Nếu Anh Nói Rằng Anh Yêu Em

Cả người tôi run run, căng thẳng đến tột độ. Tôi nhằm mục tiêu, cứ chuẩn bị đánh xuống thì lý trí cùng tình cảm lại giữ tôi lại, không thể không dừng tay.
Tôi phải làm sao đây? Đích thị là phải giết, nhưng tôi không thể làm thế được… Dù có nguy cấp đến cỡ nào, tôi cũng không thể xuống tay.
Tôi thở dài, bất giác muốn buông rơi con dao đang cầm trên tay.
“Thằng ranh con, bảo mày đi cắt tiết gà nửa ngày trời rồi mà mày lại ngồi ôm con gà như thế à?” Giọng của mẹ vang lên đằng sau lưng. Tôi thẫn thờ quay lại nhìn, thực sự hình như mẹ muốn giết tôi hơn là con gà này quá.
Tôi đang định lên tiếng thì dì tôi đã cười cười mà lấy con gà từ trong tay tôi, nói : “Thằng bé lâu lắm mới về quê chơi, sống ở thành phố làm sao mà biết cắt tiết gà chứ. Chị cứ để đấy cho chúng em lo.”
Tôi nhìn dì rưng rưng cảm động, cám ơn dì một tiếng rồi chạy biến lên nhà trên. Cuối cùng cũng thoát được.
Con người đúng là khó hiểu. Ăn thịt gà cực kỳ ngon, nhưng nhiều người lại không thể xuống tay giết thịt nó. Điển hình là tôi đây. Bảo tôi đi chăn trâu, đi cho lợn ăn còn được, chứ bắt tôi giết một sinh linh còn sống thì tôi chịu chết mất thôi.
“Cậu Phong, cậu Phong…” Cái My hớn ha hớn hở từ ngoài cổng chạy vào trong sân. Nó hô lớn đến mức suýt làm tim tôi nhảy vọt ra ngoài.
“Làm sao? Mày làm cậu hết hồn.” Tôi nhăn mặt nhìn con cháu họ. Nói là cậu cháu thôi chứ nó kém tôi có hai tuổi, trưởng thành xinh xắn không khác gì gái thành phố.
Con bé cười ngượng, gãi đầu đáp : “Cháu hỏi cái này, cậu đừng giận nhá…”
Tôi nghi hoặc gật đầu. Con bé này không biết lại tính giở trò gì đây.
“Cậu là Gay hả?”

Tôi thực sự muốn hộc máu mồm mà chết. Cái hay ho về cậu thì mày không biết, những cái chúng nó xàm ngôn châm chọc cậu thì mày lại đem ra hỏi như vậy đấy. Cháu với chả chắt mất dạy.
Thấy tôi mặt mày xám xịt, nó vội vàng xua tay : “Ý, cháu xem trên facebook cậu thấy mấy anh chị kêu cậu là Gay nên mới hỏi thôi, cậu đừng giận.”
Tôi thở dài, nhìn nó mà đốp chát : “Mày cứ lo để ý những cái không đâu. Cậu mày đẹp trai ngời ngời thế này, làm sao lại là đồng tính luyến ai được. Hơn nữa, cậu mày còn được gái…” Bỗng dưng tôi nín lặng. Chả muốn nhắc tới chuyện này tí nào.
Nhưng con cháu tôi lại cực kì hào hứng, nó cứ nhì nhèo tôi : “Làm gì hả cậu? Có phải hôn rồi không?”
Đệch, lũ này bây giờ đích thị cực kì ranh ma. Bằng tuổi nó trước đây, tôi vẫn là thằng thanh niên ngáo ngơ chả biết yêu đương là cái quái gì cả.
Tôi đành miễn cưỡng gật đầu.
“Thế nào hả cậu?” Con bé mắt sáng long lanh, “Có ngọt như kẹo không?”
Khốn nạn, lúc đó tao đang mê ngủ nha bay. Nếu nói giống cái gì, thì chi bằng bảo giống đang ăn lưỡi lợn luộc đi.
“Mày ăn cứt bao giờ chưa?” Tôi vu vơ hỏi.
“Cậu chỉ được cái mã đẹp, còn ăn nói thì thô bỉ.” Nó càu nhàu, “Ai ăn được cứt cháu bái sư luôn.”
“Thế mày bái cậu mày đi.” Tôi cười hô hố, “Nụ hôn đầu của cậu mày đếch nhớ nó ra sao nữa. Chính là cậu mày ngủ mê bị một đứa bánh bèo cưỡng hôn. Nên nói chung cảm nhận là như shit.”
Con bé My nhìn tôi khinh bỉ, nó hất tóc nói : “Đúng là đáng thất vọng.” Rồi nó kéo tay tôi, “May quá, cậu không phải Gay. Lũ con gái trong xóm cháu chết mê chết mệt cậu. Đi, cháu lựa cho cậu một đứa.”

