Bản Tà N gồm gần một trăm nóc nhà, có bốn xóm, mỗi xóm khoảng hai mươi, hai mươi lăm gia đình. Xóm này cách xóm kia một hoặc vài ngọn đồi, có khi cả một khu rừng. Chỗ các anh ở là trung tâm của bản, có nhà rông, để tập trung khi có lễ hội. Thanh niên nam nữ cũng thường tập trung ở sân nhà rông tổ chức nhiều trò chơi, ca hát nhảy múa. Ở đây, cuộc sống thật yên bình. Với Sáng, người yêu trời mây, sông núi, anh thấy tâm hồn mình thật thư thái.
Nhìn bản đồ, trải dài từ Tà N đến Tà M gần hai trăm kilomet, có bốn ngọn núi cao và vô số ngọn đồi. Anh đã lên kế hoạch đi khảo sát địa chất vùng này ba tháng, tức là gần một trăm ngày. Mỗi ngày phải xong ít nhất hai cây số, nhưng dải ngang từ năm đến mười cây, tùy địa hình anh đánh giá. Như vậy, hàng ngày đi bộ khoảng trên dưới mười cây số.
Có kế hoạch cụ thể, anh bàn với Chí và Tài.
"Mình sẽ xong kế hoạch sớm hơn đó huynh, mỗi ngày đệ có thể đi gấp hai mục tiêu huynh đưa ra." Tài nhanh miệng nói.
"Chú đừng tưởng mỗi ngày mười cây số là dễ xơi nhé. Thứ nhất: Công việc kéo dài ba đến bốn tháng. Thứ hai: Địa hình đồi núi phức tạp. Thứ ba: Thời tiết vùng núi. Có khi mưa liên tục mấy ngày liền, nước sông suối dâng cao, đường trơn trượt, rồi bệnh tật, bị thương, thú dữ.. V. V. Các chú không chủ quan, tập luyện giữ gìn sức khỏe."
Nhìn hai đệ mặt mày tái mét "Huynh không dọa hai chú, đó là công việc, cần nghiêm túc trong mọi vấn đề. Địa hình đơn giản thì đi gấp hai, ba kế hoạch để bù cho những ngày không thể làm gì được." Anh nói.
Sau hai ngày ổn định chỗ ở và gặp gỡ những người ở bản cần gặp, để anh nắm thêm cụ thể các đường mòn, địa hình, thời tiết.. Anh lên kế hoạch cụ thể hơn, phân công công việc, phối hợp sự giúp đỡ của địa phương về người dẫn đường, phương tiện đi lại: Ngựa, đò..
Ngày thứ ba các anh bắt đầu vào việc đi khảo sát, lấy mẫu đất đá, đo đạc vẽ địa hình..
Dù công việc mệt nhọc, nhưng chiều về thấy ánh mắt và nụ cười của Siu Blair là Sáng như được nạp đầy năng lượng. Anh cảm thấy cơ thể sảng khoái, máu như đang cuồn cuộn chảy.
Ăn cơm xong là những buổi tối đầy thơ mộng. Những đêm trăng tròn, trời trong không mây, ánh trăng sáng vằng vặc soi rõ những khuôn mặt, những nụ cười, những con đường, những hàng cây..
Những đêm trăng non, hay trăng già, ánh trăng nhạt và mờ, cảnh đêm của núi rừng như ảo mộng. Những đêm không trăng, trời đêm muôn vàn vì sao trên cao, lung linh, huyền ảo với núi rừng kỳ vĩ.
Trăng sáng vằng vặc, trẻ con đùa vui trong sân nhà rông, trên những con đường đất với nhiều trò chơi dân gian: Ù, keo, trận giả, cột, trốn tìm..
Thanh niên nam nữ đàn hát văng vẳng xa gần. Những ánh mắt tình tứ trao nhau..
Sáng dạy học cho các em và cả người lớn, vì đa số người dân chưa biết chữ. Siu Blair cũng là học trò của anh. Đêm, dù mưa hay không, có trăng hay tối trời anh đều lên lớp ở nhà rông. Chỉ trừ những ngày các anh khảo sát những vùng xa Tà N không về được. Siu Blair học rất nhanh. Sau gần hai tháng em đã đọc và viết khá tốt.
Sau giờ dạy học, Sáng đàn hát với thanh niên nam nữ trong buôn. Anh học và hát được những bài ca của núi rừng Tây nguyên. Có những bài hát âm cao hùng tráng. Cũng có những bài du dương như suối reo. Anh cũng đàn hát những bản Bolero, slowrock trữ tình rung động lòng người.
Trước đó, anh luyện võ cho hai đệ tử và thanh niên trong bản vào lúc chiều tối, để nâng thể lực, sự dẻo dai cho mình và đồng đội.
Anh sống những tháng ngày đầy nhiệt huyết của tuổi thanh xuân. Anh yêu cuộc sống, yêu núi rừng cây cỏ, đất đá, và cả người con gái ấy. Anh cũng cảm nhận tình yêu Siu dành cho anh. Qua ánh mắt, nụ cười và những quan tâm mỗi ngày khi họ ở bên nhau. Ngày anh sốt cao, Siu đã khóc. Nước mắt cô làm anh nhói lòng. Cảm giác này chưa bao giờ có trong anh với những người con gái khác trước đây. Anh nghĩ anh đã yêu Siu. Một tình yêu mãnh liệt, nên thơ, trong sáng như núi rừng ở đây vậy.
Anh và Siu Blair có nhiều ngăn cách làm anh không thể..
Văn hóa, phong tục, học vấn, ngôn ngữ.. Nhưng anh biết và tin tình yêu của anh có thể xóa nhòa được những ngăn cách đó.
Còn trở ngại lớn mà cả anh và Siu thực sự lo nghĩ là về..
Gia tộc Knes' là một gia tộc lớn trong vùng, rất có thế lực. Họ có một cậu con trai hơn Siu Blair một tuổi. Từ trước hai gia tộc Knes' và Siu đã đính ước. Hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau, thân nhau, chỉ chờ sang năm Siu mười chín tuổi là thành thân. Chàng trai Knes' cao to, cơ bắp cuồn cuộn, giọng nói vang xa, khí chất của một tù trưởng ngày xưa. Knes' lúc nào cũng chứng tỏ mình là chủ nhân của nàng Siu, bông hoa núi rừng xinh đẹp nhất vùng. Hai gia đình thường xuyên qua lại với nhau thân mật trong các dịp lễ lược tết nhất và ngay cả ngày thường.
Chuyện này ai cũng rõ. Sáng, Chí, Tài cũng biết được sau một tháng ở đây.
Sáng và Siu cảm nhận tình yêu của mình dành cho nhau. Nhưng..
"Tình trong như đã mặt ngoài còn e" (*)
Họ e ngại. Sáng không được phép làm phật lòng người dân ở đây, nhất là hai gia tộc lớn nhất Knes' và Siu. Chí và Tài nhận biết tình cảm của họ. Hai anh cũng lo lắm. Nhưng chuyện gì cũng khó giấu kín được lâu. Chàng trai Knes ' là người cảm nhận sự thay đổi ở Siu đầu tiên. Một người con trai dễ dàng nhận thấy những biểu hiện khác ở người mình yêu, nhất là Knes yêu Siu mãnh liệt. Qua ánh mắt của Siu về phía Sáng, dù hiếm khi và chỉ trộm nhìn, Knes ' biết Siu yêu Sáng chứ không yêu mình. Càng yêu Siu, Knes ' ghét Sáng đến mức căm thù. Dù mọi sự việc vẫn bình yên bề ngoài nhưng chỉ có hai chàng thanh niên biết họ là hai mãnh hổ đang gầm gừ nhau dành Siu, một bông hoa rừng xinh đẹp như nhánh lan ướt đẫm sương mai tinh khiết. Knes ' là người đến trước, là sự xếp đặt của bộ tộc. Họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau ca hát trong bao lễ hội của buôn làng. Knes như người anh trai bảo bọc Siu. Họ chỉ chờ năm Siu mười chín tuổi là thành vợ chồng. Siu Blair sẽ làm vợ Knes ', hiển nhiên như mặt trời mọc buổi sáng, gà gáy lúc bình minh, chim muông về tổ lúc chiều buông.
Thế mà..
Knes ' sẽ kín đáo đuổi những người lạ này đi khỏi buôn làng. Trả lại ánh mắt Siu Blair của anh như ngày xưa. Ngày mà lúc nào Siu cũng coi Knes ' như tấm khiên che chở, như núi cao chắn gió.
Mỗi ngày mỗi ngày qua đi, Sáng càng thấy được sự căm thù của Knes ' qua ánh mắt xuyên thấu tim khi nhìn anh. Anh cảm nhận sự nguy hiểm có thể đến cho mình.
Trong mọi hành động, biểu hiện anh đều rất thận trọng.
Anh mong xong việc anh đi khỏi vùng đất này. Nhưng, một phần trong anh muốn thay đổi tất cả, dù hậu quả thế nào, thôi thúc đó ngày mỗi lớn dần..
* * *. Bạ𝓃 đa𝓃g đọc tr𝑢𝗒ệ𝓃 tại ﹢ 𝙏r𝑼mtr𝑢𝗒ệ 𝓃.V𝙽 ﹢
Một đêm, khi mà các anh đến Tà N hơn hai tháng, trời tối đen, đứng cách mười mét chẳng nhìn thấy nhau, một mảnh giấy nhỏ trên bàn làm việc. Nét chữ của Siu nắn nót "hẹn anh ở cây bằng lăng gần suối, mười giờ." Anh cầm mảnh giấy nhỏ ép lên tim mình. Để xuống, cầm lên, mảnh giấy là có thật hay tự anh tưởng tượng ra. Anh sờ. Anh nâng niu, suy nghĩ.
Anh mong chờ được ở bên Siu biết nhường nào. Thế mà giờ đây, mảnh giấy là cơ hội được gặp riêng Siu anh lại lo, lại sợ. Lẽ ra người chủ động tìm cơ hội gặp nhau phải là anh chứ không phải Siu. Người đáng lo, đáng phải sợ là Siu. Thế mà anh lại..
Để Siu phải chủ động tạo cơ hội cho anh. Khi viết mảnh giấy nhỏ này chắc em phải đắn đo, lo ngại nhiều lắm.
Anh nhìn kim giây đồng hồ trên vách tí tách tí tách từng bước nhỏ đều đều như trêu ngươi anh. Bây giờ là chín giờ ba mươi lăm, còn hai lăm phút nữa đến mười giờ. Tức là thằng kim giây quái ác kia bước chậm đều một ngàn năm trăm bước tí tách tí tách của nó.
Anh mong được ở bên Siu. Anh hồi hộp. Anh sung sướng. Anh hạnh phúc. Anh lâng lâng khó tả. Cảm giác này anh chưa có bao giờ, dù đã trải qua hơn ba cuộc tình.
Mười giờ kém mười lăm phút, anh ra khỏi phòng. Anh thả bộ ra vườn, men theo đường mòn ra suối về phía cây bằng lăng. Đêm yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng "o, o" của côn trùng. Bầu trời cao đầy sao, thật lung linh huyền ảo. Từ nhà đến suối chỉ mất bảy phút thả bộ. Anh nghĩ anh đến trước hơn năm phút để đợi Siu. Khi cách cây bằng lăng mười mét, trong màn đêm, anh thấy dáng một người đàn ông cao to cạnh gốc cây. May mà anh đi rất chậm, nhẹ và cảnh giác không để có tiếng động. Anh nấp mình vào sau một bụi rậm, quan sát. Thế này là sao. Cha Siu biết chuyện hai người sao? Nét chữ của Siu mà. Hay Siu bị ép viết mảnh giấy đó.
Anh quan sát cả hướng từ nhà ra nữa. Nếu Siu đi về phía cây bằng lăng anh sẽ cản lại.
* * *
Mười giờ mười hai phút, anh thấy dáng người đàn ông ở cây bằng lăng gục xuống. Anh muốn biết người đàn ông muốn gặp anh ở đây là ai. Anh cố gắng đi từng bước thật nhẹ men theo các bụi cây đến gần hơn. Càng gần, anh thấy vai người đó như rung động. Cố nhẹ người, anh đến gần hơn, anh nghe tiếng thổn thức, rấm rứt..
Anh lấy hết can đảm gọi nhỏ "Siu, Siu". Trong đêm đen, khuôn mặt quay dần dần lại.. "Ôi Siu" anh từ lùm cây lao nhanh về phía cô. "Em nghĩ anh sẽ không đến!"
"Anh đến từ hơn mười lăm phút rồi. Nhưng anh sợ nhầm. Dáng người cao lớn trong đêm đen anh không nhận ra. Anh phải cảnh giác cho sự an toàn của em và anh."
Đến gần anh mới thấy Siu trong bộ áo đàn ông dài phủ xuống một cái bệ gỗ, nên khi đứng em như người đàn ông cao lớn.
"Anh xin lỗi em!"
"Em hy vọng anh đến, nhưng em nghĩ là anh không đến. Có nhiều điều ràng buộc anh. Em liều ghi mảnh giấy cho anh. Một chút hy vọng mong manh!"
"Mai anh đi tận hơn một tuần. Anh phải qua hai quả núi, nhiều cánh rừng, rất khó khăn và nguy hiểm. Em lo.. Em nhớ!.." Em nói liên tục, như sợ quên những gì muốn nói.
Trong đêm tối, ánh mắt của Siu long lanh phản chiếu muôn vì sao nhìn anh say đắm..
Không biết bàn tay Siu đã nằm trong tay Sáng từ lúc nào. Bàn tay em mát lạnh. Sáng xoa nắn bàn tay ấy cho ấm dần lên. Anh cảm nhận sự lo lắng của Siu dành cho anh với tấm chân tình ấm áp. Anh xúc động nắm hai bàn tay Siu không nói được lời nào. "Sáng lãng tử" đâu mấy rồi. Lời mật ngọt thường tuôn ra đánh gục bao cô gái của anh giờ sao không thấy. Anh lúng túng, ngọng nghịu như gà mắc tóc trước Siu, cô gái trong trắng thơ ngây. Anh nói trong hơi thở, trong tình yêu dâng tràn con tim anh:
"Anh đã cố đừng yêu em, nhưng không được mất rồi, Siu! Anh sợ làm em khổ. Hôn nhân của em đã được sắp đặt. Rồi sẽ ra sao chuyện này. Nguy hiểm lắm."
Siu chỉ chờ có vậy. Em muốn biết tình yêu của em có được Sáng đáp lại không. Em chẳng quan tâm gì. Em đã dựa đầu vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập dồn. Hai người như hút vào nhau. Hai tấm thân như hòa làm một, như là kiếp trước đã là của nhau. Mùi hương tóc Siu cho Sáng ngất ngây. Họ hòa mình vào nhau không biết bao lâu. Thời gian như ngừng trôi. Bầu trời sao cũng như đứng im, chứng nhận cho cuộc tình của họ, bên cây bằng lăng già. Một mối tình bị ngăn cách. Họ sẽ ra sao. Họ có vượt qua nổi không?
Sau hồi ngất ngây say đắm trong vòng tay của Siu, Sáng như bừng tỉnh. Anh và Siu sẽ đối mặt với hiểm nguy, với hằn thù của hai gia tộc Siu, Knes ' và ngay cả dân bản.
Nhìn vào ánh sao sâu trong mắt Siu anh nói "Anh yêu em, yêu thật nhiều, Siu à! Nhưng.."
Siu lấy tay che vào miệng anh không cho anh nói nữa.
"Em sẽ theo anh!"
"Nhưng.." Siu không cho anh nói
"Có thể cha rất buồn, nhưng em không biết sống thế nào mà không có anh. Em yêu anh. Yêu hơn tất cả, yêu anh hơn cả bản thân mình. Em sẽ.." Sáng lại cho tay lên miệng Siu. Anh sợ Siu nói lời càn dở..
Sau một lúc, cả hai bình tỉnh lại, Sáng nói: "Muốn mọi chuyện tốt đẹp, trong thời gian anh chưa xong việc, cả anh và em thật cẩn thận. Nếu họ biết tình cảm của chúng ta, họ sẽ bắt chúng ta chia lìa nhau. Có khi họ giết cả anh và em mất. Em phải nghe anh.."