- Hôm nay có chuyện gì mà Vân suy tư thế? - Quân cốc nhẹ vào trán Vân.
- Quân này… nếu cậu nhìn thấy một cô gái xa lạ đang loay hoay sang đường - hoàn toàn xa lạ nhé, cậu sẽ giúp cô ấy chứ?
- Hoàn toàn xa lạ ư? Có lẽ là không, trừ khi…
- Trừ khi gì? - Vân sốt sắng.
- Trừ khi tớ có cảm tình với cô gái đó và đang tìm cách gây ấn tượng. - Quân khoái chí trước cái lí lẽ mình đưa ra.
- Có cảm tình? Không thể nào! - Vân lắc lắc đầu.
- Mà sao tự nhiên Vân hỏi vậy? Hay là…
- Hay là gì? Cậu lại chuẩn bị suy diễn đấy. Thôi tớ về đây, thời tiết này nhiều sương lắm. - Vân đứng dậy trả áo cho Quân rồi chạy tọt xuống dưới, bỏ mặc Quân với một dấu hỏi to đùng:
- Ơ… ơ… này... hôm nào cậu chẳng ngồi như thế… thật là…
Xe buýt tấp nập người lên xuống, có lẽ ai cũng muốn dành chút ít thời gian để tận hưởng không khí trong lành của tiết trời mùa xuân – Vân cũng không ngoại lệ. Xe dừng ở đường Thanh Niên, cô bước xuống, chọn một chiếc ghế đá dưới gốc hoa sưa và đưa mắt ngắm nhìn. Mùa này, hoa sưa nở trắng rất thơ mộng, Vân đung đưa chân và đưa tay hứng những cánh hoa rơi.
- Cô luôn đi một mình thì phải? – Một giọng nam trầm vang lên phía sau, anh ta vừa nói vừa thả những cánh sưa mong manh vào tay cô. Vân quay đầu lại.
- Lại là anh sao? – Cô hơi giật mình, là chàng trai hôm trước đã giúp cô sang đường.
- Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi.