Kể từ khi bỏ việc tại Babi Coffe, tôi trở thành một thằng rảnh rỗi hơn cả thằng trẻ con. Ngoài việc đến lớp, tôi chả còn việc gì ngoài ở nhà mà quay tay gọi thánh.
Chán chán, tôi nhấc điện thoại gọi cho thằng Quân : “Ê, rảnh không đi lượn? Tìm việc luôn.”
Nghe giọng thằng ôn cười hớ hớ, rồi thì thà thì thầm : “Bố mày tìm được cho cả hai an hem mình rồi. Nói sau, giờ đang còn bà chị họ hành xác. Đệch mợ.”
Tôi “À” một tiếng, ra là cái bà chị nó bảo vừa đi du học mới về. Nghe nói bà chị ấy mở quán ăn Hàn Quốc kinh doanh, chắc thiếu nhân viên, nên thằng bạn tôi ý nói là có việc rồi là ở đây.
“Ừ thế thôi nhé.” Tôi cũng hào hứng.
“Ờ mà…”
Nghe bên đầu dây bên kia có giọng con gái đang quát “Có nhanh lên không”, tự dưng tôi gai người. Thế là vội vàng bai bai rồi tắt máy luôn.
Nằm chán nằm chê, cuối cùng tôi cũng thay đồ, quyết định xuống phố đi dạo một chút. Chủ nhật mà, tội gì cứ nằm nhà rồi mẹ lại chửi suốt ngày ngủ.
Tôi thong thả bước đi trên con phố quen thuộc. Cũng may nhà tôi có cái mặt tiền ở phố đẹp, nên hàng tháng cho người ta thuê kinh doanh, cũng thu được kha khá. Tôi thở dài, cũng muốn mình trưởng thành và thật lớn mạnh, lúc đó sẽ có nhiều cơ hội để đến với người con gái mình thích.
Tôi đá đá hòn sỏi dưới chân, đột nhiên lại nhớ ra cô gái Bánh Bèo tên Thu Hương đó. Không hiểu từ hôm cô ấy tỏ tình xong với tôi thì đã biến mất nơi phương trời nào mà không còn bất thình lình xuất hiện nữa. Dù sao tôi cũng muốn nói rõ một chút, là tôi không thể đón nhận tình cảm của cô ấy. Hôm đó vì hốt hoảng mà bỏ mặc cô ấy, không biết cô ấy có bị tổn thương không.
Tôi dừng lại tại quán chả xiên ven đường, nghe cái bụng réo òng ọc, liền không ngần ngại mà thưởng cho nó một vài xiên. Tôi hứng khởi đứng dọc ngay bên cạnh cái vỉa than đang nướng xèo xèo mà ăn ngay tức khắc. Chồ ôi, đệch bà nó, sao mà đậm đà mà ngon hết sảy thế này. Thế là lại cầm thêm một xiên chả nóng hổi nữa, đưa lên miệng.
“Ngon không?”
Tôi gật đầu, vẫn nhai nhồm nhoàm mà trả lời : “Có, có!”
Ủa, ai hỏi mình vậy? Sao mà thấy giọng nói này quen quen. Tôi nghi hoặc quay sang bên cạnh, thật sự là suýt thì đánh rơi cả xiên chả. Tại sao nhắc tào tháo là tào tháo xuất hiện ngay vậy ông trời?
“Sao mà nhìn như thế?” Thu Hương gặm xiên chả, mơ to mắt hỏi tôi, xong rồi thản nhiên quay lại ăn tiếp.
Tôi ngạc nhiên trước vẻ thản nhiên của cô nàng. Nhưng rồi lại nhoẻn miệng cười, cứ đứng cạnh bên Thu Hương mà đáng chén thịt xiên. Thật ra, nếu không thể trở thành một nửa của nhau, thì vẫn có thể làm bạn mà.
“Xin lỗi, hôm đó…” Tôi nhẹ giọng lên tiếng.
Thu Hương đi bên cạnh tôi, cô ấy cười cười : “Chuyện gì cơ?”
Tôi gãi đầu gãi tai, chả biết nói như thế nào thì cô ấy đã lên tiếng : “Cậu không thích tớ cũng không sao. Tớ sẽ không làm khó cậu đâu, đừng lo.”
“Ý tớ không phải như vậy…” Tôi vội vàng xua tay, thở dài nói, “Tớ sợ cậu tổn thương…”
Bất ngờ, Thu Hương kéo tay tôi, đặt lên má cô ấy rồi cười cười : “Da tớ dày lắm, đừng có lo.”
Tôi hơi bất ngờ một chút, nhưng rồi cũng gãi đầu mà cười. Thu Hương không nói thêm gì nữa, chỉ một mực kéo tay tôi lôi xềnh xệch đi trên phố.
“Tay cậu ấm thật đấy.” Cô ấy bước phía trước tôi vài bước, bàn tay vẫn giữ chặt tay tôi, “Nếu mãi mãi được như thế này thì tốt quá.”
Cô ấy không quay lại, nhưng nhìn đôi vai gầy bất chợt run lên trước những đợt gió lạnh, lòng tôi không khỏi dâng lên một nỗi buồn vô hình. Yên lặng một lúc, tôi bèn cười : “Cậu muốn đi ăn không?”
Thu Hương khẽ gật đầu.
Ừ, tôi biết không thể nào cho cô ấy hi vọng được nữa, vì trái tim của mình đã bị một người khác đánh mất rồi. Nhưng tôi cũng không muốn làm cho cô ấy phải tổn thương, nói cách khác, tôi không chịu được nếu một người vì mình mà phải buồn. Tôi nhẹ rút tay lại, nhưng quàng tay qua vai cô ấy mà cười tươi : “Đi, chúng ta cùng đi ăn.”
Cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên cùng bối rối, nhưng cuối cùng cũng cười híp cả mắt, hào hứng : “Đi ăn ở chỗ này nhá, ngon lắm, mà lại có trai đẹp, với cả…”
Rốt cuộc tôi không nghe được cô ấy nói gì cả, chỉ mỉm cười đáp lại cái miệng liến thoắng kia. Đúng vậy, chúng ta, có thể làm bạn, Hương nhỉ?
Chúng tôi nhảy chân sáo như hai đứa trẻ trên đường, miệng không ngừng hát ca. Bầu trời cao cùng những đám mây nhẹ trôi hững hờ trên đầu, xem ra mọi gánh nặng trong lòng cứ như được thả bay đi hết.
***Hôm nay tôi đích xác là bị xe đụng thật, nên đến trường khá muộn. Đứng ngoài cửa lớp đợi hết tiết rồi mới vào được, tôi xuýt xoa ngó xuống quần áo bẩn thỉu đến tội nghiệp. Cũng may mắn là mặc áo khoác dày, nên trên người tôi không có vết thương chỉ hơi ê ẩm một chút thôi. Nhưng cái chân thì không may mắn như thế. Cái định mệnh thằng khốn đi ngu như chó, đã không đội mũ bảo hiểm lại còn lách vào giữa tôi và một ô tô cùng chiều. Hậu quả tôi vội vàng ngoặt tay lái sang bên cạnh thì bị một chiếc xe máy khác từ sau lao thẳng vào mà ngã lăn quay xuống đường. Cũng may người ta phanh kịp, chứ không cái chân tôi chắc què mất một nửa.
Tôi cúi người, vén ống quần bò lên. Mẹ kiếp, rách cả da thế này bảo sao cứ buốt buốt. Thế là tôi sắn ống quần lên tận đầu gối, lộ ra cái bắp chân toét toe máu. Thầm chửi rủa một hồi, tôi rốt cuộc cũng lấy chai nước trong cặp ra mà lau lau rửa rửa vết máu đi. Đau vãi, tôi cắn răng chịu đựng cơn đau buốt đến toát mồ hôi, cùng với những đợt gió lạnh đập thẳng vào cánh mũi.
“Cậu bị cái gì thế kia?”
Tôi sững người khi nghe giọng nói quen thuộc. Không thể nào, cô ấy… cô ấy đang nói chuyện với tôi sao?
Tôi ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng cách mình vài bước chân. Thực sự đang nhìn tôi phải không, là đang hỏi tôi đúng không?
“Cậu bị làm sao?” Diệu Linh nhấn mạnh lần nữa.
Tôi sực tỉnh, vội vàng kéo ống quần xuống, hướng cô ấy mà mỉm cười : “Tớ không sao.” Bởi lòng tôi đang tràn ngập hạnh phúc, cho nên một chút vết thương kia cũng chẳng đáng là gì.
Tôi ngớ ngẩn cười cười. Cô ấy, vẫn còn quan tâm tôi.
“Sắn quần lên tớ xem.” Diệu Linh lạnh lùng ra lệnh, từ lúc nào đã ngồi xuống cạnh tôi. Hương thơm quen thuộc trên người cô ấy lại khiến tôi thêm si ngốc.
Chắc nhìn tôi cứ thộn mặt ra, cô ấy bực mình bèn tự mình kéo ống quần tôi lên. Lúc này tôi mới vội vàng giữ tay cô ấy lại, tự mình che che đậy đậy mảng da rách toạc kia đi : “Không việc gì.”
Diệu Linh nhíu mày nhìn tôi, cô ấy chẳng nói gì lại khiến tôi càng thêm chột dạ. Một lúc rồi cô ấy thở dài, đôi mi cụp xuống cất giọng buồn buồn : “Phong...”
Tôi bối rối : “Ừ?” Có chuyện gì vậy?
Cô ấy ngước đôi mắt buồn bã mà nhìn tôi : “Cậu không muốn làm lành với tớ sao?”
Ngỡ ngàng, tôi nhìn cô ấy không chớp mắt. Tại sao bỗng dưng nói chuyện với tôi rồi hỏi tôi như vậy?
“Không muốn?” Tiếp tục tra hỏi.
“…” Chính là tôi vẫn cứ ngớ người mà không thể trả lời.
“Thật thế?” Cứ hỏi dồn dập.
“…” Vẫn là tôi yên lặng.
“Vậy thôi!”
Diệu Linh có vẻ bực tức. Cô ấy lạnh lùng đứng dậy, bước qua người tôi. Lúc này như sực tỉnh, tôi hốt hoảng níu vội cánh tay của cô ấy. Vẫn là không nhìn tới tôi, nhưng Diệu Linh đã đứng lại mà lạnh giọng : “Làm sao?”
Tôi bối rối đứng dậy gãi đầu, hướng cô ấy mà nhẹ giọng : “Muốn ạ…”
Cô ấy lúc này quay sang nhìn tôi lườm cho một cái bá cháy, tôi sợ hết cả hồn, sống lưng chẳng biết từ lúc nào lạnh toát. Lườm nguýt một hồi, tôi hi vọng về sau cô ấy sẽ không bị lác mắt, cuối cùng Diệu Linh cũng bĩu môi : “Thế nói cái gì đi để còn làm lành.”
Ách, làm khó tôi rồi. Trước giờ toàn chửi nhau với thằng Mạnh Quân xong rồi hai thằng cười hô hố, chẳng bao giờ có chuyện dỗ ngọt nhau cả. Thế nên bây giờ bảo tôi ‘làm lành’ với gái, tôi như kiểu bị bóp cho một cái vào mông đít vậy.
“Mông… cái mông đít…” Đếch hiểu sao trong lúc này tôi lại phọt ra hai cái từ vừa nghĩ trong đầu, nói xong rồi muốn chết đứng tim.
Chết bố nhà nó rồi.
Thấy cô ấy trợn trừng mắt giận dữ, tôi vội vàng xua tay : “Không… ý tớ là… nãy ngã dập cả mông đít, giờ còn đau… Không biết có bị mất miếng thịt nào ở mông không….” Mày nói cái gì thế Vũ Phong? Mày nói toàn chuyện liên quan đến cái mông mày là sao hả?
“PHONG!!!” Cô ấy quát tên tôi.
“Diệu Linh… làm bạn được không?” Thu hết can đảm, tôi đi vào điểm chính.
Cơ mặt của cô ấy giãn ra một chút, nhưng im lặng không nói gì với tôi cả. Tôi có chút hồi hộp chờ mong, nhưng cuối cùng cô ấy lại túm tay tôi lôi đi xềnh xệch : “Đi, xuống ý tế lấy bông băng.”
Có tí hụt hẫng, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn đi theo. Bởi vì bây giờ thực sự đối với tôi là chuyện không thể ngờ tới, cô ấy lại cho tôi cơ hội được ở bên cạnh. Tôi nhoẻn miệng cười, không giấu được niềm vui sướng.
Diệu Linh quay lại, chắc nhìn được cái bản mặt ngu đần của tôi lúc đó, liền nhíu mày càu nhàu : “Cậu có tin tớ lột quần cậu ném xuống dưới sân trường không? Lột cả quần sịp đấy.”
Nụ cười của tôi tắt ngấm. Mẹ ơi, ma nữ tái sinh!
Tôi ngậm chặt miệng mà đem cái chân què lết sau Diệu Linh. Hình như trong một khoảnh khắc nào đó, tôi thấy khóe miệng cô ấy hơi cong cong lên.
Liệu có phải là một nụ cười?
Quảng cáo