Trở lại với hai nhân vật chính của chúng ta: Đông Sang, Xuân Thì. Sau buổi sáng như mơ như thực đó, Đông Sang vui vẻ và hạnh phúc khi mỗi ngày có Xuân Thì bên cạnh, dù cha mẹ nuôi rất lo lắng cho anh. "Cô gái này từ đâu đến. Rất đẹp. Đẹp một cách hoang dã. Không nói mà chỉ cười. Nụ cười chết mê lòng người. Nàng chẳng nói mà chỉ ra dấu bằng tay, bằng ánh mắt, miệng mấp máy. Cha mẹ lo lắng hơn nữa là nàng có nét đẹp của mẹ ruột chàng, người đã mất tích trên dòng sông này hơn hai mươi năm trước. Người phụ nữ đẹp không rõ từ đâu đến, sống ở bến sông gần ba năm, rồi ra đi cũng đầy uẩn khúc. Người làng làm một cái am thờ bên bến sông. Người ta đồn là linh thiêng lắm. Mỗi chạng vạng, hoặc khi trời mù sương, mưa giăng người ta thấy cô ấy. Có người nói mỗi lần đi qua bến sông họ lạnh sống lưng, như có người đi sau nhưng quay lại chẳng thấy ai, như thấy cái bóng đi vào dòng nước..
Cha mẹ chàng lo lắng, phải chăng cô gái này là.. Họ không dám nghĩ tiếp nữa. Nhưng họ tin cô gái này không hại con trai nuôi yêu quý của họ. Từ ngày cô gái đến, Đông Sang không còn thẩn thơ, thơ thẩn nữa. Tiệm cắt tóc của chàng đông khách hơn nhiều. Có thể chàng làm việc vui vẻ, tập trung hơn, nên khách hàng vừa ý hơn. Cũng có thể cộng với lời đồn tiệm Đông Sang có nhiều kiểu tóc đẹp, mới, và có cô gái xinh đẹp lạ lùng ở đó. Cô gái không nói, chỉ đôi mắt, nụ cười mê hồn người khách đến. Cha mẹ chàng nghi nghi hoặc hoặc" hay là mẹ chàng qua cô gái này về giúp Đông Sang? "Ở cái vùng sông nước này từ ngàn xưa biết bao chuyện thần bí chẳng ai biết thực hư thế nào.
Cha mẹ chẳng hiểu gì trong cách diễn đạt của nàng, nhưng chàng hiểu những gì nàng muốn nói. Chàng đã học trong trường khuyết tật mười năm. Chàng biết, nàng dùng ngôn ngữ của người câm điếc. Không biết nàng có câm điếc không, nhưng nàng sử dụng ngôn ngữ hình thể rất tốt. Mà nàng có câm điếc hay không giờ chẳng quan trọng gì với chàng. Chàng và nàng hiểu nhau, tất cả. Trong công việc và sinh hoạt hàng ngày, họ trao đổi với nhau nhanh giống như người bình thường.
Thời gian thấm thoát thoi đưa. Cuộc sống bình yên và hạnh phúc. Xuân Thì mở thêm tiệm cắt may kề bên tiệm tóc của Đông Sang. Cả hai nổi tiếng trong vùng. Họ xây nhà ra riêng kế bên nhà cha mẹ. Ba năm hạnh phúc, cuộc sống bình yên và một cậu con trai hai tuổi kháu khỉnh..
Nhưng..
Lòng Đông Sang vẫn không yên. Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến chàng lại lo.
Chàng vẫn thường hỏi vợ" Xuân Thì, em từ đâu đến? "
" Em không đột nhiên nhiên biến mất chứ? "..
" Em đã bảo anh rồi, em từ xóm Đao, Tà N. "
" Anh đã đến đó. Chẳng ai biết em cả. Giờ nhớ lại đêm đến xóm Đao, Tà N anh vẫn còn ớn lạnh dù đã hơn ba năm! "
" Thế anh thu xếp để cả nhà về xóm Đao. Em cũng muốn về thăm nhà, vì em đi đã gần năm năm rồi.. "
Tất nhiên, họ nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ tay và mắt, đôi khi cả đầu và mình. Không ai hiểu ngôn ngữ của họ.
Hai tiệm quá đông khách, và mấy năm qua bầu bì, sanh con, nuôi con.. Đông Sang vẫn chưa sắp xếp được chuyến đi để giải tỏa bao lo âu, thắc mắc của chàng. Đôi khi chàng nghĩ" thôi kệ, hạnh phúc như mộng tưởng vậy là đủ đầy với chàng. Nghĩ ngợi gì cho mệt. Nói xấu miệng "Đưa nàng về nơi thần bí, âm u ấy rồi mất nàng luôn thì sao? Những chuyện hư ảo chàng đọc cũng có như thế?"
Đi Tà N làm gì. Mà mình làm sao đi được. Biết bao nhiêu là việc không ngơi ra được.
* * *
Ở Tà N, hơn hai mươi năm trước, sau đêm Sáng và Siu ở bên nhau dưới gốc bằng lăng già và bầu trời bao la với muôn vàn vì sao chứng nhân cho cuộc tình thắm thiết của họ.
Hôm sau, trời còn mờ sương, Sáng, Chí, Tài lên đường. Khi vác ba lô lên vai, Sáng cảm thấy nặng hơn mọi khi. "Tâm trạng mình nặng nề, nên cơ bắp yếu ớt hơn hay sao." Anh nghĩ. Sao không thấy Siu tiễn đưa các anh như mọi khi. Sáng nhìn quanh. Lòng thật buồn..
"Chào bác, tụi cháu đi đây." Anh chào chủ nhà, cố nói thật to để cho Siu nghe thấy, nhưng họng như khàn lại. Em có bệnh không. Đêm qua, sương rừng nhiều quá. Hay là Siu thấy anh không đáp lại tình yêu mãnh liệt của em. Anh lo lắng, phân vân. Anh cân nhắc đắn đo. Anh sợ sệt..
Anh đã làm Siu buồn và nghĩ lại. Siu sẽ không dám theo anh. Siu sẽ sống suốt đời bên Knes '.. Sáng miên man nghĩ.
"Không, không thể, anh không thể sống thiếu Siu." Anh lững thững bước đi. Chí và Tài đã mất hút phía trước. Sáng vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, hy vọng thấy Siu tiễn anh sau màn sương. Nhưng chẳng thấy em đâu. Anh giận mình đã quá thận trọng, trong khi Siu biểu lộ tình yêu mãnh liệt như thế. Em dám bỏ gia đình, cha già, bỏ quê hương để đi theo anh. Trong khi anh thì..
Khi qua một khúc quanh của đường mòn, sau lùm cây lớn, Sáng thấy dáng hình Siu qua màn sương núi như có như không, lúc ẩn lúc hiện. Càng tiến lên phía trước, dáng hình Siu rõ dần rõ dần. Khi cách anh chừng hơn năm mét, Siu lao về phía anh. Anh dang rộng vòng tay và cũng lao về phía trước ôm Siu. Anh cảm nhận hơi ấm từ trong huyết quản em, cảm nhận sự mềm mại dịu dàng của da thịt em, mái tóc dài, hàng mi cong. Đôi mắt đen láy đằm thắm dịu hiền đắm đuối nhìn vào mắt anh. Anh cảm nhận tình yêu mãnh liệt của anh dành cho Siu không thể lìa xa. Siu dúi vào tay Sáng một túi vải nhỏ "Anh giữ bên mình như luôn có em" cô dụi đầu vào ngực anh. Cô khóc. Những giọt nước mắt hạnh phúc hay khổ đau. Cô không biết. "Anh bảo trọng, và về với em. Em nhớ anh. Anh đi, trời sắp sáng rõ rồi."
"Anh sẽ không xa em được. Anh sẽ suốt đời bên em! Anh hứa!" Lần đầu tiên anh hứa hẹn với một người con gái. Sáng đắm đuối nhìn sâu vào đôi mắt người con gái anh yêu. Một tình yêu mãnh liệt trong họ như bùng cháy. Bầu trời mờ giăng sương mai, mặt trời ló dạng phía đông cũng làm chứng nhân cho cuộc tình của họ!..
* * *
Công việc của chuyến đi lần đó lẽ ra mười ngày mới xong, nhưng anh đốc thúc Chí, Tài và bản thân mình không biết mệt là gì nên sáu ngày là trở về Tà N, nơi mà giờ đây anh có người mong đợi.
Các anh đang vui vẻ, vì sẽ được sung sướng nghỉ ngơi trong vòng bốn ngày sắp tới.
Trời về chiều, trong rừng tối rất nhanh, trời lại đang mưa. Còn gần hai cây số nữa là đến chòi nghỉ đêm, Sáng thấy trong người không yên.
Đoạn đường này khá hiểm trở. Đường mòn nằm trên triền núi, một bên vực sâu, một bên rất nhiều đá núi. Đột nhiên từ trên núi đá ào ào rơi xuống. Các anh nấp ngay sau các gốc cây lớn. Vừa tránh được cơn lũ đá, lại một loạt làn tên như mưa cũng từ trên núi bắn xuống. Nhưng cũng nhờ nhanh chóng nấp sau những gốc cổ thụ mà các anh không bị thương.
"Chúng ta bị tấn công, nhanh chóng leo lên cây càng nhanh càng tốt." Sáng ra lệnh.
Ba phút sau, từ trên núi xuất hiện sáu người cao lớn đi xuống. Mặt cả sáu người đều được vẽ vằn vện và mặc áo quần xà rông giống nhau. Sáu người họ đi rảo kiểm tra khắp một khu vực rộng, cả nhìn xuống vực sâu. Họ quan sát lên cả các ngọn cây. May chiều tối rất nhanh và mây đen kéo đến làm bầu trời đen kịt. Ba anh nấp sâu vào những tán lá rậm rạp trên cao, trời tối và mưa nên sáu người lạ không phát hiện được. Đến khi trời tối hẳn họ đi đường mòn về hướng Tà N. Khi đã yên các anh leo xuống và thận trọng đi ngược lại. Đến gần nửa đêm các anh mới tìm thấy một chòi lá trong rừng, đốt lửa sưởi ấm, đuổi thú dữ, chia người canh gác, nghỉ ngơi chờ trời sáng.
Đến một ngày sau các anh mới về đến Tà N, vì phải đi đường vòng để đề phòng bị tấn công mai phục. Sáng cảnh giác vì nghi ngờ người tấn công mình sẽ còn tiếp tục.
Sau một tuần mà anh thấy Siu gầy đi nhiều quá. Anh thật sự yêu Siu nhiều lắm. Chỉ bảy ngày nhưng Sáng thấy sao mà lâu quá. Nhưng anh không dám biểu hiện khi gặp lại. Tối đó, dù rất muốn gặp và ôm Siu sau bao ngày nhung nhớ ở chỗ hẹn dưới gốc bằng lăng già, nhưng anh nhờ Chí và Tài đi dạo quanh vườn nhà cho đến suối. Hai anh về báo có phát hiện ba bóng đen trong rừng, gần suối, dưới ánh trăng, thấy mặt họ cũng vẽ vằn vện như những người tấn công mình trên đường về hôm trước. Thế là Sáng biết nghi ngờ của anh là chính xác. Nhưng làm sao gặp và giải thích cho Siu biết đây. Nếu không báo gì anh sợ mười giờ tối nay Siu sẽ ra cây bằng lăng chờ anh thì thật là nguy hiểm. Anh nhờ Sáng và Chí xuống bếp gặp Siu kín đáo đưa mảnh giấy. "Anh và em đang gặp nguy hiểm. Gần suối có mấy người lạ khả nghi lảng vảng. Để cửa phòng em mở, anh gặp em lúc một giờ sáng."
Trời đêm núi rừng yên vắng. Ánh trăng chiếu mát cả khu vườn. Thỉnh thoảng gió đu đưa những cành cây xào xạc. Siu nằm nhìn qua cửa sổ, lòng thao thức ngổn ngang. Trăng sáng quá. Bầu trời cao quá. Trong tuần qua em thấy Knes ' rất lạ. Anh ấy nhìn mình như ánh lửa có thể thiêu cháy. Knes ' cộc cằn, thô lỗ với mình chứ không che chở, dịu dàng như trước đây. Siu biết Sáng sẽ gặp nguy nhưng không biết sao báo cho anh được. Sáng về được nhà an toàn là em mừng. Nhưng giờ làm sao đây. Sắp tới sẽ ra sao. Mọi chuyện vỡ lở ra Sáng sẽ chết và Siu sẽ bị trừng phạt nặng nề. Mấy ngày này Siu lo lắng nên gầy đi nhiều.
Trời về khuya càng yên tĩnh. Ánh trăng, ôi những đêm trăng có còn vui vẻ như những ngày qua. Có con chim lạc ngoài vườn vỗ cánh thật lẻ loi.
Sao vẫn chưa đến giờ Sáng gặp em. Sáng có còn yêu Siu nhiều và can đảm để vượt qua hiểm nguy không? Ôi mình sẽ chết mất nếu sống mà không có anh ấy!
* * *
Đêm đó Siu đã hạnh phúc tuyệt vời bên Sáng. Bao lo lắng, nghĩ ngợi những ngày qua Sáng đã mãnh liệt bày tỏ cùng em. Họ đã thề sống trọn đời bên nhau dù có biển đổi sao dời. Chỉ có cái chết mới chia lìa đôi lứa.
Sáng tính toán mọi việc.
"Ba ngày nữa là tụi anh lên đường cho chuyến khảo sát cuối cùng. Anh sẽ vượt qua ngọn núi cao thứ ba, khảo sát rừng già và ngọn núi thứ tư. Ở đó, anh đến đồng bằng của vùng duyên hải Tà M là điểm kết thúc công việc. Trong thời gian này em cố gắng thật bình thường như trước tới nay. Đối với Knes ' cũng vậy. Khoảng chừng hai mươi ngày là anh quay lại và bí mật đưa em đi khỏi đây."
Siu yên tâm. Em thật hạnh phúc. Em rất muốn theo Sáng lúc này nhưng như Sáng bàn bạc khi anh chưa xong việc, Knes ' và cha Siu sẽ đuổi theo bắt họ dễ dàng.
* * *
Ngày chia tay, mắt Siu thật buồn. Em tránh mặt khi ba anh lên đường. Em sợ lúc đó em sẽ khóc mất.
Tối hôm trước, tại nhà rông mọi người đã làm tiệc chia tay các anh. Vì chuyến đi này các anh xong công việc và về luôn miền duyên hải.
"Cháu đại diện tổ công tác chân thành cám ơn bà con cô bác đã giúp đỡ rất nhiều trong cuộc sống và công việc để tụi cháu hoàn thành công tác được giao. Hy vọng tụi cháu sẽ trở lại nếu có dịp. Chúc bà con mạnh khỏe và tất cả các vụ mùa đều tốt tươi, mọi người yên vui, hạnh phúc.
Trưởng bản, cha Siu đại diện dân bản cũng cám ơn các anh ngoài công việc đã giúp dân bản học chữ và những sinh hoạt văn hóa bổ ích.
Mặc dù đã sắp hoàn thành công việc, nhưng lòng Sáng thật trĩu nặng vì anh phải xa Siu một thời gian. Anh lo lắng khi ở lại một mình Siu sẽ ra sao. Knes có ép buộc cưới Siu sớm hơn không?" Chỉ hai mươi ngày thôi, anh chắc là không có chuyện gì xảy ra. "Sáng nói với Siu cũng như với chính anh.
Thế mà..
* * *
Sáng đi rồi, Siu thấy nhà sao mà trống vắng quá. Căn nhà yêu quý của mình như rộng thênh. Cảnh vườn cây, suối nước cũng im lìm. Trời mây sao mà lặng lẽ. Siu thẩn thờ thơ thẩn vào ra. Một ngày từ khi mặt trời lên cho đến khi chiều xuống sao mà lê thê dài! Dài thăm thẳm như rừng sâu hun hút. Siu đếm từng ngày chậm chạp trôi qua.
Chỉ mới đến ngày thứ mười là em bắt đầu hy vọng, luôn quan sát hết các con đường vào nhà. Biết đâu Sáng nhanh chóng xong công việc và trở lại đón em.
Ngày thứ mười một.
Ngày thứ mười hai
* * *
Ngày thứ hai mươi
Ngày thứ hai mươi mốt
* * *
Em lo. Em buồn..
Mỗi ngày em càng buồn hơn.. Truyện Đoản Văn
Ngày thứ ba mươi..
Em gầy ốm xanh xao.
Em trở bệnh. Cha Siu lo lắng.
Siu bệnh nặng. Cha cho uống bao nhiêu thuốc thang hơn nửa tháng em mới dần dần khỏe lại.
Siu nghĩ:" Sáng có thể gặp chuyện gì đó không may. Có thể anh bệnh. Em tin tình yêu của Sáng và tin anh. Mình phải mạnh mẽ lên.
Hơn hai tháng trôi qua, Siu thấy người mình hơi lạ. Em dễ bị buồn nôn, chóng mặt, hoa mắt. Cha nghĩ em còn bệnh và dễ mệt. Nhưng em biết, em đã có thai. Một sinh linh bé bỏng đã xuất hiện. Em đã lớn, những dấu hiệu này em thấy ở những phụ nữ khác, những người bạn của em khi mang thai.
Em quyết ra đi. Một đêm tối trời, để lại mảnh giấy cho cha, Siu ra đi trong nước mắt. Em đi tìm Sáng, tình yêu của em, cuộc sống của em, cha của đứa con em đang mang. Em đi theo hướng của Sáng, vượt qua nhiều cánh rừng, bốn ngọn núi cao để đến Tà M tìm anh. Siu chắc chắn tin vào tình yêu mãnh liệt của mình và Sáng đã gặp nguy hiểm. Có thể anh đang bệnh nặng. Em phải đến bên anh.
Nửa tháng vượt núi rừng, cuối cùng Siu đã đến Tà M. Em đi tìm hỏi Sáng, biệt danh "Sáng lãng tử".
Để có cái ăn, Siu chèo đò phụ cho ông lão già ở bến sông vùng hạ lưu sông La N. Người ta nghĩ, Siu là cháu ông lão. Rồi đông sang, xuân tới Siu vẫn chưa tìm được Sáng. Em sanh nở trong chòi lá bên sông và đặt tên con là Đông Sang..
* * *
Ở Tà N, sau khi chứng kiến sự héo úa của Siu từ ngày Sáng đi, mấy tháng sau Siu cũng mất tích, Knes ' bỏ nhà vào tận chân núi. Lúc đó, muốn đến chân núi phải vượt qua ba cánh rừng già sâu thẳm có nhiều thú dữ. Anh ở một mình, mặt vẽ vằn vện. Một cô gái yêu Knes 'từ lâu vượt rừng vào ở với anh. Họ có con gái đầu nhỏ hơn Đông Sang một tuổi. Rồi họ sanh thêm một trai hai gái nữa. Sau khi Siu đi mất, Knes ' không còn nói được nữa. Anh không muốn nói hay anh bị cấm khẩu chẳng ai biết.
Những người đi rừng thỉnh thoảng gặp họ ở chân núi, có người lạc đường hỏi, họ chỉ ra dấu chứ không mở miệng. Việc liên lạc đổi thức ăn, lúa ngô với bên ngoài do người mẹ. Có thể hai ba tuần bà đi một lần. Bà không may bị bệnh mất sớm khi con gái lớn mười bốn tuổi. Từ đó công việc của bà được con gái lớn thay.
Bốn năm sau, khi nàng ấy mười chín tuổi, nàng theo tiếng gọi của ký ức tình yêu sâu thẳm đâu đó trong trái tim thúc dục nàng đi tìm người yêu trong mộng của mình. Nàng về miền duyên hải, lấy tên nick là Xuân Thì. Nhân vật nữ của chúng ta đã tìm được Đông Sang. Người mà nàng tin chắc đang chờ nàng.
Họ sống cuộc đời hạnh phúc bên nhau!
(Hết)