Vậy mà sau câu nói của cô, anh lạnh lùng lên xe và phóng đi, cô đang chờ đợi anh sẽ thuyết phục cô như thế nào mà. Cô tiến lại ghế chờ xe buýt, đeo headphone, nhắm mắt lại, cố nuốt những bực tức vào trong lòng. Gió lùa vào gáy thổi bay những sợi tóc, một bên tai nghe của cô bị giật ra, giật mình, cô mở mắt:
- Anh… anh là người hay là ma vậy?
- Là người! – Anh thản nhiên đáp – Mà cô ngồi gọn sang một bên đi, đây đâu phải nhà cô. - Nói rồi Phong ngồi xuống.
- Xe của anh đâu?
- Tôi gửi rồi.
- Để làm gì chứ?
- Thử cảm giác đi xe buýt, xem tại sao nó lại “ thu hút” cô đến vậy. - Phong nói, quay sang nháy mắt với Vân khiến cô chết lặng.
- Điện thoại của cô đâu? Đưa tôi mượn.
- Để làm gì?
- Bảo cô đưa thì cô cứ đưa đi, hỏi nhiều!
Vân đưa điện thoại cho Phong, anh hí hoáy bấm một lúc:
- Tôi lưu số tôi vào đây rồi, có gì thì liên lạc.
Rồi anh lại luồn một cái móc nhỏ vào điện thoại cô.
- Cái gì đây?
- Quà sinh nhật cho cô đấy.
- Nhỏ vậy sao? – Vân đùa.
- Này! Là tôi tự làm đấy.