Tôi đứng tần ngần trước cửa lớp, không biết có nên vào hay không nữa. Đi học muộn, đây không phải là lần đầu tiên, nhưng chính là tôi đã muộn quá một tiết rồi. Đã bảo phải cố gắng học lên, thế mà tôi chẳng thấy mình khá ra tí nào, mà càng ngày càng trì trệ. Mang mông đít đặt phịch xuống sàn nhà, tôi khoanh chân ngồi trầm tư mà nhìn ra xa xăm.
Từ chỗ tôi ngồi nhìn phóng tầm mắt ra là đường cao tốc trên cao, với dòng ô tô tấp nập ngược xuôi. Aish, nếu mà bây giờ biết bay thì tốt quá, nhún một cái là bay được nửa vòng trái đất mà không mất một xu nào. Sau này có tiền rồi, nhất định phải đưa mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới một chuyến. À, cả Diệu Linh nữa.
Ừm, Diệu Linh, vợ của tôi…
Nghĩ tới đó, tôi gãi đầu mà xấu hổi. “Thiệt tình, cứ nghĩ xa xôi…” – Tôi không khỏi bật cười chính mình.
“Mày ngồi đấy lẩm bẩm cái gì thế?”
Giọng nói oang oang của đồng chí bí thư vang lên bên tai làm cho tôi giật bắn cả mình, hồn phách đang thả phiêu du liền ngay đó trở về thân xác. Tôi nhíu mày, lầm bầm: “Mày ra đây làm cái gì?”
Thằng Nhật nhìn tôi cười cười: “Nghỉ giữa tiết rồi, tao đi ăn sáng.”
“Vậy giờ vào được rồi hả?” Tôi vội vàng đứng lên, chân tê như bị kim châm vậy, “Thầy đã điểm danh chưa?”
“Chưa, lát cuối giờ.” Nó chỉ chỉ cái balo nặng trình trịch của tôi và hỏi: “Mày mang cái gì mà trông nặng thế?”
“À, mang máy tính, tao tính ở lại tới tối học thảo luận luôn.”
Tối nay chúng tôi phải thảo luận theo nhóm, mà lại đến tận tối mịt, thế nên tôi định bụng vật vờ ở trường hoặc ra trung tâm thương mại bên cạnh chơi luôn. Diệu Linh dù không muốn tôi vạ vật như thế, nhưng mà tôi năn nỉ mãi, lấy lí do nhà xa này nọ, cuối cùng cô ấy cũng mủi lòng mà đồng ý.
“Ờ, hay qua chỗ tao đi.” Thằng Nhật gãi gãi đầu, “Nhà tao cũng gần đây mà.”
Tôi xua tay: “Thôi, tao ra mấy quán net hoặc vào trung tâm thương mại cũng được.”
“Ờ, thế muốn thì sang lúc nào cũng được.”
Tôi gật đầu, cám ơn nó một tiếng cho có lệ rồi bước vào lớp. Nhìn quanh một lượt, phát hiện Diệu Linh đang nằm bò ra bàn chẳng thèm buồn ngẩng đầu lên, tôi phì cười tiến lại gần rồi ngồi bên cô ấy.
Như phát hiện bên cạnh có hơi ấm, cô ấy lên tiếng: “Em dỗi rồi!”
Ách, tôi còn chưa làm gì mà!?
“Ơ, sao lại…?!” Tôi lay lay vai của Diệu Linh, cô ấy vẫn tư thế kia mà quay lưng với tôi.
“Bỏ tiết đi chơi với gái chứ gì?”
Lại bắt đầu nghĩ linh tinh xong giận dỗi rồi đấy! Tôi buồn cười, nhưng vẫn xuống giọng nài nỉ: “Không phải đâu, hôm nay anh dậy muộn ý…”
“Thức khuya nói chuyện với gái chứ gì?”
Còn có lí do nào khác nữa không?
“Không ạ, đi ngủ từ lúc chúc em ngủ ngon mà.”
“Hừ!”
Diệu Linh ngồi thẳng người dậy, khoanh tay trước ngực rồi lườm nguýt tôi. Thật muốn nói rằng nếu cứ lườm vậy thì rất dễ lác mắt, nhưng tôi nhịn được, tôi chỉ cười cười nhìn cô ấy.
