Vân tới trường với đôi mắt như gấu trúc, nộp bài xong, cô lại gần chỗ Quân và xin lỗi. Quân là người dễ mủi lòng, nhất là lại đứng trước Vân. Dù còn buồn vì câu nói của cô, song cậu cố cười tỏ ra như không quan tâm. Tan học, Vân đi bộ ra điểm chờ xe buýt thì có tiếng còi xe bám riết bên tai, cô đang đi trên vỉa hè mà. Tiếng còi xe vẫn đeo bám, cô quay lại vẻ khó chịu thì không thể tin vào mắt mình: chiếc xe đó, con người đó – Phong!
Vân không thể diễn tả cảm xúc lúc đó: vừa sung sướng vì được nhìn thấy Phong vừa muốn khóc thét lên vì nỗi nhớ cô đã phải chịu suốt thời gian qua. Phong xuống xe, tiến đến gần cô, nắm lấy cổ tay và kéo cô đi.
- Anh đang làm gì thế? Buông tay tôi ra?
Mặc kệ lời Vân nói, Phong vẫn kéo cô đi.
- Anh làm cái quái gì thế? Bỏ tay tôi ra. Anh coi tôi là cái gì mà muốn đến lúc nào thì đến, lôi tôi đi đâu thì lôi, biến mất bao lâu cũng được?!
Thấy Vân hét lớn, anh buông tay cô ra, lúc này, cô mới nhận thấy rất nhiều sinh viên đang chăm chú nhìn cô, chỉ trỏ và bàn tán. Cô đang làm gì thế này, thật lố bịch!
Phong vẫn điềm tĩnh trả lời:
- Tôi coi cô là bạn, bạn bè có thời gian thì gặp nhau, đâu nhất thiết phải ngày nào cũng “hẹn hò”.
Nghe anh nói vậy khiến cô đỏ mặt. Lấy bình tĩnh, cô bước lên phía trước, anh gọi lại:
- Chúng ta đi thôi, đi chúc mừng sinh nhật cô!
Cô quay lại nheo mắt nhìn, rút cuộc anh còn biết những gì ở cô nữa:
- Xin lỗi anh vì hành động quá khích vừa nãy. Tôi không thích đi xe riêng, lần trước là ngoại lệ. Anh nhớ sinh nhật của tôi – như thế là đủ rồi.