Nét Tình Lãng Đãng

Bốn người đi ra từ bốn hướng, bao vây ba anh vào giữa. Bốn bề thanh vắng, âm u lạnh lùng..

Có thể chúng đã theo ba anh một đoạn đường rừng và tính toán đối tượng. Hai tên tướng tá ngon nhất, có thể tên to con hơn là thủ lĩnh tập trung bốn mắt vào Tài. Mỗi tên còn lại nhìn Chí và Sáng. Hai tên nhanh chóng khống chế Tài không khó khăn gì. Nghĩ là xong việc, nhưng hai đối tượng còn lại chưa bị quy phục. Bọn cướp rừng này đánh giá cũng sai đối thủ mất rồi. Chúng thấy trong ba người, Sáng là người yếu nhất, công tử bột không đấm đá gì được, chỉ cần khống chế hai người to con hơn, lại có vũ khí trong tay và địa bàn thông thuộc là nắm ưu thế. Bất ngờ và thụ động hoàn toàn, ba chàng trai lúng túng. Cầm cự rồi Chí cũng bị khóa tay.

Nhưng..

Tên còn lại bị hai cú đấm của Sáng ngã lăn ra không nhúc nhích. Liếc mắt, Sáng đã thấy phải làm gì. Anh phóng người lên thân cây lấy đà, hai cú đá liên hoàn "tách, tách" trong chớp mắt tay cầm dao của đối thủ khống chế Tài đã rủ xuống. Tài thoát ra được. Sáng bồi thêm hai cú đá cực mạnh vào đầu và bộ hạ của tên thủ lĩnh. Hắn lăn quay trên đất ôm hạ bộ đau đớn. Sáng đưa mắt về phía tên còn lại đang uy hiếp Chí. Hắn sợ sệt buông Chí ra.

Cả bốn tên cướp rừng thủ thế, đi lùi dần rồi chạy mất dạng vào rừng..

"Huynh phải tập võ cho tụi em mới được, mới đi hai ngày đường mà đã gặp hai bọn cướp." Tài nói.

"Ok, các đệ cứ hầu hạ cơm nước, đấm bóp cho huynh mỗi tối, trong ba tháng thấy đứa nào được huynh chọn một đứa làm đệ tử!"

Chí và Tài nhìn nhau trợn mắt.

"Không chịu thì thôi vậy."

"Không, không, không, ý tụi đệ là muốn cả hai làm đệ tử của huynh."

"Chỉ nhận một, việc gì cũng phải cạnh tranh chứ. Hai người thi tuyển mà nhận cả hai thì không có động lực phấn đấu, vả lại học võ thuật không phải để đánh nhau, chỉ khi nào cần tự vệ và bảo vệ người yếu, thế thôi."

"Đã ở với anh trong viện một năm mà tụi em đâu biết anh có võ nghệ cao cường vậy đâu."

"Lên đường." Sáng bảo.

Những cánh rừng thông cao vút bạt ngàn. Những thảo nguyên mênh mông với cỏ xanh mơn mởn. Những đồi hoa sim tím. Những rẫy chè xanh ngút ngàn tầm mắt. Cứ thế, cứ thế trập trùng, trùng điệp các anh đi..

Thấp thoáng những làn khói lam trên những mái nhà bên triền đồi. Thỉnh thoảng trên đường, trên đồi chè những bóng dáng xà rông với gùi, với những túi bé trên lưng.

Đến gần một mái nhà bên đường, mùi khoai lang nướng thơm phức kích thích thần kinh vị giác không tả được. Ba chàng bước vào mái lá. Từ sáng chưa ăn gì, bụng các anh réo rắt.

Trong nhà, một cụ già đang uống trà ở bàn giữa, một bé gái đang nướng khoai trong bếp.

"Tụi cháu xin phép nghỉ chân một lát. Đường về bản Tà N còn xa lắm không cụ?" Sáng hỏi.

"Mế cán bộ vô đê. Mì cùng an khoai uống tà." Cụ nói lơ lớ tiếng Việt, nhưng cũng nghe rõ.

Ba chàng ngự lâm mở cờ trong bụng, thèm ăn khoai nướng chảy dãi, nuốt nước bọt mà sợ ông cụ nghe thấy.

Ăn khoai, uống trà xong, ba chàng xin cáo từ không quên cám ơn cụ già và bé gái, gửi biếu cụ gói thuốc lá Mai và bé gái gói kẹo cơ quan cho mua tiêu chuẩn.

Ba chàng đi tiếp. Lại những cánh rừng, những thảo nguyên, những đồi hoa sim tím, những đồi chè bạt ngàn..

Gần trưa, ba anh đến một con sông nhỏ. Có thể mùa mưa nên nước chảy mạnh và sâu. Mỗi bên bờ có neo một con đò nhỏ. Ba anh chất ba lô lên và chèo đò qua sông.

Đi thêm trên đường đất chừng mười lăm phút, đến một xóm nhà. Bà cụ bên đường chỉ cho các anh đến nhà rông của buôn làng.

Ba anh đến nhà rông, một đứa trẻ chạy đi tìm trưởng bản. Một lúc sau, người đàn ông trung niên tóc điểm bạc, da rám nắng, cơ bắp tay chân vẫn còn rắn chắc đến đón và đưa các anh về nhà, cách nhà rông khoảng gần cây số. Sau khi giới thiệu, trình các giấy tờ công tác, ông đưa các anh đến một căn phòng ở gần phòng khách.

"Phòng ba cán bộ ở đây."

Ông cho biết nhà chỉ hai cha con, con gái ông là Siu Blair, năm nay mười tám tuổi, đang ở dưới bếp chuẩn bị cơm cho mọi người.

"Cán bộ cứ tự nhiên, cả bản sẽ giúp cán bộ nếu được yêu cầu."

"Bác cứ gọi tụi cháu là cháu, tụi cháu gọi bác là bác cho thân mật bác ạ! Cháu xin đi dạo một tí."

Để hai đệ tử sắp xếp phòng ốc, Sáng thả bộ ra vườn. Anh đi về phía rừng. Anh nghe tiếng suối reo róc rách, tiếng lá cây xào xạc, tiếng chim hót líu lo trên cành. Anh theo đường mòn xuống suối. Vừa đi vừa thưởng ngoạn khung cảnh trời mây cây cỏ.

Một nhánh lan rừng đơn sơ chỉ có ba bông trắng điểm màu tím nhạt. Nhành lan mọc ra từ một cây gỗ mục. Sáng mê lan, mê cái đơn sơ bình dị, trắng trong tinh khiết. Một nét đẹp tinh khôi được nuôi dưỡng từ thân cây mục ruỗng. Anh đi về phía nhành lan, mê mãi ngắm nhìn. Và.. qua kẻ lá, phía dưới dòng suối đang róc rách, lững lờ. Sáng như chết lặng, trước mắt anh..

Một bóng hình..

Một nàng tiên giáng thế.

Gió lay động cành lá. Anh nhắm mắt rồi lại mở ra. Sao trời đất xui khiến anh đến chỗ này, hay nhành lan sai bảo. Anh phải làm sao. Một kiệt tác của thiên nhiên như thế anh có được nhìn ngắm không? Trước mắt anh, không một bức tranh, một tấm ảnh khỏa thân nào sánh được. Ánh nắng ban trưa chiếu xuống trên thân thể mượt mà của nàng từ mái tóc cho đến những đường cong tạo điểm nhấn tối sáng cực đỉnh. Mái tóc đen nhánh buông xõa bờ vai và khuôn ngực. Khi nàng cúi xuống xả tóc bên suối, bức tranh lại hòa với phong nền thiên nhiên. Gáo nước nàng chậm rãi, nhẹ nhàng đổ lên thân thể tạo những dòng nước nhỏ mát lành mơn man trên làn da trắng nõn với mấp mô mềm mại.. vòng eo thon gọn.. bắp chân nõn nà, gót chân hồng trên đá suối. Một làn da không tì vết..

