- Tôi làm gì mặc xác tôi.- Yun đáp lại lạnh lùng.
- Em… em làm thế mà được à?.
- Ừhm, được chứ!.
- Em không còn yêu anh à?.
- Ừhm, không còn.
- Thế là em hôn anh ta?.
- Ừhm, ok.
- Sao em không phản kháng hay giải thích gì đi?.
- Tôi không thích.
- Em có biết em đã phản bội anh không?.
- Tôi biết. Mà nếu tôi phản bội anh, điều đó làm anh đau đớn, thì tôi xin lỗi. Giờ bỏ tay tôi ra đi?.
- Em, em làm anh đau. Em biết không?.
- Tôi biết và tôi đã xin lỗi anh rồi còn gì?.
- Cô... cô… cô có biết tôi yêu cô thế nào không?.
- Cái này tôi không biết, vì dường như yêu anh tôi chẳng cảm nhận được tình cảm anh dành cho tôi nó to như thế nào cả.
Lúc này, những giọt nước mắt của Jun lại rơi ra. Cậu thầm trách sao mình lại yếu lòng thế. Nước mắt của cậu bắt đầu rơi như mưa. Chúng tiếp nối với nhau theo từng nhịp. Cậu gần như 1 người kiệt sức.
Đột nhiên, cậu đưa tay Yun lên ngực mình, cậu đặt nó lên nhẹ nhàng. Song, cái nắm tay của cậu vẫn làm cô đau điếng. Nhưng cô lại không rên rỉ gì.
"Nếu anh ấy nghĩ làm thế có thể hả cơn giận của mình, thì mình không cần phải phản kháng lại. Anh ấy có thể bóp nát tay mình để thoả mãn cơn khát máu của anh ấy. Dù gì mình cũng chết đến nơi rồi cơ mà".
- Em có nghe tiếng nhịp tim của anh không?.
Yun cười khẩy, không nói gì. Rõ ràng là cô cảm nhận được nó. Nó đang đập rất nhanh và hỗn loạn. Nó dường như bị đâm thủng nhiều chỗ nên đang rên rỉ với chủ nhân nó, rằng “anh là kẻ hại chúng tôi như thế này”.
- Em biết anh yêu em nhiều mà!.
Cô đáp lại những lời đó bằng việc im lặng. Có thể đó là cách duy nhất giúp cô bình tĩnh lại trong lúc này. Cô thật không thể tưởng tượng nếu cố nói ra lời đó, thì nó sẽ thê lương và đau đớn như thế nào.
- Anh xin em, đừng xa anh. Được không?.
- Xin lỗi, tôi không yêu anh!.
- Đừng thế mà, anh biết rằng em yêu anh mà!.
- Chỉ do anh ngộ nhận thôi. Anh đừng làm những điều vô ích nữa. Chẳng lợi lộc gì cho anh đâu.
- Có thật em không còn yêu anh không?. Nếu thế em nhìn thẳng vào anh đi!. Nhìn vào anh này.- Vừa nói cậu vừa lay người Yun thật mạnh.
Nụ cười trên môi Yun tự dưng tắt hẳn đi. Cậu đã tìm ra cách khiến cô không thể nào nói dối được. Cậu vội lắc đầu nhẹ.
"Mình không được mềm lòng!".
Rồi cô nhắm mắt thật mạnh, cô muốn trấn an lại tinh thần mình. Chẳng lâu sao, cô mở to mắt ra. Ngước lên nhìn anh thật kĩ càng. Miệng cô khẽ mở. Song, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của anh, lòng cô lại như tan nát.
"Không… không được, mình không được mềm lòng!".
- Đúng! Em hết yêu anh rồi!.
Jun cười điên dại. Cậu buông người Yun ra, giờ thì chẳng cần thiết để nắm lấy hay níu giữ tình cảm nữa. Khập khễnh, cậu quay người đi như người thất thần. Những vệt nước mắt tròn lăn trên đất hãy vẫn còn. Chúng long lanh và sáng bất ngờ. Song, chủ của chúng đã chẳng còn trái tim nữa. Nát mất rồi! Nát hết rồi!.
***
Cùng lúc ấy, Zen đứng gần đó, thấy vậy nên chẳng làm gì. Anh sợ mình lại làm ọi chuyện rối mù thêm. Chỉ biết đau lòng thay cho Yun.
Anh nghĩ lúc này, nhiệm vụ của mình đã kết thúc. Không cần tham gia vào nữa. Vì tất cả đã, chấm dứt rồi.
Đột nhiên, nụ cười của những kẻ mãn nguyện lại in hằng lên mặt anh. Đủ rồi, như thế đã đủ rồi. Tình cảm của anh dành cho Yun cũng nên chôn đi bớt thôi. Như thế sẽ chẳng ai làm phiền ai nữa, chẳng ai vương vấn ai nữa. Mãi là thế!.
-o0o-
Sau buổi sáng đó, Jun về nhà chỉ im lặng. Không ăn gì, cũng chẳng buồn uống gì. Chỉ khi nào đói quá, cậu mới hé mở lấy thức ăn vào, ăn vài muống, hớp vài ngụm rồi thẩy tất ra ngoài.
Bây giờ, ý chí sinh tồn của cậu chẳng còn nữa. Người ta nhìn vào ai cũng bảo cậu yếu đuối. Nhưng riêng cậu, cậu cũng chẳng ngờ rằng: 1 thằng con trai như mình lại có ngày như thế này. Hành hạ thể xác vì 1 người con gái phản bội mình.
***
Ngày hôm đó, chỉ vừa về tới nhà, Jun đã phải đứng sững lại. Một toán vệ sĩ chẳng biết từ đâu ra chạy thẳng đến chỗ cậu, nắm lấy tay cậu mà nâng lên như 1 đứa bé. Họ lôi Jun vào nhà trong sự bỡ ngỡ của chính cậu.
Jun được kéo vào nhà, chẳng mấy chóc người cậu đã bị dính vào ghế sofa ở phòng khách. Ba cậu bắt đầu tra tấn cậu bằng những câu nói chẳng lọt tay tí nào:
- Giờ mày tính sao?. Cưới hay đi theo cái con bé đó?.
- Mày bảo đi, muốn thế nào?. Bé Hương nhà ấy không tốt với mày sao?. Nó vừa đẹp, vừa xinh gái, học giỏi lại nói chuyện có duyên. Quá hoàn mĩ. Mày muốn gì nữa?.
- Hay mày muốn vợ mày là minh tinh màn bạc, hay con nhỏ bị bệnh tim kia mày mới chịu?.
- À ừhm, tao hiểu rồi. Mày bị con đấy bỏ bùa mê đúng không?.
- Tao nhắc lại ày nghe nhá!. Hôn sự của tụi mày sẽ được tổ chức vào toàn sau, không lằng nhằng nữa. Quyết định thế đi!.
Nghe những lời nói như thế thốt ra từ bậc sinh thành của mình, cậu cũng chẳng biết nên khinh hay nên tội nghiệp họ. “Đồng tiền làm mờ con mắt mà!”. Người ta nói vốn không sai.
Hôm đó, cậu chỉ biết ngồi cười trừ. Từng tiếng từng chữ đập vào tai cậu như 1 cái búa đập vào tường. Đầu óc cậu bỗng quay cuồng, phải chăng khi tình yêu tan vỡ. Người ta đều có cảm giác thế này?...
***
Bố mẹ cậu cho rằng kế hoạch đã thành công mĩ mãn. Vì họ nhận thức được việcJun đã quá mệt mỏi về chuyện họ phàn nàn.
Cậu hiện giờ thật sự rất cần 1 chỗ bình yên, mà ngôi nhà này thì lại không bình yên tí nào… cậu muốn đi khỏi nơi này. Song, cậu lại nhớ đến Yun, trái tim cậu lại tan nát, rồi cậu lại tự nhốt mình trong phòng. Ba mẹ Jun, họ đúng chẳng còn con người nó. Họ biết cậu mệt mỏi, họ biết cậu vừa sock chuyện gì đó nhưng họ vẫn đàn áp cậu đến bước đường cùng. Tức nước thì vỡ bờ, quy luật tự nhiên trong cuộc sống. Và thì đã tức nước rồi đấy, vỡ bờ rồi đấy! Họ vừa lòng chưa?. Hay còn muốn hơn nữa?.
-o0o-
Yun nằm trong bệnh viện, tình hình sức khoẻ cô càng ngày càng tệ đi. Cô giờ chẳng thở được như người bình thường nữa, phải nhờ sự trợ giúp của những bình oxi. Còn đi lại thì cô cũng chẳng còn đủ sức. Đối với 1 người phải hô hấp nhân tạo như vậy thì có đường mà ngồi xe lăn thôi.
