"Nàng muốn thử thách chàng sao?". Chàng nhắm mắt, thở đều, nhẹ nhàng để lấy sức. Nhưng sao chàng thấy rã rời. Đầu óc tối dần, tối dần lại. Mình có mê! Chàng ở đây, giữa đêm không tỉnh mịch của núi sâu rừng thẳm này, chàng nghĩ. Và chàng bắt đầu thấy lo, thấy sợ, thấy gai ốc bắt đầu nổi trên da thịt chàng. Giờ chàng thấy gì đó mơ mơ hồ..
Chàng đi theo tiếng gọi của trái tim chàng. Nàng có thật không! ĐÂY là thực hay mơ?
Nơi nàng ở là xã Tà N, có trên bản đồ mà. Vậy là thật. Cũng như bao nơi khác có tên là "Tà". Chỗ của chàng cũng Tà M. Gần đó có ngọn núi Tà C, với tượng Phật dài nổi tiếng.
Sáng nay trên đường chàng đi xe cũng qua một địa danh Tà P. Chàng nghe người ta giải thích, "Tà" trong tiếng dân tộc là núi. Chỗ nào đó có núi là người ta gọi "Tà". Tà- núi.
Nhưng giờ thấy sợ thì đầu chàng lại nghĩ đến "Tà" là "M", chàng chỉ nghĩ M thôi không dám gọi tên. Vì ông bà cha mẹ dạy, vào rừng không gọi là cọp chỉ gọi là Ông..
Đầu óc chàng mệt mỏi, tấm thân rã rời, càng sợ càng u u mê mê.
Lại nghĩ đến Bí, không nghĩ nữa..
Không nghĩ đến nữa..
Lẽ nào chàng đã hết đường, đây là ngõ cụt.
Rợ.. càng nghĩ càng rờn rợn người.
Xóm của nàng "Đao". Nghe thấy muốn lạnh người..
Lẽ nào nàng là..
Chàng lại thiếp đi.. Trong mê mệt chập chờn, chàng nhớ về lúc trò chuyện với nàng trên Net gần ba tháng trước.
* * *
Gần ba tháng trước.
Thường chàng không quan tâm . Nhức đầu, mất thời gian, với lại công việc chẳng liên quan đến.
Nhưng hôm nay, trong chớp sáng của màn hình chàng thấy hình ảnh nàng trong một phần triệu giây.
Lại những trang đủ thứ. Bất động sản, khách sạn, nhà hàng.. Cả thuốc nhức đầu, yếu sinh lý mà chàng chẳng thấy liên quan gì đến mình. Chỉ có tia chớp sáng một phần triệu giây ấy là chàng quan tâm và hình như có liên quan đến chàng.
Rồi trang làm bạn bốn phương, tìm bạn đời..
Hình như có liên quan tí.
Nhưng những thông tin nhí nhố, em tìm người yêu, anh tìm bạn đời.. Rồi tự rất tự tin, đẹp, giỏi thế nào, sở thích.. Chàng mệt mỏi, chán nản định tắt máy.. Lại nàng xuất hiện trong tia chớp một phần triệu giây.
Chàng lướt nhanh trên màn hình. Bao nhiêu lời hoa mỹ chàng thấy đơn điệu và nhàm chán..
Đột nhiên chàng dừng lại, "nàng, con gái, hai bốn tuổi. Chưa một lần yêu, chưa một lần rung động. Đôi mắt đen láy hoang vu, sâu thẳm như rừng cây. Tìm chàng, người yêu trong mộng đã mười năm.." Có cái gì đó kéo chàng đến với tin này trong triệu triệu dòng tin trên mạng.
Chẳng cần chiều cao, cân nặng, học vấn..
Với ngôn ngữ giới thiệu về mình thế này chắc rằng nàng chỉ gửi cho chàng. Vì với những thanh niên khác thông tin này ngộ nghỉnh, đùa giỡn.. làm họ mất thời gian. Nhưng với chàng, đầy đủ quá. Như nàng hiện ra trên màn hình với đôi mắt ấy, dáng hình ấy, mái tóc buông bờ vai ấy.. Như nàng hiện hữu!
"Chàng, hai lăm tuổi, anh tuấn, mạnh mẽ, thích núi rừng hoang dã."
"Như anh đã nhìn thấy em, người yêu anh mơ mộng và chờ đợi" - Chàng nhắn cho nàng.
Phải chăng người ấy, người yêu trong mộng của nàng đã nhận ra nàng!
Ba tháng lên mạng, có hàng trăm tin gửi đến làm quen. Nàng thấy đều xa lạ. Không người nào nàng muốn gặp.
"Anh cảm nhận được sự hiện hữu của em, anh như thấy em."
"Đôi mắt đen láy của em như nghe được những lời của anh, yêu thương và sâu thẳm!"
"Em là Xuân Thì"
"Ngộ nhỉ"
"Sao anh"
* * *
* * *
Nét chập chờn.
"Anh thấy ngộ, giống như ta đã gặp nhau rồi vậy, anh là Đông Sang"
"Đông Sang, Xuân Thì.. hai mùa, khó gặp nhau quá hả anh? Anh đi là em đến. Anh đang làm công việc gì?"
"Anh cắt đầu người.."
* * *
* * *
"Em đâu rồi". Mạng lại yếu.
"Đừng có mà dọa em, em là con gái, nhưng đã từng đi trong rừng tối đen một mình với bao âm thanh ghê sợ, chẳng sao"
"Còn em làm gì?"
"Không giấu anh làm gì. Phần đầu người của anh, phần còn lại thân người là nghề của em. Em tạo ra những bộ cánh cho mọi người đẹp nhất"
"Thế việc của anh là phần còn lại của em, làm cho một người trở nên hoàn hảo. Anh tạo những kiểu tóc mà bao nhà thời trang mong ước."
* * *
* * *
Mạng nhà nàng mất sóng. Chàng không thấy nàng nữa..
Ba ngày sau đó, chàng và nàng không gặp được nhau.
Lại một tuần, như muốn trêu ngươi chàng. Nàng đến, đi không để lại dấu vết.
Một màn hình tối thăm thẳm, sâu thăm thẳm như mắt nàng.
Lại hai tuần họ cũng chẳng gặp được nhau.
Chàng đi khắp những tiệm may nổi tiếng cho đến bình dân trong thị trấn chẳng thấy nàng đâu.
Nàng cũng vậy, chàng xuất hiện rồi biến mất. Chàng như bóng nắng bị mây che mất ánh mặt trời.
Nàng cũng đi khắp các tiệm cắt tóc mà không thấy bóng dáng chàng.
Họ lo sợ người mình mơ mộng chỉ là ảo ảnh. Nhưng không, cả chàng và nàng vẫn có niềm tin gặp được nhau.
Một tháng Nét mới được phục hồi.
Lần này, chàng xin địa chỉ nàng ngay.
Rồi chàng và nàng như tâm đầu ý hợp. Bao cô gái trước đây nói chuyện với chàng đều vô vị với chàng.
Nàng cũng vậy. Chàng xuất hiện như định mệnh nàng mong mỏi.
Họ nói về cuộc sống, về tương lai.. không bao giờ dứt được. Họ gặp nhau trong suy nghĩ và ngôn từ
Dù Net có lúc chập chờn, lúc mất một buổi, một ngày.
Họ lao vào nhau trên Net nói bao điều yêu thương, thầm nhớ của mình. Yêu như chưa bao giờ được yêu. Nhớ như chưa bao giờ được nhớ!
* * *
Một làn hơi lạnh thổi qua. Cây lá xào xạc. Một con chim đi lạc cô đơn vỗ cánh. Chàng tỉnh lại. Đầu óc hồi phục tỉnh táo sau hồi tưởng đoạn chát NET cùng nàng. Chân tay như có sức lực trở lại. Chàng tin nàng.
Chàng đi..
Cuối cùng chàng đến được xóm Đao. Chỉ có một căn nhà.
Bao quanh là vườn cây trái âm u rậm rạp. Căn nhà nhỏ xinh nằm sâu cuối con đường nhỏ.
Chàng như hồi tỉnh, sáng suốt trở lại. Những suy nghĩ lúc nãy chỉ là lo lắng mơ hồ trong mệt mỏi của thế xác thôi. Nàng chắc chắn trong ngôi nhà này. Ban ngày có lẽ ngôi nhà này xinh xắn và thơ mộng lắm. Sau nhà dựa vào núi rừng cao vút, phía trước là thảo nguyên mênh mông như trong tiềm thức chàng đã thấy khung cảnh này vậy.
Mãi nghĩ, chàng đã đến trước cổng nhà nàng. Một con chó sủa lên năm tiếng gâu gâu.. gâu gâu gâu. Rất đúng nhịp trong đêm vắng.
Chàng thấy trong nhà có bóng người đi ra. Nhỏ nhắn, nhẹ nhàng như làn gió. Đến gần, chàng mới thấy, một bé gái, chừng mười lăm tuổi, cao, gầy.
Trời tối, lại rừng cây che mất ánh sáng của những vì sao trên cao.
Đến cách nửa mét chàng mới nhìn thấy mặt cô gái ấy. Khuôn mặt vằn vện như được vẽ lên vậy. Đôi mắt nhìn chàng lạ lẫm, xa xăm từ đầu đến chân như muốn hỏi chàng đến nhà em làm gì.
Cô gái ra hiệu cho chàng theo vào nhà.
Nhà trên ba gian, chỉ với ngọn đèn dầu leo lét. Nhà dưới nằm ngang lụp xụp, có lẽ để nông cụ.
Chàng vào nhà. Ánh sáng leo lét không đủ cho chàng nhìn rõ. Ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn nhỏ chỉ chừng hai ba mét lập lòe..
Khi chàng đứng ở ngưỡng cửa. Trong nhà có một người đàn ông trung niên bên phải chàng, kế bên ông ấy một thanh niên chừng mười bảy tuổi. Hai người đàn ông cao tầm mét bảy lăm như chàng, nhưng gầy nên thấy như cây sậy. Bóng của họ càng cao, lay lắt trên bức vách phía sau.
Họ trông rắn chắc và khỏe mạnh. Mặt họ cũng vằn vện như bé gái. Chàng hơi sợ, nhưng nghĩ có thể người ở đây họ trang điểm như người châu Phi.
Ánh sáng đèn dầu lù mù lay động..
Sau lưng họ, treo trên vách lá và dựng dưới nền đất cơ man nào cuốc xẻng, dao rựa, giáo mác.. Họ nhìn chàng dò xét và thận trọng.
Trấn tỉnh, chàng lấy hết can đảm:
"Chào bác" chàng lên tiếng lễ phép.
Chủ nhà đưa tay mời chàng ngồi.
Ông nhìn qua chàng ra sân.
Bé gái lúc nãy mở cửa cho chàng, đứng sau chàng nhẹ nhàng chạy xuống nhà dưới.
Chàng ngồi xuống, đối diện với chủ nhà.
"Cháu tên là.."
Người đàn ông từ từ đứng dậy.
Mắt nhìn ra sân, ánh nhìn xa xăm, như ngây dại.
Chàng cũng nhìn ra ngoài. Chàng thấy một người con gái khác. Chàng thấy nàng. Trời tối quá. Ánh sáng của hai ngọn đèn dầu nhà trên và nhà dưới không đủ rõ. Nàng bưng bình nước đi từ nhà dưới lên. Dáng nàng mềm mại, uyển chuyển, nhẹ nhàng như bóng mây.
Khi cách chàng một mét, thất vọng vì không phải nàng. Cũng như những người kia, mặt cô gái vằn vện với đôi mắt sâu xa thẳm.
Nàng vào và ra như làn gió, không một tiếng động.
Chàng bắt đầu hết hy vọng và những lo sợ lúc chiều giờ trở lại mạnh hơn. Chàng nổi gai, LẠNH sống lưng.
Lúc vào nhà này đến giờ hình như không nghe thấy một âm thanh nào. Họ nói chuyện với nhau bằng mắt. Những đôi mắt đen láy sâu thẳm hình như biết nói.
Chủ nhà đi lùi lại gần chỗ đứng lúc trước.
Gần chỗ giáo mác.
Ngoài trời, gió rì rào như hơi thở. Trời đêm tỉnh mịch, mênh mông.
Mắt họ không rời khỏi chàng.
Chàng nhìn họ, nói nhanh:
"Cháu từ Tà M.."
"Cháu tìm Xuân.."
Bỗng nhiên, có làn gió mạnh, một bóng trắng như mây lướt qua.
Hai người đàn ông như chao đảo, khuôn mặt biến dạng.
Chàng nhìn họ, hình như họ mỏng hơn, cao lên hơn nhiều, lướt qua.
Người chàng ngã nghiêng, khung cảnh xoay đảo tứ bề.. Chàng thấy họ không chân.. họ lướt bay..
(Còn nữa)