Nếu Anh Nói Rằng Anh Yêu Em

Tháng mười hai là tháng nhiều ngày lễ nhất, nhưng cũng là tháng khốn khổ nhất vì tôi phải thi hết học kỳ. Năm nhất nên tôi vẫn giữ tư tưởng chơi bời, đến lúc sắp thi mới bắt đầu cuống cuồng lao vào ôn. Bây giờ mới thấy được hậu quả của việc đến lớp cứ ngủ gật, tôi thầm chửi rủa bản thân một trận.
Ấy nhưng lại có người nhởn nhơ kinh khủng, vì rõ ràng cô ấy học cực kì chăm.
“Anh học một tí…” Tôi khổ sở né tránh cái miệng nhỏ nhắn của Diệu Linh đang kề lên cổ. Cứ thế này chắc tôi chả được cái chữ nào vào đầu mất.
Cô ấy dường như chẳng nghe tôi nói, vẫn tiếp tục trêu chọc tôi, thậm chí còn nhéo nhéo đùi tôi và mân mê vành tai nữa. Thiệt tình, tôi đã làm gì mà ông trời trêu ngươi như thế này?
“Em có bảo anh không được học đâu?” Cô ấy lại phả những hơi thở nóng hổi lên tai tôi.
“Nhưng ở đây… chỗ đông người.”
Đúng vậy, chính xác là chúng tôi đang ở trong một quán cà phê dành cho tuổi teen. Hầu hết khách hàng đều là các em học sinh cấp hai, cấp 3, hoặc già lắm cũng chỉ tầm như tôi và Diệu Linh. Lúc này tôi đang phải cố né mấy ánh nhìn kì thị mà cúi đầu nhìn chằm chằm vào quyển Anh văn, thầm hi vọng không bị người ta chụp lại được và post lên facebook ném đá.
“Thì em có làm gì đâu?” Vừa nói còn vừa ôm ngang eo tôi nữa, “Mấy người yêu nhau thì không được ôm chỗ đông người à?”
Tôi còn biết nói gì đây.
“Sắp tới noel rồi đó!” Diệu Linh ngước đôi mắt to tròn mà nhìn tôi, “Chúng mình sẽ đi chơi nha.”
“Ừ, nhưng phải thi xong đã… “ Tôi nhấn mạnh, “Thế nên anh cần phải ôn bài.”
Cô ấy yên lặng nhìn tôi. Một lúc không nói gì, rồi buông tay, lạnh lùng đứng dậy bỏ đi. Trong khi tôi còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Diệu Linh đã buông lại lời nói : “Em không làm phiền anh nữa.”
Ách, ý tôi có phải như thế đâu.
Thế rồi tôi đành phải nhanh nhanh chóng chóng thu dọn sách vở trên mặt bàn, ù té đuổi theo đằng sau Diệu Linh.
“Đợi…” Tôi khổ sở đi đằng sau, “Em giận anh hả? Anh không nói em phiền mà.”

Cô ấy vẫn đi, chẳng thèm ngoái đầu hay dừng lại đợi tôi.
Tôi nhanh chóng bắt kịp, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô ấy, cười hì hì : “Đừng giận mà.”
“Buông!” Cô ấy lạnh lùng.
“Diệu Linh…”
“Buông!”
Nhìn gương mặt không một chút biểu cảm, tôi sợ hãi mà vội buông tay cô ấy ra. Ngay lập tức, cô ấy lại đem bước chân mà rời đi.
Biết là cô ấy giận, nhưng tôi không thể bỏ mặc cô ấy một mình, cứ lẽo đẽo đi đằng sau. Haizzz, sao tôi luôn mắc sai lầm như vậy chứ? Thấy cô ấy buồn bực, lòng tôi cũng chẳng thoải mái gì đâu. Tôi một lần nữa lên tiếng : “Anh xin lỗi.”
Lúc này mới thấy Diệu Linh đi chầm chậm lại, rồi cô ấy mới lên tiếng : “Anh có thương gì em đâu.”
Tôi biết lúc này chắc chắn là cô ấy đã nguôi ngoai rồi nhưng vẫn tỏ ra giận dỗi như vậy thôi, tôi bèn vui mừng mà lần nữa nắm lấy bàn tay cô ấy. Lần này thì cô ấy không đuổi tôi, mà chỉ giận hờn mà không thèm nhìn tôi đến một cái. Tôi nhẹ giọng, ôm cô ấy vào lòng : “Vì anh học hành chẳng ra làm sao cả, anh chỉ muốn cố gắng ôn những gì mình có thể làm thôi, anh không muốn mình thua kém em…” Rồi tôi nhẹ hôn một cái vào trán của cô ấy, “Em ở cạnh, anh chỉ muốn giở trò xấu tính, không thể tập trung vào được ý. Đó không phải là do anh yêu em nhiều quá đến phát điên hay sao?”
“Chỉ được cái ba hoa.” Cô ấy phì cười khi tôi giả bộ đau khổ và nhấn thật mạnh từ ‘điên’
Đúng ra nói được mấy lời sến như thế, tôi thực điên con bà nó rồi.
Tôi cười hì hì, rồi nắm tay cô ấy cho vào túi áo mình : “Tay em lạnh hết cả rồi nè.”
“Ai bảo anh buông em ra.”
Là em bắt anh phải buông mà, làm sao anh dám chống đối.
“Dạ, anh xin lỗi ạ.” Tôi mỉm cười, chắc trên đời này chỉ có tôi là thằng ngốc thích dỗ dành bạn gái của mình mà thôi.

Chúng tôi lững thững đi bộ dưới cái lạnh buốt của ngày đông. Tuy là lạnh thật, nhưng trong lòng thì tràn ngập ấm áp bởi hạnh phúc ngọt ngào.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình được nắm tay cô ấy tung tăng trên phố với tư cách một người bạn trai, cũng chưa bao giờ dám ảo tưởng rằng sẽ được hôn lên bờ môi đỏ mọng của cô ấy… Chỉ là, tất cả diễn ra đều như một giấc mơ vậy.
“Nè, nè!” Diệu Linh véo véo má tôi, “Cấm ở bên cạnh em mà ngẩn người.”
Tôi sực tỉnh, ngại ngùng gãi đầu : “Dạ, vì em đẹp quá nên bị phê!”
“Anh sẽ mãi mãi yêu mình em thôi nhé!” Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi cười nhẹ, vuốt mái tóc mềm mại của cô ấy : “Anh không giỏi là cái gì, nhưng yêu em suốt đời là điều anh giỏi nhất.”
Tôi đặt lên môi cô ấy một nụ hôn dịu dàng.
Phải, đời này, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa,…. Anh sẽ mãi yêu em. Trong trái tim anh, em vĩnh viễn là người đẹp nhất.
***
Sau kì thi hết học kỳ một thì ngày noel cũng đến gần. Trong lúc tôi đang hí hửng chuẩn bị món quà bất ngờ cho Diệu Linh, thì lại có một sự việc xảy ra mà tôi không hề nghĩ tới. Đó chính là về đồng chí bí thư lớp tôi.
“Phong, chờ tao chút!” Hắn gọi tôi í ới từ xa, thế là tôi bèn đứng lại đợi hắn lạch bạch chạy tới.
“Đồng chí Nhật, sao hôm nay đến đúng giờ thế?” Tôi mở miệng chọc ghẹo. Tên hắn là Nguyễn Minh Nhật, ngày nào cũng cắp đít đi trực nên không buổi nào là hắn lên lớp sớm cả.
“Gấp lắm rồi!” Hắn nghiêm trọng bảo tôi.
“Gấp cái éo gì?” Tôi nhíu mày, nhìn bộ dạng của hắn mà không khỏi phụt cười.

“Rồi từ từ mày sẽ biết!”
Nó cười nhe nhởn, nhưng vẫn không giấu được sự hồi hộp và háo hức sau con mắt híp. Tôi cũng không trêu gì hắn nữa, dù sao chuyện của thằng này cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Bao giờ hắn muốn nói thì chắc chắn sẽ làm ầm làm ĩ lên cho cả lớp biết chứ chẳng riêng gì tôi đâu. Nghĩ thế, tôi ậm ừ cho qua rồi leo ba tầng lầu lên trên lớp học.
Hôm nay chúng tôi có tiết thực hành tin học, tôi đương nhiên là bị Diệu Linh lôi lôi kéo kéo để ngồi cùng rồi. Vì phòng thiếu máy, nên đồng chí bí thư cứ khăng khăng đòi ngồi cùng với tôi. Tôi thầm thấy thằng này hôm nay kì quái, bỏ mẹ không nó tưởng mình Gay thật lại đem lòng thầm thương trộm nhớ mình thì chết dở. Nghĩ thế tôi đổ một trận mồ hôi hột, cảnh giác nhìn sang nụ cười toe toét của thằng này.
“Sao mày cứ cười thế?” Tôi cuối cùng không nhịn được mà phải lên tiếng.
Nhưng hắn dường như không nghe tôi hỏi, mà vẫn nhe răng hướng Diệu Linh mà hỏi : “Càng ngày bà càng xinh, sao không tham gia vào câu lạc bộ nào của trường?”
Diệu Linh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nhưng lại bĩu môi trả lời : “Tôi muốn tập trung vào học!”
“Bà tham gia câu lạc bộ sinh viên tình nguyện đi, được cộng điểm mà.” Thằng Nhật ngồi cạnh tôi mà cứ chúc đầu sang để bắt chuyện với Diệu Linh, “Về sau trong học bạ được ghi nữa, rất lợi thế cho xin việc.”
“Tôi không cần.” Diệu Linh nhún vai, “Ông cứ lo việc của ông đi đã.”
Thực sự thì tự dưng tôi cảm thấy không thoải mái, cứ như kiểu là thằng khốn này đang cố dụ dỗ người yêu tôi đi vào hang cọp ý. Hay hắn có ý đồ gì với Diệu Linh? Lòng tôi một trận u ám, bực mình ẩn cái đầu nó ra : “Ngồi ra mẹ nó chỗ khác đi.”
Không nhận ra tôi có điểm cáu bẩn, Minh Nhật vẫn cười hề hề vỗ vai tôi : “Gay ạ, mày mới là người nên tránh ra chỗ khác.”
Tôi gạt cánh tay nó, càu nhàu : “Tao đếch đùa đâu.”
Diệu Linh nhìn tôi chằm chằm, hình như là do lần đầu thấy tôi bực mình đến thế, lại còn phát ngôn khiếm nhã trước mặt cô ấy nữa. Dù không muốn làm mất hình ảnh của chính mình, nhưng mặt tôi không tráng khỏi xám xịt một màu. Chắc là do tôi đang ghen đấy!
“Mày làm gì mà căng?” Thằng Nhật nhìn tôi rồi khịt mũi, “Hôm nay mày có chuyện gì không vui à?”
Tôi cộc cằn : “Chuyện với mày đấy.”
“Mày yêu tao à Phong?”
Thằng này đúng quả mặt dày vô sỉ. Tôi tức muốn ộc máu, nghiến răng ken kẹt trả lời : “Ừ ranh con, bố thông chết mày giờ.”
Ngay lập tức nó chưng ra bộ mặt giả đò sợ hãi, nhích ghế lùi xa tôi. Được, mày tránh càng xa càng tốt. Ve vãn người yêu tao à, cứ liệu thần hồn đấy.

Cảm thấy có bàn tay nhỏ nhắn đang chạm vào tay tôi, rồi giọng nói ngọt ngào thì thầm : “Anh đừng bực, em sợ ý.”
Tôi quay sang nhìn đôi mắt tròn xoe của Diệu Linh, bất chợt trong lòng dịu xuống một chút. Tôi thở dài, siết chặt bàn tay cô ấy : “Anh biết rồi, anh không bực đâu.”
Cô ấy lại nhích vào gần tôi hơn, đem hai chân gác lên đùi tôi mà nũng nịu : “Anh ghen trông đáng yêu lắm.”
“Nè nè, thật giống tỷ muội nhoa!!!!” Cái giọng đáng ghét của thằng Nhật lại vang lên, nó nhướn nhướn mày và nhe răng cười đểu tôi, “Bê đê cũng có cái lợi đấy chứ.”
Tôi quyết định bơ, đếch thèm trả lời hắn nữa. Bố thằng khùng!
Nhưng mà cô gái của tôi lại lên tiếng : “Đương nhiên rồi, chúng tôi thân thiết lắm, dính lấy nhau như hình với bóng cơ mà.”
“Ha ha, thế tôi cũng muốn được làm Gay để dính lấy bà rồi đấy.”
“Ôi ông cứ đùa…”
Những lúc như thế này, chính xác là chỉ cần tôi nói rằng, chúng tôi đang yêu nhau thì sẽ chẳng ai còn quấy rầy và chọc ghẹo tôi nữa. Nhưng vấn đề không phải ở chỗ tôi muốn hay không…
“Phong, em xin lỗi…” Cô ấy đi bên cạnh tôi, phụng phịu nói, “Thực sự lúc này chưa thích hợp.”
Tôi mỉm cười, xoa nhẹ đầu Diệu Linh : “Anh biết mà, em đừng lo.”
Thực ra nói là thế thôi, nhưng trong lòng tôi vẫn tràn ngập muộn phiền.
“Em muốn sau khi nói chuyện này với ba mẹ, sẽ chính thức công khai được không?” Diệu Linh lo lắng nhìn tôi, bàn tay cô ấy gắt gao nắm chặt lấy cánh tay tôi, “Chúng mình cần thêm thời gian…”
Tôi sợ cô ấy lo nghĩ, bèn nở nụ cười và an ủi : “Chúng mình còn một đời mà, anh sẽ luôn đợi em!”
Cô ấy nhìn tôi một lúc, cắn môi nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Dù trong lòng tôi thực sự không thoải mái cho lắm khi yêu nhau mà không được đoàng hoàng công khai, lại còn cứ phải ở bên cạnh cô ấy như một người đồng tính nữa, nhưng cô ấy đã khó xử, tôi vẫn sẵn sàng chấp nhận. Sớm hay muộn, chúng tôi vẫn yêu nhau, bây giờ, và mãi mãi.
Quảng cáo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận