Tôi nhíu mày, quay ngoắt ra ngoài cửa ngồi. Đằng sau tiếng mẹ vẫn tiếp tục tra vấn: “Mày cứ nói thật đi, cô bé Thu Hương lúc sáng tới có phải bạn gái mày không?”
“Aish, mẹ kì cục quá!” Tôi hết nhịn được, cáu gắt, “Đó là bạn, là bạn đấy mẹ!”
“Có thế thôi mà cũng cáu.” Mẹ tôi bĩu môi.
Vì đây là lần thứ hai mươi hai trong một tối mẹ hỏi con rồi đấy!
Định bụng bắc ghế ra trước sân ngồi, nhưng lại bị mẹ chửi cho một trận: “Mày đang ốm còn định hứng gió cho ốm thêm hả? Có vào ngay không? Con với cái, mất dạy!” Rồi mẹ tôi nói thêm: “Mày đi nghỉ sớm cho khỏe người ra, mai còn về quê với mẹ.”
Tôi vâng dạ cho qua, rồi đợi mẹ lên phòng là len lén ra trước cửa ngắm trời đất. Trời mưa nhè nhẹ, cái không khí mùa xuân thoáng đãng bao quanh cơ thể, khiến cho tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với việc ru rú trong phòng. Tôi đi trùm mũ của chiếc áo nỉ hoodie lên đầu, sỏ tay vào túi mà lững thững đi ra gốc cây chiếc cửa nhà mà ngó nghiêng. Phóng tầm mất ra quanh con phố vắng, bất chợt trái tim tôi đánh thụt một nhịp. Thân ảnh quen thuộc kia đang từng bước lặng lẽ tiến về phía tôi…
“Phong…” Cô ấy run rẩy cất tiếng gọi tên tôi.
Trong đầu một mảng trống rỗng cùng nghi hoặc, tôi thầm tự thấy mình chắc sốt cao quá mà nảy sinh ảo giác rồi. Chính là lúc định quay xoay lưng rời đi nơi khác để bỏ lại cái ảo ảnh kia, tôi lại bị ai đó kéo lại, ôm thật chặt vào lòng. Người đó tựa vào lưng của tôi, nghẹn ngào nức nở.
Cơ thể tôi run lên, cảm giác ấm áp bao trọn cả cơ thể. Hơi thở của cô ấy phả bên tai nóng hầm hập, tôi nghe trái tim mình như bị ai gõ lên từng cái đau nhói.
“Anh… anh có sao không? Anh có đau chỗ nào không? Em sợ lắm, Phong…” Diệu Linh ôm chặt lấy eo tôi, cô ấy vùi mặt vào lưng tôi mà khóc nức nở.
Bờ vai tôi mềm nhìn, miệng run run không thể thốt lên lời nào. Cô ấy đang khóc, thực sự khóc nhiều lắm! Tôi có thể cảm nhận được một mảng lưng áo mình đã thấm đẫm nước mắt rồi. Đau lòng chạm nhẹ vào bàn tay lạnh buốt của Diệu Linh, tôi xót xa cảm nhận sự run rẩy của cô ấy. Phải làm sao cho đúng đây? Tôi không thể biết được.
“Đừng khóc, anh không sao…” Tôi siết chặt bàn tay, cố ủ ấm cho cô ấy, “Đừng khóc nữa, sẽ mệt lắm!”
Nhưng cô ấy lại càng khóc mãnh liệt hơn!
Tôi thở dài, cố gắng an ổn nhịp thở mặc dù đầu óc đang rối tung lên. Không dám động nhiều sợ cô ấy hoảng loạn, tôi yên lặng vỗ về trên đôi tay lạnh buốt kia.
Tại sao bỗng dưng tìm tôi và khóc nhiều như vậy? Có phải, tôi lại làm gì sai lầm rồi hay không?
“Vũ Phong!” Bất chợt Diệu Linh kéo tôi quay người, đối diện với đôi mắt sưng húp đẫm lệ kia. Cô ấy xoa xoa hai má tôi, rồi lần xuống cổ, rồi tay.
Tôi giữ chặt bàn tay hoảng loạng của cô ấy, đau lòng mà hôn lên một cái. Tôi ôm chặt cô ấy vào lòng và thì thầm: “Không sao, em đừng sợ. Có anh ở đây rồi!”
“Anh thực sự không sao…” Cô ấy nức nở ôm lấy tôi, vùi cằm lên vai tôi mà nghẹn ngào, “Em đã sợ lắm. Em sợ nếu mình cứ yếu đuối mãi, em sẽ mất anh…”
Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt, cảm giác khó thở bao trọn cả cơ thể. Đúng là, tôi chưa bao giờ biết, cô ấy đã chịu nhiều áp lực như thế nào từ gia đình. Tôi ích kỷ, và chỉ nghĩ cho bản thân của tôi.
“Anh xin lỗi, Diệu Linh.” Tôi cố gắng giữ cho giọng của mình đừng run lên, “Xin lỗi em nhiều lắm!”
Diệu Linh nấc lên từng đợt, nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt, cô ấy chăm chú nhìn tôi: “Người anh nóng quá…”
Tôi mỉm cười vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô ấy, dường như mọi nỗi nghi ngờ, băn khoăn trong lòng đều được gạt phăng đi. Đang lúc định mở miệng trả lời, tôi đã nghe thấy tiếng của mẹ oang oang: “Thằng ranh kia, đã bảo lên nhà uống thuốc nằm nghỉ cơ mà, lại lêu lổng đâu rồi? Con với cái, mất… Ơ Diệu Linh hả…!?”
Aish, mẹ thật biết cách xuất hiện đúng lúc nha.
“Con cám ơn bác ạ.” Diệu Linh xấu hổ cúi đầu nhận chén nước lọc từ mẹ tôi, “Thật ra con với Phong…”
Mẹ tôi cười cười, ngắt lời: “Bác biết, bác biết mà. Hai đứa trông tình cảm như vậy, là từ lúc nào đó?”
“Mẹ à!” Tôi nhíu mày, trên mặt nổi đầy hắc tuyến, “Mẹ cứ như vậy mà tra hỏi sao?”
“Đương nhiên rồi, đến hôm nay mẹ mới hết nghĩ mày là người đồng tính đó!
“Aish, mệt mẹ quá đi mất thôi!”
Thật sự thì, ai lại nghĩ con trai của mình như vậy bao giờ không cơ chứ? Thậm chí còn đi oang oang với người khác nữa. Không thể hiểu nổi được mẹ luôn!
Diệu Linh mỉm cười, cơ hồ mọi nét mệt mỏi đều đã tan biến theo. Lòng tôi giãn ra một chút, nhưng vẫn không ngừng cảnh giác cao độ với mẹ. Nếu mẹ bạn ngồi trước mặt bạn gái của bạn rồi nói những điều đáng xấu hổ nhất về bạn, bạn sẽ làm thế nào?
“Diệu Linh, thằng bé này lại phải trông cậy vào con thôi. Tuy nó lôi thôi, luộm thuộm, lại ngốc nghếch, lì lợm khó ưa, cũng không đẹp trai, lại hay gây lộn,…”
Đấy, biết ngay, tôi nói có sai đâu!
“… Nhưng mà nó thực sự là một thằng bé tốt bụng và biết cư xử đúng chừng mực. Bác chỉ lo lắng nếu nó làm con buồn bực…”
“Không đâu ạ.” Diệu Linh vội vàng ngắt lời mẹ tôi, “Phong đối với con rất tốt…”
Nhìn điệu bộ ngại ngùng của cô ấy, bỗng chợt lòng tôi có chút xuyến xao, trái tim lại đập thình thịch.
“Ây nha, sao thế được? Nó cực kì mất dạy, láo toét, hay chống đối và không nghe lời!”
Mẹ à, mẹ vừa nói con trai mẹ là ‘một thằng bé biết cứ xử đúng chừng mực’ đấy.
“Con có bao giờ cãi mẹ đâu?” Tôi bực mình phân bua.
“Mày đang cãi mẹ đấy thôi!”
Thật hết biết nói gì nữa.
Tôi nhìn qua Diệu Linh, cô ấy vẫn chăm chú lắng nghe những lời mẹ tôi tâm sự, thi thoảng còn nhỏ nhẹ mà mỉm cười. Cứ như vậy, tôi như người mất hồn mà ngẩn ngơ ngồi nhìn ngắm. Mặc dù nét mặt có hơi nhợt nhạt, đôi mắt vẫn còn sưng sưng vì khóc nhiều, nhưng hiện tại phiền muộn trên khuôn mặt dường như đã gần tiêu tan. Tôi thấy thực sự khâm phục mẹ, chỉ vài câu chuyện bà tám bình thường cũng khiến cô ấy mỉm cười trở lại. Và hơn nữa là, mẹ tôi cũng biết ý, tránh không đi quá nhiều vào chuyện tình cảm của chúng tôi, cũng như không hề hỏi nguyên lai tại sao cô ấy lại khóc.
Mẹ tôi, một người phụ nữa rất thích cằn nhằn con trai mình, nhưng lại rất biết quan tâm đến suy nghĩ của chúng tôi. Thực ra đối với tôi, mẹ luôn là người phụ nữ tuyệt vời nhất.
Bất giác tôi mỉm cười ngốc nghếch. Hạnh phúc quanh tôi thật sự giản đơn.
“Thôi mẹ lên phòng đây, hai đứa cứ ngồi tâm sự nhé.” Mẹ tôi xua xua tay, “Thằng Phong lát nữa nhớ uống thuốc đấy. Con với cái, mất dạy!”
Tôi khổ sở nhìn theo cái dáng người của mẹ, không biết nên nói gì hơn. Sau khi bêu xấu con trai mình thì đủng đỉnh buồn thêm một câu “Mất dạy” rồi biến mất, tôi thực hết cách với mẹ tôi luôn rồi.
“Phong, anh sốt?” Lúc này Diệu Linh mới nhích người lại gần tôi, cô áp má lên cái trán nóng hầm hập của tôi, lo lắng: “Sao không nói với em? Anh đã uống thuốc chưa?”
Tôi mỉm cười, lắc đầu. Sao tôi dám liên lạc với cô ấy chứ? Mà khoan, vì sao cô ấy bỗng dưng lại có thể tới chỗ của tôi?
“Sao em lại tới nhà anh giờ này? Em không sợ ba mẹ biết sao?” Tôi nhíu mày, xoa xoa hai má lành lạnh của cô ấy mà hỏi.
Diệu Linh cụp đôi mi, phụng phịu: “Ba mẹ em không có nhà…”
Tôi “À” một tiếng rồi im lặng. Dù trong lòng còn nhiều câu hỏi, nhưng lúc này chính tôi lại không muốn nói ra. Tôi sợ làm cô ấy mất hứng, sợ làm cô ấy không vui.
“Sau khi nhận được điện thoại của Quân, em đã rất lo sợ. Em sợ nhiều lắm, em sợ mình không được gặp lại anh nữa!” Diệu Linh dựa đầu vào vai tôi, cô ấy vuốt ve nhẹ cái cằm của tôi, “Em sợ mình sẽ mất anh…”
Tôi ôm chặt cô ấy hơn, rồi nhẹ hôn lên mái tóc của cô ấy: “Làm sao có thể được? Trừ khi em không cần anh nữa.”
Trừ khi, em không còn yêu anh.
Diệu Linh hốt hoảng lắc đầu: “Không bao giờ có chuyện đó đâu. Em… em xin lỗi về chuyện ngày hôm qua…”
Tôi im lặng không đáp lời. Chuyện hôm qua, cơ bản là tôi không thực sự muốn nhắc đến. Chỉ là, trong lòng tôi vẫn còn rất đau khi nghĩ lại mà thôi.
“Sao anh không hỏi em?” Diệu Linh ngước mắt nhìn tôi, “Anh là người thích ngược đãi bản thân hả? Anh như vậy sẽ rất thiệt thòi biết không?”
Tôi cười khổ. Từ lúc nào mà tôi lại thành thằng thích bị ngược đãi vậy?
“Người đó, là con trai của tổng giám đốc chỗ ba em làm…” Diệu Linh thở dài, “Dạo gần đây, không hiểu vì lí do gì, ba em bị người ta lôi kéo vào một vụ bê bối thất thoát lớn. Nếu em không lấy lòng con trai của tổng giám đốc, nhờ vả anh ta nói hộ ba mình vài lời, thì rất có thể ba em sẽ bị công ty sa thải…”
Bỗng dưng lòng tôi co thắt, tôi nâng cằm cô ấy và phủ xuống một nụ hôn. Hóa ra, thằng hèn nhát và ích kỷ luôn luôn là tôi! Tôi không thể giúp được gì cho cô ấy, mà thậm chí còn khiến cho cô ấy đau đớn nhiều thêm.
Tôi thực sự là một thằng tồi!
“Anh xin lỗi, lẽ ra anh phải chia sẻ cùng em nhiều hơn…” Tôi vuốt ve mái tóc của Diệu Linh, đau lòng nói, “Quan hệ của bọn mình, để khi ba em ổn định lại, chúng ta sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói…”
Diệu Linh lắc đầu: “Em không muốn giấu diếm nữa đâu, em không muốn làm anh buồn. Em sợ lắm!”
“Bây giờ đây là điều tốt nhất cần làm mà, không phải sao? Chỉ một thời gian thôi, anh và em cùng cố gắng nhé?”
Thật lâu, cô ấy mới cắn cắn môi và gật đầu. Không hiểu sao lúc này, tôi lại thấy chính mình an tâm hơn nhiều. Chỉ cần cô ấy nói, tôi sẽ tin. Chỉ cần cô ấy muốn, tôi nhất định sẽ làm được.
“À mà sao tự dưng Quân lại gọi cho em?” Tôi sực nhớ ra cái cốt lõi của cuộc gặp đầy bất ngờ tối nay, không khỏi nghi ngờ thắc mắc.
“A… Chuyện là, bỗng dưng cậu ấy gọi rồi nói anh xảy ra chuyện… Em sợ lắm nhưng chờ mãi mới có thể ra khỏi nhà. Thật may là anh không có việc gì cả. A, anh mau uống thuốc đi, người nóng hơn mất rồi!”
Thằng khốn nạn đó, được rồi, ông sẽ xử mày sau! Nói gì không nói, lại nói mấy lời khiến cho người ông yêu phải sợ hãi. Ông đây sẽ bóp cổ rồi treo giò mày lên, thằng khốn Mạnh Quân!
Tôi thầm chửi rủa một trận trong lòng, rồi mỉm cười với Diệu Linh. Quả là ngồi một lúc tôi đã thấy hơi nặng nặng đầu rồi. Thế là sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng Diệu Linh cũng bắt ép được tôi uống cả một đống thuốc tởm lợm vào bụng.
Xem ra trên đời này, chắc chỉ có cô ấy là bắt ép được tôi làm mọi điều dù là tôi không mong muốn. Ách, đúng là chết vì gái mà!
~o0o~Sớm hôm sau, tôi cùng mẹ bắt chuyến xe khách về quê từ sớm. Lần này về chúc Tết mọi người, nên tôi phái tay xách nách mang bao nhiêu là thứ đồ lỉnh kỉnh, nào mứt, nào rượu, nào kẹo bánh… Cũng may là xe đỗ ngay trước cổng nhà ông nội, nếu không chắc chắn tôi sẽ bị mấy chục kí trên người vật cho chết mất.
Vừa bước chân xuống xe, tôi đã nhìn thấy đứa em họ mặt mày tái xanh tái mét đứng ngoài cổng, bộ dáng thấp thỏm không dám vào bên trong. Tôi khó hiểu, liền cùng mẹ tới bên cạnh và đập đập vào vai nó. Thằng bé giật mình hốt hoảng: “Ơ anh Phong, cháu chào bác ạ…”
Tôi cười cười, huých vai nó: “Mày làm gì mà đứng thập thò không vào nhà vậy? Lại trốn đi chơi bị cô chú mắng à?”