“Nếu mà lần sau còn đi muộn, em CẮT!”
Oắt đờ pháp? Ma nữ hiện hình!
Tôi nuốt ực nước bọt một cái, vội vàng tóm lấy bàn tay đang làm hình cái kéo của cô ấy. Tôi khổ sở mà cười: “Cắt rồi sau này em hối hận đấy.”
“Sao mà em phải hối hận?” Cô ấy chu môi.
Chả nhẽ anh phải ‘đè’ em ra thì em mới hiểu?
Tôi đầu hàng: “Tuyệt đường con cháu về sau…”
“Cũng được, khỏi đi cùng gái!” Cô ấy cười nguy hiểm, “Ủa sao càng ngày anh càng đẹp trai thế nhỉ? Hết xinh xắn đáng yêu rồi, haizz!”
Tôi vừa bực mình, vừa buồn cười: “Em thở dài cái gì? Vẫn còn nghĩ anh là Gay đó hả?”
Cô ấy cười khanh khách, ôm lấy cánh tay của tôi mà tựa đầu lên vai tôi: “Anh là chồng của em!”
Tôi ngẩn người, khóe môi không tự chủ mà cong lên một đường hạnh phúc. Cảm giác kẹo ngọt tràn đầy con tim, tôi xoa xoa má của Diệu Linh, làn da mịn màng của cô ấy cũng cư nhiên mà ửng hồng.
Con gái, không cần quan trọng ngực to hay nhỏ, mông cong hay lép, eo mỡ hay thon gọn… Mà với tôi, xương quai xanh cùng bờ vai mới chính là quyến rũ nhất! Thế cho nên lúc này, tôi như bị thôi miên mà nhìn chằm chằm vào xương quai xanh tuyệt đẹp thấp thoáng sau chiếc áo Hoodie của Diệu Linh, cảm giác bên mép mình hình như còn chảy dãi ra nữa rồi.
Tôi không kiềm được mà cúi đầu hôn lên cổ của cô ấy, bất kể là đang ngồi trong lớp. Cô ấy giật mình, người bỗng run lên, vội vàng đẩy đầu tôi ra.
“Anh làm gì thế?” Cô ấy hốt hoảng ngồi nhích xa tôi ra một chút, “Đang ở trong lớp đó!”
Sững người một chút, tôi xấu hổ gãi đầu: “Anh xin lỗi, nhưng anh không phải là có ý xấu đâu…”
Mẹ kiếp, rõ ràng là vừa giở trò với con gái nhà lành mà miệng đã chối phăng được luôn. Tôi thầm chửi mình là thằng khốn nạn.
“Nhịn đi!” Ai ngờ cô ấy bĩu môi mà nói, “Đợi sau này cưới về rồi thì là của anh tất!”
“Hả?” Tôi ngỡ ngàng, vẫn chưa hiểu rõ lời của cô ấy cho lắm.
“Anh có biết khi con trai hôn lên cổ người con gái mình yêu, nghĩa là có ý gì không?” Diệu Linh mỉm cười, sát lại gần phía tai tôi mà thì thầm: “Là khi anh ấy ham muốn thể xác của cô gái mình yêu đó!”
Tôi thực sự muốn sặc cả máu mũi sau khi nghe cô ấy nói. Thậm chí đến nụ hôn vô tình của tôi cũng thành ra có ý nghĩa như vậy, tôi thật muốn đào cái hố để chôn sống mình mà.
“Anh… anh không biết…”
“Thôi được rồi, mau học thôi, thầy vào kìa.”
Diệu Linh lấy lại bộ dáng nghiêm túc, mặc dù trên miệng vẫn nở nụ cười nguy hiểm như cũ mà đối với tôi. Thật không hiểu nổi con gái nữa! Cơ mà, cô ấy cũng có phần đúng đó chứ. Ban nãy chẳng phải tôi cứ dòm cơ thể của cô ấy hoài hay sao, thậm chí còn nghĩ đến những điều đáng xấu hổ nữa.
Tôi rùng mình một cái, ép mình không được phép suy nghĩ tào lao. Chỉnh đốn tư thế, tôi nghiêm túc nhìn lên bảng để nghe thầy giáo nói. Cơ mà, mọi người biết rồi đấy, đi học mà ngồi cạnh người yêu của mình thì có thánh mới tập trung với chịu để cho đối phương yên ổn.
Diệu Linh gác chân lên đùi tôi, còn quặp luôn vào bắp chân tôi như một con rắn vậy. Không chỉ thể, cô ấy còn cứ thi thoảng nhìn tôi một cách thật chăm chú, rồi cầm lấy ngón tay tôi mà cắn cắn. Khổ sở lắm tôi mới cho vào trong đầu được một phần ba những gì thầy giáo nói, còn lại cứ phải lật tung quyển sách lên tìm công thức mà đọc. Cho đến khi bàn tay lạnh ngắt của cô ấy bỗng thọc thẳng vào trong bụng của tôi mà xoa xoa, tôi mới không thể nhịn được nữa bèn năn nỉ: “Chúng mình đang học mà…”
“Cái này em hiểu hết rồi!” Vẫn ngây thơ nhìn tôi trong khi bàn tay không ngừng vuốt ve dần lên phía ngực, “Trước giờ em không để ý nha, anh cũng có cơ bụng đó nhỉ!”
Làm việc chân tay từ nhỏ tới lớn, tôi tuy trông dễ nhìn lại gầy gầy nhưng cũng có cơ bắp và cực kì săn chắc, chứ không hề mảnh dẻ giống thanh niên hoi. Ở cạnh cô ấy, tôi đã kiềm chế lắm rồi, bây giờ cô ấy lại còn cứ đùa bỡn như vậy nữa, thật muốn giết chết tôi đi cho xong!
Tôi giữ lấy bàn tay của Diệu Linh, rồi nhỏ giọng: “Mọi người nhìn thấy bây giờ, bây giờ đang trong giờ học đó!”
“Thì sao?”
Tôi còn biết nói gì nữa đây?!
Vất vả chờ tiếng chuông tan học reo lên, lúc này Diệu Linh mới chịu buông tha cho tôi. Cô ấy đứng dậy, vui vẻ thu dọn sách vở. Tôi thả lỏng cơ thể, nhìn cô ấy cực kì buồn bực, muốn giận mà không thể giận nổi.
Có lẽ vì tôi yêu chiều cô gái này thành thói quen mất rồi. Một thói quen mà không thể nào sửa chữa được nữa.
“Anh định ở lại đến tối thật hả?” Diệu Linh phụng phịu nhìn tôi, dùng dằng hơn mười lăm phút rồi vẫn chịu đi về.
Tôi mỉm cười, véo véo hai đôi má đáng yêu kia mà nói: “Anh không tia gái đâu, anh thề mà. Anh vào trung tâm thương mại kia tìm quán ăn, rồi tiện làm thảo luận buổi tối luôn. Em về mau lên, ăn cơm rồi đi nghỉ trưa.”
Diệu Linh cắn cắn môi suy nghĩ, rồi sau đó thở dài: “Em nhắn tin là phải trả lời ngay đó. Không thì em cắt!” Lại giơ tay làm hình cái kéo.
Cảm thấy gai ốc của mình bắt đầu nổi lên, tôi nuốt nước bọt ực một cái, rồi cười trừ vâng vâng dạ dạ hối cô ấy mau chóng về mà. Dùng dằng thêm gần mười phút nữa, Diệu Linh mới chịu đón xe để về, còn cứ ngoái đầu phụng phịu nhìn tôi nữa. Tôi vẫy vẫy tay mỉm cười, cảm giác có chút như là dỗ dành một cố nhóc tiểu học vậy. Chắc chắn sau này tôi còn phải dành nhiều thời gian để dỗ cô ấy nữa đây!
Chờ cho chiếc xe đã khuất bóng, tôi mới xoay người đem bước chân vào khu trung tâm thương mại. Chưa vội tìm quán ăn, tôi đi một vòng để ngắm nghía các gian hàng.