Tôi trố mắt ngạc nhiên, đến lúc sực tỉnh đã bị con bé kéo ra tới ngoài cổng. Tôi vội vàng ôm cái cổng sắt yêu thương, quát nó : “Mày điên à? Làm sao bọn con gái biết được cậu mày.”
Đúng vậy, tôi ít khi về quê, vì thị xã này cách chỗ tôi ở khá xa, mà sức khỏe mẹ lại không được ổn định nên thi thoảng lắm mẹ con tôi mới bắt xe khách về.
“Cháu cho chúng nó xem ảnh cậu, với cả mấy dì cũng ba hoa nhiều lắm, nên đứa nào cũng hâm mộ.” Nó cười nguy hiểm.
“Vớ vẩn, cậu mày còn bận. Xùy xùy.” Nói rồi, tôi quay lưng đi thẳng vào trong nhà.
Bây giờ tâm trạng tôi không hề tốt tẹo nào. Từ hôm cuối cùng gặp tôi trong bệnh viện và lạnh lùng rời đi đã là hơn một tuần rồi, Diệu Linh không còn nói chuyện với tôi nữa, trên lớp cũng coi tôi như một người dưng… Thật giống với lúc trước khi cô ấy chịu chơi cùng tôi. Là tôi, một mình yêu đơn phương cô ấy.
Tôi thở dài, cứ nghĩ nói ra rồi gánh nặng trong lòng sẽ liền tan biến, nhưng không ngờ lại nặng nề vì một tảng đá sắt nhọn khác đè lên. Từ lúc nào mà trái tim lại chỉ chất chồng hình ảnh của cô ấy đến thế? Từ nụ cười, cái bĩu môi, rồi lúc giận dỗi, nũng nịu… tất cả đều như những thước phim kỉ niệm quay liên tục trong tâm trí từng phút từng giờ.
Kết thúc thật rồi… Tôi lại hung hăng lắc đầu, gạt bỏ những hình ảnh kia ra một bên, lững thững tiến vào sau vườn xem các dì cùng lũ em làm cỗ. Hôm nay là ngày giỗ của ông ngoại tôi, năm nào cũng vậy, các con cháu dù ở xa đến đâu cũng sẽ về tụ tập quây quần. Việc này làm tôi cảm thấy rất vui.
Chính là, hôm nay lại không giống như mấy năm trước, tôi lâm vào tình huống dở khóc dở cười. Mẹ con cháu khốn nạn, mày ép cậu mày vào đường cùng sao?
“E hèm, hôm nay nhà mình đông vui hơn gấp đôi nhé, bạn cháu cũng đến thăm bà ngoại này.” Con bé My hùng hồn nói, rồi dẫn theo gần một chục đứa con gái theo sau. Đứa nào đứa nấy cũng tỏ vẻ ngại ngùng, e thẹn mà cúi chào cả nhà tôi, cực kì lễ phép nha. Hình như nhà tôi ai cũng vui và hài lòng lắm, cứ liên tục hỏi han tụi nhỏ này, rồi cười nói cực kì vui vẻ.
Thỉnh thoảng, chúng nó liếc tôi mà cười khúc khích. Ôi tôi thật thê thảm!
Thực tế đau lòng cho hay, trong mắt tôi, đích thị đứa nào cũng là Bánh Bèo hạng nặng.

“Tụi bây thấy cậu tao đẹp trai chưa?” Con bé My chỉ chỉ vào tôi, hỗn láo nói, “Nhìn ông ý nho nhã thế thôi, thực ra bệnh hoạn lắm á.”
Lập tức tôi muốn cho nó ăn đạp. Mất dạy, cháu với chắt. Tôi không biết nói gì, bèn giả vờ quay lưng đi uống nước.
“Nhìn anh ý trẻ quá, hi hi…” Một đứa con gái trong hội Bánh Bèo lên tiếng.
Chả nhẽ nghĩ tôi già lắm rồi hả?
“Xời, ông này đích thực là zai hiếm đấy Diệu Linh.”
Diệu Linh…
Nghe tới cái tên này, tôi không khỏi sững người. Một lúc sau mới vội quay lưng lại nhìn cô bé đó. Đích thực là không phải người trong suy nghĩ của tôi, lòng bỗng chợt nặng trĩu nỗi buồn. Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhựa ở góc nhà mà không khỏi ngây ngốc.
Tôi rất nhớ cô ấy, thật đấy.
Tôi thực sự rất nhớ Diệu Linh…
Có phải khi người ta đã yêu sâu sắc một người nào đó, thì sẽ trở thành một kẻ điên tình không? Tôi thực sự muốn biết quá.
***Trời mùa đông, gió lạnh thổi đến buốt từng cơn. Tôi co ro trong chiếc áo len mỏng, một mực trên cắm đầu chạy trên cầu thang để lên phòng học.
Tôi bước dài chân trên dãy hành lang, cảm thấy tay mình đã đóng băng đến nơi rồi. Run rẩy định đưa tay đẩy cánh cửa, tôi bỗng sững người lại.
Cô ấy, đang ở trước mặt tôi.
Không phải là mình cô ấy, mà đi bên cạnh còn một người con trai lạ hoắc, chắc chắn không có trong lớp của tôi.

Dường như nhìn thấy tôi, Diệu Linh có chút bối rối, chắc chắn trong khoảnh khắc nào đó, cô ấy đã nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của tôi.
Nhưng rồi cô ấy lại lấy lại vẻ lạnh lung như trước, đẩy cánh cửa mà bước ngang qua tôi, như hai người xa lạ.
Đúng vậy, chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
Tôi cười buồn, chẳng hiểu sao đã biết là như thế nhưng tim lại không nghe lời mà đánh hụt vài nhịp. Tôi lẳng lặng cúi đầu, tránh sang một bên.
“Anh à, đi nhanh đi, trời lạnh.” Giọng cô ấy ngọt ngào.
Tôi chết lặng. Có phải nói người này không?
Tôi nhìn sang người con trai xa lạ. Thật sự thật hoàn hảo. Người này nở nụ cười dịu dàng với Diệu Linh : “Ừ mình đi nào.” Nói rồi cư nhiên mà vòng tay qua vai ôm cô ấy vào trong lòng.
Ừ, người này đích thực nếu trở thành bạn trai sẽ rất tốt.
Tôi cười, cố gắng không để cho mình buồn bã thất vọng thêm nhiều hơn.
Tôi vội né tránh cái nhìn của Diệu Linh, lui về cuối lớp học.
Thật sự lớp đông, lớp rất ồn, nhưng tại sao tôi chỉ thấy lòng mình trống rỗng và cô đơn đến vậy?
Thở dài, đem hai tay nhét vào túi áo, tôi nằm bò ra bàn. Một chữ thầy giáo nói cũng không để đwợc vào đầu, tôi rất nhanh để hồn mình phiêu du cùng nỗi đau nhói từng đợt trong tim.
Quảng cáo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận