- Cô ấy đang ở đâu?
- Lên xe đi!
Phong đưa Quân gần đến nhà Vân, anh dừng xe và đưa Quân chiếc ô của mình. Từ xa, anh cũng có thể nhìn thấy Vân đang khóc, tại sao lại phải rơi nước mắt vì anh, anh không xứng. Có lẽ vết thương ở chân Vân dính mưa nên tê buốt, anh xót xa. Cô gái bướng bỉnh của anh không chịu để Quân cõng, phải khó khăn lắm Quân mới dìu Vân đi được. Nhìn cô như vậy anh không khỏi đau lòng nhưng anh cũng chẳng thể làm khác.
Alone Cafe.
- Đây là nơi mà lần đầu tiên tôi đã nhìn thấy Vân. – Phong nói.
- Tôi không muốn nghe, có chuyện gì anh nói nhanh đi. – Quân lạnh lùng.
- Vân… cô ấy vẫn ổn chứ? – Phong hỏi.
- Đêm đó, Vân dầm mưa, bị sốt rất cao, vết thương ở chân nhiễm trùng. Cô ấy giờ không còn là Vân hay nói, hay cười như trước rồi. Tất cả là vì anh.
- Hãy thay tôi chăm sóc cho Vân.
- Không cần anh nói câu đó, từ trước đến nay tôi vẫn luôn làm như thế, nhưng sự thật thì sự chăm sóc của tôi không thể bù đắp vết thương trong lòng Vân. Tại sao anh không dám sống đúng với tình cảm của mình?
- Tôi… ba tháng nữa, tôi sẽ…
Vân xộc vào trong quán, cô ngắt lời Phong:
- Hai người không cần đẩy tôi cho nhau như thế, bản thân tôi, tôi tự chăm sóc được. – Cô quay sang Quân – Cậu để quên điện thoại ở nhà tớ lúc vội vàng phóng đi và tin nhắn vẫn được mở.