Ôi đệch, cái gì cũng đắt như vàng giả. Tôi chép miệng, mấy nơi như thế này đúng là chỉ dành cho đại gia giàu có. Người bình dân như chúng tôi đây, có vào cũng chỉ để ngắm nghía, chứ bảo mua chưa chắc mấy nhân viên sang chảnh đã bán.
Tôi cũng chẳng thèm để ý thái độ hách dịch khi mấy nhân viên nhìn tôi, vì họ biết thừa tôi là sinh viên, làm gì có tiền nên cũng chẳng thèm mồi chào. Thong thả đi lên thang máy, tôi hướng tới tầng năm – nơi các cửa hàng ăn với giá cả hợp lý được hầu hết các nhân viên công sở ghé tới. Chẳng qua tôi cậy bây giờ mình đi làm cũng có tiền một chút, không phải ngửa tay xin tiền của mẹ, nên mới dám tới những chỗ như thế này. Chứ không bình thường, tôi sẽ dành dụm tiền để thi thoảng mời bạn gái tôi đi ăn.
Có điều, Diệu Linh luôn từ chối tới những nhà hàng sang trọng, mặc dù trong người tôi chắc chắn đủ tiền để chi trả. Tuy cô ấy toàn nói rằng bản thân chỉ thích ăn những món ăn vỉa hè, nhưng trong lòng tôi hiểu, là vì cô ấy sợ tôi tốn kém, và bởi vì cô ấy thương tôi.
Dù nhiều khi tôi cảm thấy tự ti một chút, nhưng trong lòng tôi cũng thật sự ngọt ngào. Cô gái tôi yêu, là người luôn biết suy nghĩ cho tôi!
“Sao? Tôi nói không đúng sao? Nhân vên các người thái độ hách dịch như vậy là sao? Nhìn tôi giống như thiếu tiền lắm à mà đuổi?”
Cái giọng oang oang này thực sự không lẫn vào đâu được, dù cách xa cả ngàn cây số, tôi vẫn có thể nhận ra. Tôi nheo mắt nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của đồng chí bí thư. Rốt cuộc cũng thấy, tôi vội vàng dừng lại ở tầng bốn, len qua đám đông hiếu kì để tìm tới nhân vật chính của cuộc náo loạn này.
“Này cậu kia, rõ ràng cậu đã ở đây lựa đồ gần nửa tiếng đồng hồ, tôi mới nhắc nhở một chút cậu đã làm loạn lên rồi…” Một nam nhân viên hùng hồn cãi lại, còn nhếch mép đầy khinh thường.
“Cái thái độ đó của anh là sao hả?” Minh Nhật càng thêm tức giận, “Ở đây có camera giám sát, chính anh nói với tôi là ‘Không mua thì ra ngoài’, giờ anh có dám mở lại đoạn phim đó cho tất cả mọi người đứng đây xem không hả?”
Xung quanh đều “Ồ” lên rồi gật đầu ủng hộ. Lúc này nam nhân viên kia mới tức tối mà gân cổ cãi: “Con trai con đứa gì mà cãi cùn như đàn bà! Chẳng nhẽ anh là dân đồng tính?”
“Cái gì? Mày nói cái gì?” Đồng chí bí thư chỉ thẳng vào mặt người kia, nước miếng phun tùm lum: “Mẹ kiếp, Gay thì sao mà không Gay thì sao, liên quan quái gì đến cái thái độ phục vụ của mày với khách hàng? Người đồng tính họ động đến mồ mả tổ tiên mày à mà mày dám nói như thế? Được, hôm nay ông phải dạy cho mày một bài học!”
Nói rồi, thằng Nhật sắn tay áo, hùng hồn lao lên định quyết chiến. Lúc này tôi mới sực tỉnh, vội vàng lao lại can ngăn.
Hình như nó bị bất ngờ , bèn hung hăng gạt một đấm vào mặt tôi. Choáng váng, tôi ôm đầu kêu “Á” lên. Lúc này hình như mới nhận ra giọng của tôi, thằng Nhật sững sờ vội vàng thu lại mọi hành động, vội vàng hỏi: “Ơ, sao lại là mày hả Phong? Mày có sao không?”
Tôi nhăn mặt, thầm chửi một trận trong bụng, nhưng vẫn kéo nó lại đằng sau rồi hướng tới nam nhân viên đang há hốc miệng kinh ngạc kia mà nói: “Anh không tôn trọng khách hàng, như vậy là anh sai. Còn bạn tôi có lỗi, chính là nó đã bước chân vào một cửa hàng mà nhân viên học thức vô cùng kém như thế này!”
Nói rồi cũng chẳng cần để ý đến thái độ kinh ngạc của tên nhân viên kia và mọi người xung quanh, tôi vội kéo xềnh xệch đồng chí bí thư ra khỏi đám đông nhộn nhạo này.
Ngồi phịch xuống ghế trong một quán cơm công sở, tôi quắc mắt nhìn nó: “Mày bị điên à, xíu chút nữa là bảo vện vào lôi cổ mày đuổi ra rồi đấy!”
Thằng Nhật hẵng còn ấm ức, nó nhăn mặt như cái đít khỉ: “Tao không phục! Tao mới ở đó chưa đầy mười lăm phút, muốn mua cái áo tặng bố mà bị thằng đó đuổi đi.”
“Ở ngoài thiếu gì mà phải vào cái nơi này mua cho đắt rồi còn bị coi thường?” Tôi càu nhàu, “Mày còn cho tao một đấm oan lên đầu nữa đấy!”
“A, tao xin lỗi…” Nó lúc này mới thu lại cái vẻ trợn mắt trợn mũi hung hăng, vội vàng gãi gãi đầu ngại ngùng.
Tôi “Hừ” một tiếng, rồi sau đó gọi hai phần cơm, cho nó và tôi luôn. Tôi biết cái thằng này mà, một khi không về nhà buổi trưa thì nó sẽ lêu lổng đi chơi mà chẳng thèm cho một hạt bụi nào vào bụng. Bởi mấy lần ngồi net với nó tôi cũng đủ hiểu rồi, nên dứt khoát tôi tự mình gọi cơm cho cả hai.
“Ê…” Tôi bất chợt lên tiếng, “Mày… mày thích Diệu Linh thật à?” Thật ra vấn đề này tôi không muốn hỏi đâu, dù đã hết bực mình với nó rồi, nhưng thi thoảng nhớ ra tôi vẫn không khỏi ức chế.
“Tao… chắc là không có…” Thằng Nhật ấp úng trước câu hỏi của tôi, nó lại càng thêm cúi gằm mặt xuống hộp cơm của mình: “Tao… hình như… hình như thích người khác…”
Tôi nhíu mày hơi khó hiểu. Lòng dạ đàn bà đã khó hiểu, lòng mề thằng này thì thuộc loại chắc rối hơn cả tơ vò. Tôi “Ừm” một cái, tuy có phần nhẹ nhõm vì nó đã suy nghĩ lại, nhưng chính là càng thêm khó chịu vì cái cách nó cắm đầu xuống bàn rồi thi thoảng liếc tôi như thế.
“Mày có ngẩng cao đầu lên không?” Tôi bực mình đưa tay vỗ đôm đốp vào lưng của nó, “Mày thích làm Tể tướng Lưu gù à?”
Thằng này vội vàng thẳng tắp sống lưng làm tôi giật cả mình. Tôi nhíu mày một cái rồi lại tiếp tục ăn cơm. Chơi lâu với thằng này, chắc chắn tôi sẽ bị nó dọa cho giảm thọ chục năm mất.
“Phòng mày bừa bộn vãi!” Cơ mặt tôi giật giật khi nhìn thấy cái phòng to đùng hoành tráng nhưng vô cùng bừa bộn của đồng chí bí thư. Tôi đã được coi là bừa lắm rồi, thế mà thằng này còn khiến tôi phát tởm thêm một trăm lần. Tôi đưa chân đá đá cái vỏ lon nước ngọt đã mốc meo từ thuở nào dưới sàn, lại càu nhàu: “Mày phải dọn phòng đi, thối vãi ra.”
Nó bảo tôi về nhà nó, trong thì rõ to và đẹp, nhưng bước chân vào phòng nó là tôi cứ ngỡ mình vào phải chuồng lợn rồi. Tôi đem đống tạp chí lộn xộn trên giường, xếp gọn lên tủ sách, sau đó quay sang quát tháo: “Còn đứng đấy à, mày có định dọn cái chỗ này không thế?”
