Mà Văn Phi Khanh cũng không biết nói sao, anh chỉ thấy hơi váng vất một chút, thấy người hơi nóng chứ cũng chưa đến nỗi quá say.
Hai người sóng vai một đường đi ra chỗ cửa chính có chạm nổi, xung quanh là vườn cây cảnh được cắt tỉa cẩn thận, còn có một hồ nước nhỏ chuyển màu xanh nhạt.
“Tiểu Văn à, ” Ngài Ngũ đi từng bước ở bên cạnh Văn Phi Khanh, như đang xúc động mà nói: “Chúng ta quen biết nhau mới đó mà cũng ba năm rồi?”
“Vâng…, đúng thế ạ.” Văn Phi Khanh nghiêng đầu trả lời.
“Vậy thì, em nói tôi nghe xem, là tôi vẫn chưa đủ tốt ở điểm nào, hay thật sự chúng ta không có duyên phận?” Ngài Ngũ đột nhiên nói như vậy.
Văn Phi Khanh dừng bước chân lại, mà thấy anh dừng lại ngài Ngũ cũng dừng lại, một đôi mắt sắc bén nhìn anh.
“Tiểu Văn, em là một người mà, nhìn thì có vẻ như tính tình dễ gần hiền lành, nhưng làm thế nào tôi cũng không nắm bắt được ý nghĩ của em”
“… ” Văn Phi Khanh cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể mím môi: “Xin lỗi, tôi… “
“Tôi có thể hôn em được không” mỗi câu của ngài Ngũ càng ngày càng đột ngột hơn.
Chuyện này làm cho Văn Phi Khanh tự động phải lùi lại phía sau, nhưng ngài Ngũ đỡ cánh tay anh, cái tay kia lại hướng về cánh tay bên kia đang muốn lùi lại, cơ thể Văn Phi Khanh theo quán tính mà nghiêng về trước.
Ngài Ngũ một tay nắm vào vai của Văn Phi Khanh, một tay bóp chặt ở hông ngang lưng anh.
Văn Phi Khanh bị động tác kéo người này làm đầu óc càng thêm choáng váng, nhưng anh không phải dạng gầy yếu, tay chống lại lồng ngực của ông ta mà cau mày, “… Ngài Ngũ, xin ngài buông tôi ra.”
“Nếu tôi nói không thì sao,” Ngài Ngũ nói giọng trêu chọc, nhìn gương mặt của anh và đôi mắt có hơi ánh nước do mới uống rượu xong, dần dần trầm giọng xuống, “Tiểu Văn, em đẹp lắm.”
Ngài Ngũ đã kề sát mặt mình vào mặt của Văn Phi Khanh, bên tai đã có tiếng những nụ hôn liên tiếp rơi xuống.
Giờ anh mới hiểu vì sao ngài Ngũ phải đi theo anh xuống đây, sát cửa toàn là cây cối, sẽ khó để bị phát hiện.
“… Xin lỗi, ngài Ngũ.”
Văn Phi Khanh cau mày nhấc chân, lấy đầu gối thụi một cái vào ngay dưới háng của ông ta.
May là ngài Ngũ vẫn còn biết sợ, hướng về phía sau lui lại mấy bước.
Mà Văn Phi Khanh nhân cơ hội này chạy thật nhanh ra bên ngoài, mới vừa nhấc chân lên thắt lưng đã bị ôm chặt, đặt ở trên chỗ lùm cây.
Sau lưng anh là bụi cây được cắt tỉa cẩn thận, không thấy đâm vào đau da, mà còn khá êm.
Ngài Ngũ theo đó áp lên trên.
“Ngài… ” lời còn chưa nói dứt câu của Văn Phi Khanh đã bị ngăn ở trong miệng, hơi thở xa lạ đập vào mặt, đồng thời còn có xúc cảm ấm ướt, lúc đầu lưỡi kia cố sức cạy môi anh ra, anh cuối cùng cũng giãy ra được cổ tay đang bị nắm lấy, đẩy ông ta ra.
Ngài Ngũ nhìn anh.
“… ” Văn Phi Khanh lấy sống bàn tay chùi chùi môi, anh chậm rãi đứng lên từ chỗ bụi cây, mặc dù quần áo và sợi tóc để lộ ra vẻ lộn xộn nhìn hơi chật vật, thắt lưng anh vẫn thẳng tắp.
“Ngài Ngũ, xin đừng làm những hành động như mới rồi nữa.
” Văn Phi Khanh tỉnh táo nói thẳng.
Ngài Ngũ liếm liếm môi,cứ như đang nếm một món gì đó, muốn nói tiếp, ánh nhìn lại chợt trông thấy có một người đàn ông cao lớn đứng ở cách đó không xa, người này mặc một áo khoác len dáng dài sậm màu, nét mặt không cảm xúc, còn trong tròng mắt đều là ý lạnh lẽo, đang nhìn chằm chằm vào bên này.
Văn Phi Khanh cũng theo hướng ấy nhìn sang, khi nhìn thấy người ấy là ai thì cũng phải ngẩn người ra..