“Không phải, anh… Có chuyện rồi, thật ra là…”
Thằng bé chưa kịp nói hết câu, bên trong sân đã nghe tiếng đồ sứ đổ vỡ “Xoảng, xoảng, xoảng”. Tôi khó hiểu định đưa tay đẩy cánh cổng, nhưng giọng một người đàn ông ồm ồm vang lên khiến cho đầu óc tôi quay cuồng: “TAO NÓI RỒI, NGÔI NHÀ NÀY LÀ DO ÔNG CỤ ĐỂ LẠI CHO TAO, CHÚNG MÀY MAU CHÓNG CÚT KHỎI. ĐÂY LÀ TÀI SẢN CỦA TAO.”
Đúng rồi, dù cho là bao nhiêu năm đi nữa, tôi vĩnh viễn ghi nhớ chất giọng của ông ta.
Tôi quay sang mẹ, mặt mẹ đã chuyển màu trắng bệch từ lúc nào. Chưa kịp phản ứng, tôi đã thấy mẹ vội vàng đẩy cổng bước vào trong. Tôi nhanh chóng theo sau, níu cánh tay của bà: “MẸ, KHÔNG ĐƯỢC…”
Nhưng tôi đã không còn kịp nữa, mẹ tôi đã tới giữa sân, bà bàng hoàng chết sững nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông này vẫn thế. Ngoài mái tóc đã điểm vài đốm bạc, thì gương mặt vẫn còn mang phong thái cực kì nho nhã và thanh lịch. Cặp kính trên mặt dường như càng là dày thêm cho lớp vỏ ngụy trang để trở thành một người đàn ông đứng đắn… Ông ta có chút sững lại khi nhìn thấy mẹ con tôi, nhưng ngay lập tức lại nhếch miệng cười, một nụ cười cực kì xấu xa và vô lại: “Mười mấy năm rồi, tôi tưởng bà chết xó nào chứ ha ha ha…”
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, đứng che chắn trước mặt mẹ tôi. Lúc này tôi mới chú ý xung quanh, mọi đồ sứ đắt tiền mà ông nội hao công sưu tầm đều bị đập bể tanh bành. Cô chú tôi, người cố gắng thu lượm những mảnh vỡ, người thì trừng trừng mắt nhìn ông ta.
“Ông rốt cuộc trở lại đây làm gì?” Tôi gằn từng chữ một, “Để cho cả nhà chúng tôi được yên!”
“Thằng bất hiếu, giờ mày lớn rồi, mày định ăn cháo đá bát hay sao? Đừng quên tao là người sinh ra mày!” Ông ta nhếch mép, rít qua kẽ răng trắng bóng loáng đến phát tởm lợm.
“Ông không có tư cách để nói những điều này.” Tôi phá lên cười, “Tôi là do mẹ sinh ra và nuôi nấng, ông thậm chí tôi cũng coi như không bao giờ tồn tại.”
“Mày dám?” Ông ta bực tức nhìn tôi, “Đúng là đĩ mẹ đẻ đĩ con, ăn nói không coi ai ra cái gì…” Rồi ông ta nhìn ngó xung quanh thở dài: “Dù sao tao cũng đã trở về, chúng mày lo gói ghém cút khỏi đây. Cả hai mẹ con mày nữa, ngôi nhà ở trên thành phố chúng mày đang ở, cũng là của tao.”
Tôi cười ngặt nghẽo, cười đến nỗi phải lấy tay lau đi vài giọt nước mắt. Trước sự kinh ngạc khó hiểu của ông ta, tôi từng bước tiến lại gần, lạnh lùng mặt đối mặt: “Ông nghe rõ đây: một là ông cút, chúng tôi sẽ nể tình mà cấp cho một ít tiền. Hai, là ông đợi mà ngồi tù đi, BA ạ!”
Đúng vậy, ba tôi, ông ta đã trở về, trở về sau mười mấy năm bặt vô âm tín.
Tôi trừng mắt, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông mà mình xem như không tồn tại. Ông ta muốn tài sản sao? Ha ha, được, cứ bước qua xác tôi đi đã.
Quảng cáo