Thế nên mỗi sáng, ai có thường xuyên ra vào khu công viên gần bệnh viện thì chắc cũng biết hình dáng của 1 người con gái xinh đẹp. Người mặc 1 bộ váy trắng muốt, khuôn mặt đờ đẩn nhưng đôi mắt long lanh, xinh đẹp lạ thường. Ngồi trên 1 chiếc xe lăn để người y tá kia đẩy đi. Chắc rằng họ sẽ nghĩ:
“Nàng thật đẹp nếu như nàng hồng hào hơn và không ngồi xe lăn”.
Họ cách nghĩ của họ, họ nghĩ thế là đúng. Nhưng họ đâu biết rằng, người con gái kia cũng đã từng hồng hào và đi đứng bình thường. Nàng vẫn biết yêu, vẫn biết cười và vẫn biết khóc. Có ai hiểu rằng, nàng phải chịu sự hành hạ về thể xác lẫn tinh thần của mình?. Cũng có ai hiểu rằng nàng đang đứng bên bờ vực cái chết?. Họ quá vô tư để hiểu được nổi đau của những người chết. Nàng đã chết mất rồi còn đâu?.
-o0o-
Cùng lúc đó, trong bệnh viện:
- Có thể nói, bây giờ, khả năng sống sót của cô ấy chỉ còn 5%. Cô ấy hiện giờ đang ở phòng điều trị đặc biệt để bác sĩ quan sát thật cẩn thận.- Một vị bác sĩ già đang giải thích ẹ Yun hiểu.
- Nhưng bệnh tim bình thường đâu nặng thế?.
- Vì bệnh của cô ấy rất hiếm gặp, 100 người trên thế giới thì chỉ có 2 đến 3 người mắc bệnh. Sở dĩ chúng tôi lầm tưởng đó là bệnh tim bẩm sinh, vì căn bản, bệnh này là bệnh tim. Bên cạnh đó, nó lại nguy hiểm và tỉ lệ tử vong cao hơn nhiều.
- Trời ơi, thế con tôi… con tôi nó phải chết sao?.
- Điều đó vẫn chưa nói lên điều gì cả, bà đừng đau khổ quá!.
- Thế… nó còn tia hi vọng nào không?
- Hiện tại chúng tôi đang tìm cách chữa trị. Chúng tôi chẳng ai muốn sinh mạng của cô gái này phải mất đi…- Vừa nói bác sĩ vừa ngậm ngùi.
Mẹ cô nghe xong liền ngất đi. Còn ba cô vì là đàn ông nên phải nuốt nước mắt vào trong mà dìu mẹ cô vào phòng, cho bà nằm nghỉ cho đến khi tỉnh giấc.
Ông ngồi trong phòng, nước mắt lại rưng rưng. Bao lâu nay ông đã quá độc với con gái mình, đến khi tình ngộ thì đã quá muộn màng. Ông biết bác sĩ nói thế để an ủi người nhà bệnh nhân, sự thật vẫn là sự thật, chẳng ai có thể làm chúng biến thành những gì họ muốn, cũng như chẳng ai có thể tạo ra kì tích cho cô nữa.
Bây giờ, điều ông có thể làm là cầu nguyện, và tìm tí hi vọng cho Yun. Cầu mong cô đừng chết, để ông có thời gian mà đền đáp lại lỗi lầm mình đã gây ra.
“Tôi cầu xin ông trời, xin người hãy cứu lấy con gái tôi. Dù phải làm gì tôi cũng chịu mà… xin người!”.
Không khí trong bệnh viện chợt lạnh lẽo lạ thường, mùi thuốc khử trùng cứ bay thoang thoãng bên mũi ông. Càng làm sóng mũi ông cay thêm. Tại sao người ta đến lúc mất đi rồi mới cảm thấy ân hận nhỉ?. Trời ạ, có ai mà ngờ 1 cô gái xinh xắn thế phải chết vì bệnh tật thế này?. Nào ai ngờ được.
-o0o-
Yun nằm trong bệnh viện, phòng điều trị đặc biệt.
Cô nằm đó đã hơn 1 tuần nay, cô cảm thấy mệt mỏi. Lâu rồi khuôn mặt cô chưa có 1 tí biểu cảm nào. Gân cốt cô dường như đã rã ra. Thỉnh thoảng, nó đau điếng lại những lúc cô cố gắng cử động chúng.
Ngày nào cũng thế, cô đều nhìn mình qua tấm gương bệnh viện. Rồi sau đó cô lại nhìn không khí bên ngoài qua cánh cửa nhỏ.
Bây giờ cô mới để ý, những cánh cửa của những bệnh viện trước, không bao giờ sáng và rõ như bệnh viện này. Có lẽ nào người sắp chết nhìn nên ra thế?. Cô khẽ cười hiền cho suy nghĩ non nớt của mình. Cô nhớ Jun, nhớ nhiều lắm. Nhưng cô biết làm sao đây?. Cô đâu thể nào níu giữ anh lại, rồi ích kỉ lấy anh làm của mình. Anh cần 1 người tốt hơn cô, người quan tâm anh và giúp anh vượt qua mọi khó khăn chứ không phải suốt ngày làm anh đau đớn thế này. Cô không dám tự nhận mình vĩ đại, nhưng cô làm tất cả chỉ vì cậu thôi. Ừhm, vì cậu thôi…
***
Ngoài trời hôm nay lại mưa, đúng là bầu không khí ở đây có vấn đề. Mới nãy còn nắng ấm, bây giờ lại mưa như trút nước thế này. Cô lại ngồi đó ôm những kí ức về Jun, cô muốn trước lúc chết, cô sẽ chẳng thể nào quên được. Hình bóng ấy với đôi mắt ấy, đôi chân mày đen sậm ấy, mái tóc mượt ấy, rồi đôi môi ấy. Chúng khiến cô mãn nguyện. Cô đã từng thề với trời rằng mình sẽ không cười, nhưng lần nãy cô phá lệ. Cô phải cười thật tươi, vì thiên đàng… đang vẫy gọi.
-o0o-
1 ngày nữa lại trôi qua lạnh lẽo…
“Tôi nhận ra mọi thứ không như tôi mong muốn. Tình yêu và lý trí, chúng làm tôi điên loạn, tôi chẳng biết mình nên làm thế nào cho đúng. Nhưng tôi nghĩ, rồi mọi chuyện sẽ đi đâu vào đó”.
2 ngày trôi qua…
“Trước khi chết, tôi muốn được gặp anh ấy lần cuối. Tôi muốn được ngắm anh ấy, từ xa thôi cũng được. Tôi muốn anh ấy mãi không quên thôi, nhưng tôi cũng muốn anh ấy tìm được người con gái khác tốt hơn tôi!. Liệu đó là đúng?”.
Ngày thứ 3…
“Còn 1 ngày nữa là đến ngày hẹn. Tôi sẽ chết… tôi muốn gặp Jun, gặp anh ấy!!! Ai đó cho tôi ra khỏi cái bệnh viện này, tôi cần gặp anh ấy!”.
-o0o-
Ngày cuối cùng.
Cô lặng lẽ ngồi trên xe lăn, đoá hoa mẹ cô tặng với còn thoang thoãng mùi hương dìu dìu.
"Liệu sau này mình còn cơ hội ngửi chúng?".
Nghĩ đến đây, cô ứa nước mắt. Rồi thì cô chẳng kìm nén được nữa, cô đã khóc như 1 đứa trẻ bị lạc. Cô luôn miệng kêu:
- Mẹ mẹ… con không muốn xe mẹ đâu…
***
Mùa hè năm nay thật đẹp, lá vẫn xanh ngát. Cô nhìn qua cánh cửa phòng với khuôn mặt đẫm nước mắt. Cô lại phá lệ nữa rồi, đáng nhẽ cô không được khóc chứ!. Cô thật trẻ con mà!.
Cô quệt nước mắt đi, rồi dùng tay đẩy bánh xe lăn đi, cô muốn ra khỏi bệnh viện. Để đến khu công viên kia hít thở không khí ngày cuối cùng.
Cô dùng hết sức của mình đẩy những bánh lăn, cứ mỗi vòng quay là mỗi lần xương cốt cô như muốn rụng rời, chúng rã ra, chúng làm cô đau đớn. Chúng như những con dao nhọn đâm xé vào xa thịt cô. Nhưng cô muốn đi… muốn dạo 1 vòng. Bây giờ, chẳng có thứ gì có thể ngăn được cô đến đó cả.
***
Yun đã ra đến được công viên, cô đang ngồi dưới 1 góc bàng. Gió thoảng qua tóc cô, chúng nâng tóc cô lên rồi nhẹ đặt tóc cô xuống bên vai. Cô hít hơi thật dài. Không khí quả trong lành. Những kí ức lại lùa về.
Cô còn nhớ, những tháng bên Jun là những tháng vui vẻ nhất đời cô. Mối tình đầu, thường là mối tình dễ phai, nhưng với cô, nó là tất cả những gì cô có. Những đau đớn của tuổi mới lớn, cô đã nếm trải 1 cách rõ ràng. Như thế đã quá đủ để 1 người con gái yếu đuối như cô phải cam chịu. Dù gì đi nữa, cô vẫn là con gái mà, đúng không?.
***
Ba phút trước khi chết:
Cô thở những hơi thở cuối cùng. Một chiếc lá khẽ rơi lên tóc cô, cô đưa mắt nhìn nó. Lá rồi cũng rơi, người rồi cũng chết. Chẳng gì thay đổi được cả. Cô khẽ nhếch mép cười.
Đã đến lúc rồi…
Yun cảm thấy người cô như bắt đầu tan chảy. Chân tay bắt đầu ngừng hoạt động. Đôi mắt lim dim mơ hồ chẳng nhìn rõ mọi vật.
Hai phút trước khi chết:
Cô nhớ đến Jun, cô bắt đầu tưởng tượng ra hình dáng của anh. Hình ảnh này đã khắc sâu vào tim cô, đã biến cô thành nô lệ của nó. Để rồi cô có ngày hôm nay, cô nhớ về anh như 1 chứng bệnh nan y không thể bỏ được. Vậy hoá ra anh là người gây ra cho cô bệnh à?. Không, là do số phận thôi!.
Người ta vẫn bảo, động vật nghe lời con người, thế con người nghe lời ai?. Câu trả lời là số phận. Trời đã định gì rồi, thì ta chỉ có nghĩ vụ làm theo…
Phút cuối cùng:
Cô cố gắng gượng người dậy, cô muốn mình đứng lên sau bao nhiêu vấp ngã. Nhưng có lẽ đã muộn màng. Sao cô không đứng dậy sớm hơn?. Sao cô không làm như thế sớm hơn?. Nếu thế thì cô đâu có thảm hại như thế này?.
Cái chết càng ngày càng đến gần. Cái vị trí trung gian giữa sống và chết của cô đang dần hẹp lại. Cô nắm thật chặt tay, tim cô bỗng đập nhanh hơn. Nó bóp nghẹn cô. Rồi cô sợ hãi. Cô nhắm mắt, tay cô buông xuôi. Người cô bắt đầu trở nên lạng toát. Hai hàng mi động lại chút vệt nước mắt khô. Cô lại nghĩ về Jun, và trong phút chóc, cô đã cảm thấy như Jun đứng cạnh mình, nắm tay mình và cười với mình. Đúng là người chết luôn tạo ra những chuyện kì diệu.
Gió vẫn lay, lá vẫn xanh. Nhưng người chẳng còn. Mùi đau đớn ở đâu có lạnh vọng lên, tức tưởi và bóp ngạt trái tim. Đâu đó, cái xác khô cằn vẫn còn ngồi đấy. Và theo cái xác ấy là 1 tâm hồn lớn, của 1 cô bé nhỏ.
Mùa năm năm 17t, 1 người con gái ra đi mà chẳng bao giờ trở lại. Mãi mãi… và mãi mãi.
Trích:
- Giọt nước mắt đầu tiên của tình yêu giống như hạt kim cương. Giọt nước mắt thứ nhì giống như hạt ngọc. Giọt nước mắt thứ 3 như những giọt nước mắt khác. Không hơn, không kém.
(Achille Poincelot).
-o0o-
Thần chết hiện ra. Thần nhìn người con gái ngồi trên xe lăn kia mà lòng cảm thấy ái ngại. Thần liền nhìn sang con chó, lắc đầu, thiễu não nói:
- Đã đến lúc rồi…
- Thuộc hạ biết…
- Ngươi làm việc của ngươi đi!.
- Vâng.
Nói rồi con chó sủa vài tiếng, kéo hồn cô ra khỏi xác. Sau đó, thần chết bỏ cô vào 1 hòn bi nhỏ như long châu. Thần bảo:
- Đây sẽ là cô ta…
- Vâng, thuộc hạ biết.
- Ta sẽ mang về thiên đàng.
- Vâng, thuộc hạ biết.
- Ta mang đi thật đấy!.
- Thì thần cứ mang.
- Nhưng ta lại tiếc quá! – Thần thở dài.
- Luật lệ đã được đặt ra thưa thần.
- Ừhm, thế ta với ngươi đem lên cho thiên đàng thôi. Còn công việc phải chờ ta giải quyết.
- Vâng ạ.
Trong lúc bay lên trời, thần chết lén nhìn về phía mặt đất. Nơi có người con gái kia đang ngồi. Khẽ lắc đầu luyến tiếc:
- Tại số cô ta phải chết thôi…
Rồi lạnh lùng quay đi, chẳng thèm quay lại nhìn nữa.
-o0o-
Yun àh, em đi rồi. Có bao giờ em nhớ đến anh không nhỉ?. Hay em đã bay đi 1 nơi xa, bắt đầu 1 chuyến đi tự do mà không có anh bên cạnh?. Em sống ở đó có vui không?. Có gì cho em cảm thấy mất mát thiệt thòi không? Anh nhớ em, nhớ nhiều lắm. Nhưng liệu anh có gặp được em?. Tại sao đến khi người ta mất đi em, thì anh mới hiểu được những gì mình trao cho em là quá ít so với anh trao em chứ?. Anh phải làm sao đây?.
-o0o-
Ánh hoàng hôn tuyệt đẹp. Chúng trải dài trên quan tài của 1 người con gái. Cô ấy tên Bạch Ánh Linh, sinh ngày 25-9-1993, từ trần ngày 13-7- 09. Người con gái với đôi mắt đẹp như 1 minh tinh màng bạc, người làm ngay ngất bao chàng trai. Giờ cũng đã ra đi.
Đã đến giờ, họ đặt quan tài cô xuống hố đất. Rồi mỗi người thẩy cho cô 1 nhành hoa hồng trắng, tượng trưng cho sự thanh khiết của cô. Mẹ cô bước lên đầu, bà nhém tí đã ngất đi. Song, bà lại dồn nén hết sức của mình để có thể trao cô bông hoa đầu tiên này.
Hầu hết những người đến dự lễ tang này, ai cũng nhìn cô bằng anh mắt thương hại. Trên đường về, ai thầm thì với nhau: “Con bé xinh thế mà phải chết. Đúng là tội nghiệp thật”.
***
Jun vẫn ngồi ở nhà, tin tức đến bên cậu trong 1 buổi chiều hoang vắng. Lúc ấy cậu đã không ăn gì, và cú sock đến, cậu ngất đi chẳng 1 lời nói. Đến khi tỉnh giấc đã thấy mình nằm trên giường. Sau đó là mẹ cậu, bà vào bảo cậu là cậu có thư.
Cậu bắt lấy lá thứ, rồi nhanh chóng đọc lấy:
Trích:
Gửi Jun,
Những lời này em viết cho anh có lẽ quá muộn màng. Và có lẽ khi anh nhận được lá thư này, là lúc em đã ra đi qua thế giới bên kia. Em không muốn dối anh, nhưng thật sự em chẳng biết làm gì ngoài cách đó. Em đã làm anh phải đau đớn thế, là lỗi của em. Em thành thật xin lỗi anh!.
Anh này, em yêu em nhiều lắm!. Những gì anh đã làm cho em và tình cảm của anh em sẽ chôn tận trái tim này. Nên anh đừng quên em nhé!. Em yêu anh, em còn nhiều điều muốn nói với anh lắm. Nhưng đầu em giờ trống rỗng, em chỉ muốn nói em yêu anh thôi. Những điều còn lại, khi nào chúng ta gặp nhau, em sẽ nói anh nghe…
Thân,
Yun- Linh.
Vài tiếng nấc vang lên. Cậu khóc ròng như 1 đứa trẻ.
"Chẳng còn gì cả, mọi thứ đi mất rồi. Tại sao lại thế cơ chứ?. Tôi phải làm sao đây?".
Cậu tông cửa, chạy ra ngoài. Cậu kêu gào thảm khóc trên 1 con đường vắng, rồi cậu nhìn ánh hoàng hôn mờ mờ ảo ảo kia. Cậu rượt theo mặt trời. Cậu đang tìm kiếm tí hi vọng gì đó ình. Nhưng mặt trời đâu phải Yun, song, cậu vẫn chạy, vẫn rượt đuổi 1 cách điên dại.
Mặt trời lặn mất phân nữa, cậu như 1 tên điên.
Mặt trời lặn mất, cậu dừng lại, gào thét tên Yun.
Vài phút sau đó, cậu lại ngất đi trong cơn sảng. Từng tiếng nói, hình ảnh, kí ức lại đập về. Cậu mê man nói:
- Yun, đợi anh… đừng đi!. Về bên anh đi!... Yun…
-o0o-
10 năm sau:
Jun tốt nghiệp đại học ngành y, cậu bây giờ đã thành 1 vị bác sĩ trẻ tuổi tài năng. Có cả khối bệnh viện nổi tiếng mời cậu về làm việc, song, cậu lại làm bác sĩ ở 1 bệnh viên rất nhỏ. Đó là cái bệnh viên mà cậu đã bế Yun vào lần đầu tiên khi họ quen nhau ý. Sở dĩ Jun làm như thế, vì cậu vẫn ngây ngô cho rằng, Yun vẫn còn bên cậu.
À, còn nữa, Chan và Sula sẽ đám cưới nhé. Tháng sau họ tiến hành rồi đấy. Đáng nhẽ họ không làm lành được với nhau đâu, cái đó là nhờ Yun đấy nhé!. Yun đã phải viết hẳn 1 lá thư ra trò để gửi cho Sula giải thích từng chuyện, và Sula đã tha thứ cho Chan. Họ cũng đã chọn được áo cưới rồi. Thật đẹp đôi phải không nhỉ?.
Còn Uke, cô sang Mĩ cùng Kyo. Họ trốn đi. Họ muốn tìm khoảng không cho chính mình. Vì họ yêu nhau, tình yêu họ vượt qua tất cả mà.
-o0o-
Hôm nay, Jun đứng trước mộ Yun, tay cầm 1 đoá hoa hồng trắng đặt lên mồ cô. Kể ra cũng đã lâu rồi cậu chẳng được ngắm khuôn mặt này nhỉ?. Vì cậu phải ở kí túc xá nên chẳng thế nào gặp được cô.
- Anh nhớ em nhiều lắm! – cậu nói nghẹn ngào.
- Hôm nay anh về thăm em đây, em yêu!- Cậu tiếp lời.
Rồi cậu ngồi kế bên mộ cô, đeo ipop vào tai. Miệng ca ngân lên bài hát Love to be loved by you cho cô nghe. Từng giai điệu ngân lên: “Anh yêu em, vì anh muốn em yêu anh”. Trời bỗng đỗ mưa, phải chăng Yun khóc.
- Em lúc nào cũng khóc cả… Thế sao anh lại yêu em thế cơ chứ!.
Trời mưa càng lớn, cậu chẳng chịu dịch người đi. Vẫn ngồi lỳ đó hát. Lâu lâu lại ngừng lại rồi bảo:
- Nếu cho anh quay lại thời gian, thì anh muốn em là của anh…
Cứ thế cứ thế, câu nói được lặp đi lặp lại nhiều lần. Đến lúc trời hết mưa, ánh nắng đầu tiên bắt đầu hiện lên, xuyên qua mây chiếu rọi xuống nền đất xanh. 8 chữ in lên rõ rệt:
- Nếu anh muốn, em sẽ là của anh…
Nền đất bỗng xanh lạ thường. Jun hoa mắt? Hay Yun đang nói, đâu ai biết được.
Trích:
Anh chỉ mang đến cho em toàn là đau khổ… Có lẽ vậy mà em yêu anh. Bởi vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì không bao giờ…
Sao anh lại yêu em thế này chứ!...
***
17t, mối tình đầu tiên tan vỡ. Khép lại 1 trang vở, mở ra 1 tấm lòng. Jun vẫn bảo với những người con gái đeo đuổi cậu rằng:
- Tôi đã có người yêu rồi!. Và tôi sẽ sống độc thân mãi mãi...
Lý do đơn giản thôi: trái tim cậu, đã ra đi cùng người con gái đó. Người con gái mang tên Yun.
THE END