Sau khi trở về từ Tà N, chàng buồn rầu thơ thẩn. Chiều chiều ra bờ sông nhìn về xa xăm. "Mình có bị hoang tưởng không?". Đã chín ngày chàng không lên net. Dòng sông trước nhà lững lờ trôi, lúc phẳng lặng, lúc cuồn cuộn khi mưa to gió lớn. Cha mẹ nuôi chàng kể, ngày trước mẹ chàng đã bị dòng nước lũ cuốn trôi mất tích trong một chiều mưa như trút, sấm sét kinh hoàng. Lúc đó chàng mới hơn ba tuổi.
Không ai biết mẹ ruột chàng từ đâu đến. Nghe đâu trên thượng nguồn con sông La N này. Lúc đầu mẹ giúp việc cho ông lão đưa đò sang sông mỗi ngày chở khách đi chợ, học trò đi học.. Mẹ che một mái lá gần bến sông. Gặp ai mẹ cũng hỏi về người thanh niên tên Sáng, thường gọi "Sáng lãng tử", kỹ sư mỏ địa chất. Rồi chàng ra đời trong mái lá đó sau tám tháng mẹ chàng ngụ bên bến sông. Người ta nói mẹ là người con gái đẹp như bông hoa của núi rừng, đơn sơ, giản dị, mộc mạc. Có lẽ người thanh niên "Sáng lãng tử" là cha chàng.
Hàng ngày mẹ chèo đò qua lại trên sông không biết là bao nhiêu lượt. Một hai khách mẹ cũng không nề hà đưa họ sang sông. Vẫn câu hỏi về "Sáng lãng tử". Ai cũng cảm thương cho người con gái thủy chung, son sắt lặn lội tìm người yêu. Có thể, chàng trai lãng tử đó đã quên mất người con gái mà anh ta đã nói lời yêu thương, gieo vào cô ấy sự chờ mong, hy vọng mỏi mòn.
Và một chiều mưa cách đây hai mươi hai năm, sau khi đưa khách sang sông, mẹ con nàng đã bị lũ cuốn trôi. Khi đò vừa rời bờ, đột nhiên nước từ thượng nguồn đổ về, nước cuồn cuộn chảy. Người khách thấy chiếc đò của mẹ con chàng xoay quanh, chao đảo, rồi biến mất trong màn mưa dày đặc.
Ông khách la lớn "cứu, cứu, có người bị nạn." Và ông vào nhà gần bờ, là nhà cha mẹ nuôi của chàng bây giờ. Cha mẹ nuôi của chàng đang chuẩn bị cơm chiều. Cha chàng và sáu người nữa nhanh chóng chèo thuyền ra sông, dàn hàng ngang cách nhau bốn mươi mét về phía hạ lưu. Sau gần mười lăm phút họ tìm thấy chàng đang lịm đi, lạnh run, nhưng hai tay nắm chặt thành của cái thau nhựa.
Mọi người mau mau đưa chàng vào nhà thay đồ, sưởi ấm, chà xát, một lúc sau chàng tỉnh và khóc thét lên.
Còn mẹ chàng và chiếc đò, sau hơn một giờ tìm kiếm trong hai kilomet về hạ nguồn khắp cả mặt sông vẫn không thấy. Mọi người nghĩ mẹ không thể còn sống.
Người ta không thể nào hiểu được làm sao chàng và cái thau có thể không chìm trong lũ cuốn, gió lớn đến vậy. Chỉ có phép màu và may mắn. Chắc chắn mẹ đã cố bơi và giữ thau nhựa cho đến khi kiệt sức và mọi người đến kịp để cứu chàng.
* * *
Đang buồn khóc về câu chuyện mẹ con chàng của hai mươi hai năm trước, trong màn mưa, sau chớp sáng là hình ảnh nàng, mái tóc dài buông xõa bờ vai. Sau sấm chớp, nàng vẫn càng lúc càng rõ hơn sau màn mưa nhẹ hạt, đi về phía chàng. "Chỉ là ảo ảnh như bao chiều mưa khác" chàng nghĩ và nhắm mắt lại.
Nàng từ bờ sông đi về phía chàng càng lúc càng gần. Chàng chớp mắt, dụi mắt. Nàng vẫn hiện hữu, lúc này đã rõ vì chỉ cách chàng năm mét trong màn mưa bụi mỏng. Thân hình nàng mảnh mai nhưng đầy đặn. Những đường cong tuyệt mỹ hiện rõ sau chiếc áo dài trắng ướt nước mưa như bám dính vào thân thể nàng.
Nàng nhìn chàng không chớp mắt, đôi mắt tròn đen láy dưới hàng mi cong vút.
Ảo ảnh sao vẫn không mất mà mỗi lúc một rõ. Chàng ngạc nhiên, bỡ ngỡ, lúng túng.. thì nàng đã đứng trước mặt chàng, hiện hữu bằng da bằng thịt.
"Ôi, anh Đông Sang" chàng thấy đôi mắt nàng thốt lên. Và nàng lã đi trong vòng tay của chàng. Chàng lúng ta lúng túng trong mấy giây. Một cô gái từ đâu đến, đột nhiên ngất xỉu trong tay chàng. Lần đầu tiên chạm vào một cô gái, thân thể chàng bị tê như có dòng điện chạy qua. Trấn tỉnh lại, chàng đặt nàng lên giường trong tiệm của chàng. Chàng nhanh chóng chạy vào nhà nhờ mẹ chàng giúp. Mẹ nuôi chàng là người sống ở bờ sông từ nhỏ, quen với việc giúp người bị lạnh do đuối nước, dầm mưa, v. V..
Mẹ thay đồ cho cô gái. Lau tóc cho thật khô, chà xát da đầu, bàn tay, bàn chân. Rồi mẹ và chàng dìu cô ấy vào nhà trong sưởi ấm bên bếp lửa.
Mẹ nấu nồi cháo trắng thật nhừ để sẵn.
Cô gái nằm trên giường ở nhà dưới, ấm áp nhờ bếp lửa hồng.
Ngực nhấp nhô lên xuống đều đều theo nhịp thở. Cô ấy mới đẹp làm sao. Có phải cô ấy là nàng, người mà chàng mơ mộng? Nhưng.. chàng không lý giải được điều gì. Có thể cô gái ấy ở làng bên, lỡ đường trong mưa và cảm lạnh khi đến trước tiệm cắt tóc của chàng.
Sau hồi lâu, sắc hồng đã có trên mặt cô, hơi thở đều. Hàng mi cô lay động, rồi từ từ đôi mắt ấy mở ra, tròn đen trong vắt, sâu thẳm nhìn chàng. Miệng cô mấp máy, nhưng không nói được. Hai tay động đậy.
Cô gái ra dấu cho chàng lấy một cuốn vở và cây viết. Chàng hiểu những ngôn ngữ hình thể đó rất nhanh. Vì chàng đã ở trường khuyết tật mười một năm. Hồi nhỏ chàng chậm nói, rồi sau nói chậm và ngọng nên cha mẹ nuôi cho vào trường khuyết tật của tỉnh từ tám tuổi cho đến mười tám tuổi. Ở trường, chàng làm thông dịch giữa thầy cô và các bạn câm điếc. Chàng có nhiều năng khiếu về mộc, về vẽ.. Chàng sửa chữa bàn ghế, giường tủ.. Chàng vẽ tranh trên báo tường. Ở trường dạy nhiều nghề. Chàng chọn nghề cắt tóc để học. Giờ tiệm tóc của chàng rất nổi tiếng trong làng và những vùng lân cận.
"Em, Xuân Thì.
Anh là Đông Sang?"
"Anh, Đông Sang.
Em là Xuân Thì?" Chàng hỏi lại vì chàng chưa thật tin những chữ nàng viết trên cuốn vở.
Nàng gật đầu và chàng gật đầu. Hai người nhìn nhau gần như không chớp mắt không biết bao lâu. Ngỡ ngàng, lo lắng, vui, buồn lẫn lộn. Thật hay hư ảo. Cuộc đời hay chỉ là giấc mơ. Chàng liên tục dụi mắt. Rồi chàng chạm vào tay nàng.
"Cô ấy đã tỉnh hả Sang?"
"Dạ mẹ!" Chàng như sực tỉnh.
"Để mẹ làm cháo hành nóng cho cô ấy."
Mẹ đưa chàng tô cháo hành nóng hổi, bốc mùi thơm ngào ngạt. Mẹ giúp nàng ngồi dậy.
"Cháu ráng ăn miếng cháo cho tỉnh."
Mẹ bón từng thìa cháo nhỏ cho nàng. Nàng cố nuốt vì nàng cũng còn rất mệt vì lạnh và có thể nàng đi từ rất xa đến.
Ăn xong tí cháo, nàng nhìn chàng trong đôi mắt đen láy sâu thẳm như muốn nói thêm với chàng, nhưng đôi mi mắt nặng trĩu khép lại và nàng ngủ thiếp đi.
* * *
Mặt trời chiếu ráng hổng phía chân trời bên kia sông. Mặt sông yên ả, phẳng lặng, nước lững lờ trôi. Tiếng gà gáy thưa dần xa xa. Tiếng chim hót líu lo trong vườn. Chàng trở dậy sau một đêm ngủ thức chập chờn. Chàng mong chờ trời sáng để xem cô gái hôm qua có phải là nàng. Khi chàng gần như tuyệt vọng không tin là nàng có thật thì nàng xuất hiện ngay tại nhà chàng.
Trời sáng hẳn, những tia nắng mai đã xuyên qua tán lá. Bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ trôi. Hoa hồng, hoa giấy trước nhà như tươi thắm trong ánh bình minh.
Mẹ bước ra sân. Chàng không dám hỏi mẹ về nàng "cô ấy thế nào?" Sợ mẹ trả lời "cô nào?" Chàng sợ hôm qua chỉ là một giấc mơ của chàng. Chàng chờ đợi và hy vọng, trong ánh bình minh sự thực và ảo rõ ràng hơn. Chứ những chiều mưa, trong màn mưa, âm u buồn, thật ảo chàng mơ hồ quá.
Rồi, sự chờ mong của chàng cũng đến. Mặt trời đã qua khỏi ngọn tre, chiếu ánh nắng vàng ban mai đẹp đẽ vào hàng hiên. Nàng đã ở đó từ bao giờ, bốn mắt gặp nhau, như chẳng cần nói thêm gì, họ như đã thuộc về nhau từ trước và mãi mãi về sau..
Mẹ chàng thấy hai người trẻ bốn mắt nhìn nhau, tình cảm đong đầy trong đôi mắt họ. Bà thấy lạnh sống lưng. Đôi mắt cô gái đẹp hoang dã và quen thuộc quá, như là đôi mắt của mẹ ruột Đông Sang, cô lái đò hơn hai mươi năm trước ở bến sông này..