- Em đi làm suốt ngày , để con osin ở nhà ất đồ à ? Chưa kể đến nhỡ thằng chồng em nó làm bậy với con osin đó thì sao ?
- Ô ... hoá ra chồng em là thế ! Thế cưới nhau làm gì cho khổ đấy ?
- Ba mẹ sắp đặt ! Thật chất anh ta chỉ được cái gia tài kết sù với cái đầu rỗng thôi chứ chẳng còn cái gì ra hồn cả !
- Ồ ... Ra em hám tiền thế !
Rút điếu thuốc ra , Sula dùng bật lửa châm vào để hút . Rít một hơi rõ dài , cô ta nói tiếp :
- Anh hiểu tính em quá còn gì !
- Em cũng ăn chơi đấy nhỉ ? Vậy sao không bỏ hắn đi cho rồi !
- Làm đơn li dị rồi , chỉ đợi hắn kí vào là ok . Chia tay , em lãnh nửa gia sản .
- Thông minh thật !
- Em mà lị , ha ha .
Hai người họ ngồi xuống phòng khác rồi nói chuyện với nhau . Căn nhà như bỗng sinh động hẳn lên . Họ cười rất lớn và nghe rất hài , có lẽ lâu rồi không gặp , họ có nhiều chuyện muốn nói với nhau cũng nên .
-0-
Bệnh viên Hurts World , khu .... , khoa ... , phòng ... :
Hắn nằm trên giường bên cạng ngáy khò khò . Còn mẹ nó thì nằm ở sofa , thu mình vào một tắm chăn mỏng mà ngủ . Hôm nay bà đã quá mệt mỏi rồi , bà cần nghĩ ngơi .
Tay nó nhích nhích , lông mài nó giật giật . Đây là dấu hiệu cho biết nó sắp tỉnh dậy . Mắt nó bắt đầu he hé mở . Nó nặng nhọc mở đôi mắt ra , gượng lắm mới mở được hết đôi mắt . Nó đưa mắt nhìn chung quanh trên trần , rồi nó lại nhìn sang trái , sang phải
Nó sang trái , nó thấy hắn đang nằm ngáy khò khò tự dưng không nén được cười . Nó định cười lớn nhưng mà miệng mở ra không được .Miệng nó khổ và nức nẻ quá ! Nó sợ nếu cười sẽ chảy máu , nên mới nhịn cười .
Mà ông trời cũng ác , làm sao nó nhịn được khi người con trai nó yêu đang ngáy như bò rống thế kia ? Thế là nước mắt chảy ra , không phải nước mắt vì đau buồn hay xúc động , mà là nước mắt vì cười mà cười không được .
Một hồi sau , nó lấy lại tin thần . Nó vội thở dài thườn thược rồi đưa mắt về phía trước nhìn mẹ nó . Nhìn xong nó lại thở dài .
Người ta bảo : " Thở dài mau già " nhưng mà không sao . Già hay không cũng đến một con đường : đó là chết thôi mà !
***
Rồi nó nhắm mắt lại để ngủ . Ngày mai hứa hẹn với nó nhiều điều tốt đẹp !
Ngày mai nó sẽ khoẻ hẳn .
Ngày mai nó sẽ thấy nụ cười hạnh phúc của hắn .
Ngày mai nó sẽ bắt đầu tạo kí ức của nó ọi người .
Ừ , ngày mai ... ngày mai ... ngày mai ... và tương lai .
***
Đúng là con bé ngốc . Nó vẫn ngây thơ không nhận ra rằng mọi đau đớn trong cuộc đời nó còn chưa kết thúc ! Đó chỉ mới là bắt đầu !
-0-
Tại căn biệt thự to từng được ví như là " ngôi nhà hoang " :
- Thưa cậu chủ , bây giờ đã khuya rồi ạ . Mong cậu chủ vào ngủ sớm , kẻo mai lại ốm nặng ạ !
- Ngủ mẹ gì mà ngủ ! Không thấy đang ngồi xe lăn à ? Cút đi ! Biến đi ... Không ngủ nghiếc gì hết !
- Nhưng thưa cậu chủ ...
- Không nhưng nhịn gì hết ! Tôi đã nói là cút thì cút đi ... đừng có lãi nhãi ở đây với tôi nữa .
Vị quản gia nghe thế , vừa cảm thấy mình bị xúc phạm vừa hổ thẹn cho thân phận của mình . Vị quản gia già lặng lẽ khép cửa phòng lại rồi đi ra.
***
Từ hôm ở Water Clan về , không ngày nào là Shin không mơ thấy ác mộng . Không mơ thấy mình bị ma bắt cũng gặp minh bị giết chết !
Đúng là quả báo mà !
Mà buồn cười nhất là đợt chấn thương ở cột sống lần trước chưa lành lặn hẳn thì lại thêm chân thương mới này , cũng đúng ngay cột sống . Thế là lại ngồi xe lăn , mà lần này lại ngồi lâu hơn nữa mới chết chứ !
Ông trời có mắt rồi đấy !
Đáng đời cho kẻ đáng thương , mình không có được hạnh phúc thì thôi ... đằng này còn muốn người khác giống mình . Một mình chịu khổ được rồi ! Kéo người khác vào làm gì ?
Trời báo mày đấy con ơi !
***
" Bao nhiêu kế hoạch , bao nhiêu tiền bạc , bao nhiêu công sức ... để đổi lấy cái chiếc xe lăn bẩn thỉu này à ? " - Shin suy nghĩ trong cơn tức giận . Một hồi , Shin rủa thầm :
- Mẹ kiếp ! Rốt cuộc thế nào đây ? Có bao giờ mình sai rồi không nhỉ ?
Thế là lại thả người mình trên chiếc xe lăn . Shin trườn dài ra đó , Shin đau đớn vô cùng . Mọi thứ trước mặt Shin bỗng dưng trở nên ảo rõ rệt . Mọi kí ức của Shin , bây giờ nếu có một điều ước thì Shin chỉ muốn ước cho kí ức đó biến đi mãi mãi thôi ...
Shin làm nên tội nên tình gì mà phải gánh chịu thế này chứ ?
Shin lại nhớ về người bạn gái đã chết của mình . Đau mà chẳng dám nói mình đau , kìm nén cũng vô ích . Đầu Shin muốn vỡ mất rồi ... !
- Mình phải làm sao để có được cuộc sống hạnh phúc như khi ở bên cô ấy đây ?
- Mình không biết ... Mình không biết ! Mình không biết gì hết ... không biết gì hết ... Trời ơi !
Thì ra Shin vẫn là con người đáng thương nhất !
22 : Sàm sỡ
-o0o-
Bệnh viên Hurts World , khoa ... ; khu ... ; phòng ... :
Nó ngồi dựa mình vào gối , mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ . Nó nằm viện cũng đã 1 tuần rồi , không biết bên ngoài có những chuyện gì nhỉ ? Nó tò mò và thèm được chia sẻ chung .
Mẹ nó đẩy cửa phòng , bước vào . Trên tay bà là một tô cháo nóng hổi , thơm thơm mùi hành phi . Bà đến gần cái bàn gỗ rồi nhanh chóng đặt tô cháo xuống . Bà vội đưa hai tay mình lên tai để cho đỡ nóng . Rồi bà quay qua nhìn nó , cười hiền bảo :
- Ăn cháo này con .
- ...
- Ăn này , mẹ mới mua đấy ! Nóng hổi ...
- ...
- Con lại buồn chuyện bé Rin ( tên gọi thân mật của Durin ) à ?
- ...
Nó không nói gì , chỉ thở dài trừ . Mẹ nó cũng khẽ lắc đầu . Một tuần nay nó kén ăn thấy rõ . Da thịt từ hồng hào bắt đầu chuyển sang nhợt nhạt , nhìn nó chẳng khác gì que tăm .
Dù cho ba có khuyên nó , có bảo nó thế nào thì cũng vô ích , nó chẳng thèm ăn . Mỗi lần nó ăn gắng lắm cũng được 2 muỗng , nhiều lắm là khoảng 4 muỗng thôi . Thế thì hỏi sao không ốm ?
Dạo này hắn cũng đến thăm nó thường xuyên lắm ! Hắn lúc nào cũng hớn hở , nhảy tưng tưng vào gặp nó . Nhưng không hiểu sao nó chẳng thấy vui , mà thay vào đó là cảm giác tội lỗi . Mỗi lần nó cố gắng cười thì hình ảnh Durin lấy cây gậy đập vào đầu nó rồi cười sảng khoái là nó cụt hứng ngay . Khuôn mặt tươi cười của nó bây giờ chẳng khác nào một cái mặt nạ . Vô hồn , vô tri , vô giác và vô cảm .
-0-
Mẹ nó nhìn nó , tim nhói lại vì đứa con bé bỏng của mình . Bà nói nhẹ nhàng :
- Hay mẹ gọi Jun vào nhé !
- Không cần đâu mẹ - Nó lắc đầu ngán ngẫm
- Thế thì mẹ phải làm sao để con ăn đây ? - Mẹ nó bắt đầu thấy ư ứ ở cổ họng
Nó nhìn mẹ nó với vẻ thông cảm . Nó biết nó thế này thì chắc chắn là bà đau lòng lắm ! Mà còn chưa kể đến vụ ông Chan không về nhà nữa . Nó biết bà dạo này chịu nhiều tổn thương rồi !
Bất đắc dĩ , nó đành gượng cười rồi nói :
- Con sẽ ăn mà !
- Mẹ đút con nhé !
- Không cần đâu ạ , mẹ cứ để đấy ... tí con ăn - Nó nguỵ biện .
Nghe được những lời đó , mẹ nó cũng thấy ấm lòng phần nào . Bà lại gần nó hơn nữa , đưa tay đặt lên trán nó rồi vuốt vuốt mái tóc bóng mượt của nó . Bà lại khẽ đặt nụ hôn của mình lên trán nó , bà cười tít mắt rồi nói :
- Cứ như thời gian quay trở lại ấy con nhỉ ?
- Vâng , thời gian quay trở lại trước ngày sinh nhật kinh hoàng đó ! - Nó đáp với vẻ thản nhiên .
Bà lặng người .
" Tại sao nó lại nhắc đến chuyện này nhỉ ? " - Bà tự hỏi rồi như tiếp lời nó , bà nói :
- Con biết chuyện gì à ?
- Vâng ... - Nó khẽ khàng đáp
- Chuyện gì ? Nói mẹ nghe được không ? - Bà không giấu nổi vẻ ngạc nhiên mà hỏi nó
- ...
Nó ậm ừ một tí rồi nói :
- Con bị bệnh tim ! Đúng không mẹ ?
" Bệnh tim ư ? Sao nó lại biết " - Thất thần , bà tự hỏi mình .
Vẻ mặt của bà lúc này như tái xanh lại . Đôi mắt tròn to của bà căng ra . Lông mài mảnh khảnh nhăn lại . Bà hiết sức ngạc nhiên . Như không tin vào tai mình , bà hỏi ngược lại nó :
- Con nói gì cơ ? Bệnh tim gì ?
- Mẹ đừng giấu con nữa . Lúc mẹ nói chuyện riêng với bác sĩ ngày hôm qua con đã nghe hết rồi !
- Con ... con ... - Bà lắp bắp nói
- Con biết , nhưng mẹ đừng lo . Con chưa chết ngay bây giờ đâu ! - Nó nói lại với vẻ như biết trước được mọi chuyện sẽ xảy ra vào tương lai .
- Con nói gì thế ? Bệnh tim vẫn còn cách chữa mà , con đừng nói như con sắp chết đến nơi rồi ấy chứ ! Con ..
Không đợi bà nói thêm , nó ngắt lời :
- Mẹ , xin mẹ đừng nói nữa . Bệnh của con thì bản thân con hiểu rõ nhất mà !
Im lặng , bà hoảng hốt vì câu nói vừa rồi của nó . Thế là bà lại ôm mặt khóc . Nó chồm người lại gần bà rồi vòng tay ra ôm trọn lấy , nó muốn an ủi bà .
-0-
Đại sảnh bệnh viên Hurts World :
Hắn đang mặc bộ đồng phục , vai quẩy giỏ xách mà tung tăng đi vào . Vừa đi hắn vừa nhìn xuống cái khây đựng thức ăn mà hắn mới làm ở nhà cho nó .
Đây là lần đầu tiên hắn bước chân xuống bếp . Hắn muốn làm món gì đó cho nó . Một món gì đó chứa đầy tình thương và phải do chính tay hắn làm . Nhưng vì do lần đầu tiên nên không thể nào tránh được những " tai nạn nhỏ " . Tay hắn quấn đầy băng cá nhân , chỗ nhiều chỗ ít . Nhưng tất cả không làm hắn cảm thấy đau đớn , mà ngược lại , hắn thấy mình thật hạnh phúc .
Nhấn nút thang máy , hắn nhịp chân chờ đợi . Cuối cùng thang máy cũng đến tầng của nó . Hắn chậm rãi bước ra , đi chầm chập để tránh làm phiền các bệnh nhân khác .
" Tự dưng hôm nay mình tốt thế ! " - Hắn khoái trí nghĩ .
Rồi như bị điên , hắn cười ha há . Kết quả là cô y tá xổ một tràng xối xả vào hắn .
" Hôm nay mình được tấm mưa bằng nước miếng miễn phí rồi ! " - Suy nghĩ khôi hài lại hiện lên trong đầu hắn .
5 phút
6 phút
10 phút
phút
Thời gian bắt đầu qua đi mà cái " bà cô " y tá này chẳng chịu ngừng . Hắn khoanh tay và nhịp chân nãy giờ cho đỡ ngán . Nhưng sức chịu đựng của mọi người cũng có giới hạn , mà cái " bà cô " y tá này đã chạm đến giới hạn đó rồi đấy ! Hắn bực tức nói , ngắt lời " bà cô " :
- Cô không mỏi mồm nhưng tai tôi thì đau lắm rồi đấy !
- Cậu ... cậu .... - Như bị châm biếm , " bà cô " nổi cáu lên đến nổi không nói nên lời
- Đừng vội mà cáu , bà thím già ơi ! Bà thím sắp chết đến nơi rồi đấy ... Nhìn kia kìa ..
Vừa nói hắn vừa lấy tay chỉ chỉ vào một người phụ nữ mặt đỏ như gấc , trông như một con bò tót sẵn sàng húc người bấc cứ lúc nào ấy .
" Bà cô " y tá giật mình hoảng sợ , bắt đầu nhận ra mình đã tốn quá nhiều thời gian cho các việc " giáo dục em trai " .
Nhận ra " người phụ nữ " đang đi đến , " bà cô " bắt đầu xám mặt , cúi đầu xuống với vẻ hối lỗi . " Bà cô " không đợi " người phụ nữ " kia nói mà đã chen vào :
- Xin lỗi y tá trưởng , em biết mình sai rồi ạ
- Hừ , cô biết là sai rồi à ? Đi vào phòng nhân viên nhanh cho tôi . Tôi sẽ lập biên bản cô vì việc này - " Người phụ nữ " kia quát vào mặt " bà cô " , song tiếng la mắng không lớn đến nổi làm mọi người chú ý
Nặng nề gật đầu , " bà cô " y tá lẽo đẽo theo sau " người phụ nữ " . Tất nhiên là không quên ném cho hắn một cái nhìn giận dữ rồi !
Còn về phần " người phụ nữ " thì trước khi dẫn " bà cô " y tá đó đi . " Người phụ nữ " này đá lông nheo với hắn , làm hắn gợn hết cả người . Chưa kịp định thần thì " Bộp " , một bàn tay đánh vào mông hắn . Ôi mẹ ơi , là tay của " người phụ nữ " lúc này .
Ngượng chín người , hắn nhìn tứ phía xem có ai chú ý đến chuyện này không rồi co giò chạy mất tiêu . Bỏ quên hai người " phụ nữ " đang cười hả hê khoái trí .
-0-
Phòng bệnh nó đang nằm :
Mẹ nó đã nín khóc . Nó và mẹ nó bây giờ đã nhìn nhận sự việc theo một hướng nhìn khác . Bà an ủi nó , còn nó thì cũng an ủi ngược lại bà .
Hai mẹ con không khóc nhưng không phải là không buồn .
***
Hắn bước vào phòng với cái mặt đỏ vì ngượng . Hắn chưa quên được cái chuyện bị " sàm sỡ " lúc nãy .
Nó thấy hắn , thoạt đầu còn vui mừng . Nhưng khi thấy vẻ mặt của hắn thì lại đâm sang ngạc nhiên . Sau đó chuyển sang ghen tuông vì cứ nghĩ hắn vừa gặp cô gái nào đó . Cuối cùng , nó lại cảm thấy buồn cười .
Nó giơ tay lên ngoắc ngoắc hắn lại gần .
***
Thấy nó ra hiệu , hắn lanh lẹ làm theo mà chẳng cần suy nghĩ gì .
Nó hỏi :
- Chuyện gì mà anh đỏ mặt thế ?
- Ơ ơ ... không ... không ... có gì ! - Hắn gãi đầu , nói cà lăm như con gà bị mắc tóc
- Anh giấu cả em à ? - Hắn nhăn mặt lại , vờ cáu
- Nhưng chuyện này xấu hổ lắm , anh không tiện nói
- Thế thì anh chuẩn bị tinh thần đi nhé ! Em dỗi anh luôn ... - Nó vờ
- Thôi thôi ... cho anh xin , anh kể mà - Hắn vội xoa giận vì nghĩ nó giận thật .
- Thế thì kể đi chứ ! - Nó nói với giọng đắc thắng
- Anh bị bà y tá trưởng đánh vào mông ...