Tôi kì thực không phải nhiễm bệnh sạch sẽ, hay là vì mẹ suốt ngày bắt dọn phòng, mà là vì cái phòng này kinh đến mức không thể nào dành cho người ở được nữa. Thế là thằng Nhật vội vàng cùng tôi dọn dẹp, vừa lúi húi vơ vơ nắm quần áo bốc mùi vừa cười cười mà lí nhí: “Xin lỗi, hơi bừa…”
“Hơi cái beep! Mày nhìn đi, chắ đâu đó cũng có con chuột làm tổ cho xem!”
Thế là sau hơn nửa tiếng đi ra đi vào, cuối cùng chúng tôi cũng dọn được tàm tạm, mệt phờ người mà lăn phịch xuống giường.
“Này, mày sạch sẽ như thế, vì sau bạn gái mày… bạn gái mày chắc cực lắm nhỉ.” Bỗng dưng nó nhìn tôi cười cười.
“Đếch phải tao sạch, mà do mày bẩn quen rồi thôi.” Tôi vẫn gối đầu lên khuỷu mà nhìn lên trần nhà, “Sau này vợ tao chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
Nói tới đây, bất chợt tôi lại mỉm cười. Chính là vì tôi nghĩ tới Diệu Linh, không biết cô ấy đã ngủ chưa…
Ơ, khoan! Vẫn có gì đó không ổn! Chả phải từ trước tới giờ, thằng Nhật luôn nghĩ tôi là Gay sao, tự nhiên nó hỏi tôi vậy là có ý gì?
Tôi nghi hoặc quay sang nhìn nó, lại bắt gặp một ánh mắt cực kì quỷ dị. Chính xác là tôi cũng không hề biết tả như thế nào nữa…
“Mày đang thích ai hả Phong?”
Nó nhẹ giọng lên tiếng, lại chăm chú nhìn tôi. Bỗng dưng tôi nổi hết cả da gà, cũng là vì lo nó phát hiện ra tôi với Diệu Linh, liền giả bộ: “Vớ vẩn, làm gì…”
“Mày chắc chắn là có!” Nó vẫn ngữ điệu quỷ dị ấy mà hỏi tôi.
Không biết từ lúc nào nó đã nhích người lại gần tôi hơn, mà cũng chính tôi không biết rằng mình đã lui tới mép giường. Tôi vội vàng nằm xích vào một chút, định đẩy thằng này vào, nhưng chính là nó như tảng nam châm mà dính chặt lại vậy, có làm thế nào cũng chẳng xê dịch.
Tôi khó chịu lên tiếng: “Mày lùi vào trong đi, bố sắp rơi xuống giường rồi!”
“Không! Mày trả lời đi đã.”
Thở dài một tiếng, tôi chép miệng: “Mày muốn tao trả lời sao? Cứ hỏi đi hỏi lại một câu.”
“Mày là Gay?”
Ách, cái méo gì vậy trời?!
“Mày thích con trai?”
“…”
Tôi đúng ra là bị cứng họng, không thể thốt lên một lời nào. Thằng khốn này trước giờ vẫn nghĩ tôi là người đồng tính. Tôi bực mình, toan mở miệng trả lời, đã thấy nó lùi vào trong rồi quay lưng về phía tôi.
Mẹ kiếp, thái độ gì vậy?
“Này, mày kì thị tao đấy à mà sao phản ứng cái kiểu kia?” Tôi đạp đạp vào mông đít nó, “Sao tự dưng mày như con gái thế?”
“Mày coi tao là con gái à? …” Tôi nghe giọng nó hơi run run. Xúc động gì chăng?
Tôi nhắm mắt lại, ngáp dài, rồi “Ờ” đại một tiếng. Cơn buồn ngủ kéo đến khiến mi mắt của tôi trùng hẳn xuống, thế là rất nhanh, tôi mơ màng tiến dần vào giấc mộng.
Chỉ là, hình như có ai đó vẫn đang nhìn tôi…
~o0o~“Anh, mẹ ở nhà có sợ gì không?” Diệu Linh cắn cắn môi, bất an nhìn tôi.
Tôi rời mắt khỏi màn hình laptop, vỗ vỗ vào bàn tay cô ấy đang túm áo mình mà đáp: “Không việc gì, mấy hôm nay ông ấy không có qua phá!”
“Nhưng chỉ sợ, trước giông bão trời lúc nào cũng yên bình…”
Đúng là vậy, mấy ngày nay ba tôi, ông ta không có đến nhà để gây rối nữa. Nhưng điều này lại chính càng khiến tôi thêm bất an, chẳng biết ông ấy còn có những dự tính gì xấu xa nữa. Tôi vẫn luôn trong trạng thái tinh thần sẵn sàng ứng phó với mọi biến cố. Với lại, việc này tôi và Mạnh Quân cũng đã nói qua với bà chị Hải Vân rồi. Chị ấy nói dưới cương vị của mọt luật sư, chị ấy chỉ yêu cầu mẹ con tôi cung cấp về giấy tờ nhà đất, còn lại chị ấy sẽ lo. Được sự ủng hộ và bảo vệ của người thân, bạn bè, lòng tôi cũng ấm áp được phần nào.
“Em yên tâm đi, anh chính là ‘mưa gió’, ông ấy không qua nổi anh đâu he he!” Tôi cười, trấn an tinh thần của Diệu Linh.
“Em có thể cắn anh không?”
“Hả?!!”
Chính là khi tôi hoảng hốt định nói “Không!” thì cô ấy đã kịp ngoạm vào vai tôi một cái. Vì sao chứ, vì sao tôi lại luôn bị bạo hành như vậy?
Ông trời thật bất công!
Tôi xuýt xoa đau đớn khi cô ấy buông ra, cảm giác chắc lại in lổn nhổn đày vết răng rồi.
“Đừng hỏi vì sao em cắn, là vì em cũng không biết đâu.” Cô ấy chu môi, sau đó cướp ‘con chuột’ trong tay tôi mà bấm bấm di di loạn cả lên, “Ủa ủa, em bấm nó đi đâu mất rồi ý…”
“Trời ơi, em xóa mất bài rồi!” Tôi giật mình thon thót, sau đó vào ‘thùng rác’ trong máy mà bới loạn lên, “Aish, em thật là nghịch ngợm quá đi.”
Cũng may mà vẫn Restore lại được, không thì chắc cả nhóm của tôi nhận điểm Một quá!
“Anh chê em chứ gì?” Lại nữa rồi đấy. “Anh đi tìm con nào nó ngoan ngoãn hiền lành ý.”
Ách, tôi có nói gì đâu cơ chứ?
Tôi lại cười cười mà dỗ ngọt: “Tìm làm sao được cô gái nào như em chứ? He he, em là số một rồi.”
“Ba hoa!” Cô ấy nhéo tôi một cái, rồi nũng nịu: “Phong, em lại muốn thấy anh mặc cái áo hồng có hình trái tim…”
Đùa tôi đấy à?!
“Không, ai lại như vậy bao giờ…” Tôi nhíu mày, lập tức bài trừ ý tưởng này của Diệu Linh.
“… Sau đó em sẽ nấu mấy món ngon cho anh!”
Cái này thì lại càng không thể! Ngộ độc chết người đó!
“Không được, như vậy kì cục lắm. Trước là do em tưởng anh là Gay, nên anh mới cố mà mặc vào thôi…”
“Thế giờ không được sao?”
“Đúng vậy!”
Cô ấy yên lặng nhìn tôi. Tự dưng cảm thấy có điều gì đó chẳng lành. Đúng vậy, trước bão tố trời luôn bình yên. Cô ấy chống tay lên cằm, mỉm cười nhìn tôi: “Phong!”
Tôi lạnh sống lưng, lại đến rồi đấy!
“Vũ Phong!” Tên tôi lần nữa được nhấn mạnh.
Ma chú, đích thị là ma chú của yêu nữ.
Tôi thầm than số phận khổ sở, bỗng dưng rước sư tử cái về nuôi. Xem ra cuộc đời sau này của tôi, còn là cả một chuỗi ngày dài/
Quảng cáo