Mặt nàng, mắt nàng, môi nàng mới làm cho bức tranh sống động và hoàn mỹ. Khuôn mặt trái xoan, hai má trắng hồng với lúm đồng tiền nhỏ, mũi dọc dừa thanh tú, đôi mắt to đen tròn lấp lánh dưới đôi hàng mi cong. Sáng không chớp mắt để nhìn và cảm nhận bức tranh tuyệt tác ấy như ghi nhớ vào cả tâm khảm. Nhìn trộm như vậy là tội lỗi. Mà không thể không ngắm nhìn. Rồi anh nhắm mắt không nhìn xuống suối nữa. Nhưng bức tranh ấy anh như thấy rõ hơn, đẹp hơn, thơ mộng hơn. Anh nhìn lại nhành hoa lan đẹp đẽ trước đó. Giờ nhành lan cũng chỉ là tiểu cảnh trong bức tranh thiếu nữ khỏa thân tắm suối hoàn mỹ trong anh. Anh nhìn bầu trời trong xanh, cánh chim chao liệng, mây trắng lững lờ trôi cũng là nền của bức tranh thiếu nữ. Anh nhắm mắt, phiêu diêu trong bồng lai tiên cảnh. Gió mát hiu hiu thổi. Anh thiếp đi lúc nào không hay..

* * *

Sáng thiếp đi không biết bao lâu. Anh nhắm mắt chỉ để chấm phá, tô vẽ thêm vài nét trong tâm tưởng về bức tranh thiếu nữ tắm suối của anh thêm nhiều phiên bản. Nhưng có lẽ vì mệt của hai ngày qua và khí trời trong mát làm anh đi vào giấc ngủ êm đềm. Tỉnh dậy, nhìn xuống, nhánh lan rừng trước mặt đẹp đơn sơ mộc mạc vẫn ở đó, dòng suối trong vắt cũng chảy lững lờ, nhưng thiếu nữ đâu rồi..

"Mình ngủ mê à" Sáng băn khoăn..

Anh trở lại đường cũ vào nhà. Mọi người đã dọn bàn ăn xong, đang chờ anh.

"Huynh đi đâu lâu thế, tụi em đói bụng quá rồi." Chí nói.

Sáng nhìn xuống bếp.

Một người con gái đang ở đó. Gót chân nàng hồng son. Nàng mặc bộ đồ vải thô màu nâu. Bàn tay trắng với những ngón tay búp măng thon dài. Ôi! Mặt nàng, mắt nàng, đôi hàng mi cong ấy, chính là nàng!

Sáng ngại ngùng, nhưng trấn tỉnh lại ngay. Trước mặt anh là một cô gái đẹp giản dị như bông hoa của núi rừng, mặt trái xoan, mũi cao, đôi mắt tròn đen láy dưới hàng mi cong..

Mắt anh và mắt cô gái gặp nhau trong mấy giây như sững lại, như muốn hút vào nhau. Rồi đôi mi ấy khép lại và nhìn đi nơi khác.

"Xin lỗi." Sáng lúng túng. Lần đầu tiên anh có cảm giác đó trước một cô gái. Trước đây anh gặp các cô là lời anh tuôn ra mượt mà như nước chảy, ngọt như mía lùi. "Tôi mới đến vùng này."

Thế mà..

Đôi mắt cô gái đã lấy mất hồn anh rồi. Trong đôi mắt đó chứa cả cánh rừng xanh thẳm, đồi thông vi vu, thảo nguyên mênh mông.. tất cả những gì anh yêu có ở trong ấy.

Sáng như cảm nhận mình đã thân thuộc nơi này, vùng đất bao la và quyến rũ như đã gắn bó trong tiềm thức của trí não anh.

Cuộc đời anh thay đổi từ đây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui