Nếu Anh Nói Rằng Anh Yêu Em

Một buổi sáng mua thu trong lành mát mẻ, Diệu Linh nhắn tin cho tôi hẹn đi uống cà phê, còn cứ nhắc đi nhắc lại rằng tôi phải ăn mặc chỉn chu đầu tóc gọn gàng nữa. Dù rằng là khó hiểu, nhưng chỉ cần được đi chơi với cô ấy, tôi cũng cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Tôi phóng đến địa điểm hẹn, ngâm nga hát vài câu hát cho dù là giọng tôi dở tệ. Biết sao giờ vì bây giờ tôi rất vui, cảm giác cứ giống như là chuẩn bị hẹn hò vậy. Nhưng nụ cười toe toét trên môi tôi chợt tắt ngấm khi tôi nhìn thấy bên cạnh nơi Diệu Linh đang ngồi là một gã đàn ông khác.
Có phải là người yêu của cô ấy không vậy trời?!
“A, đến rồi sao? Vũ Phong, lại đây.” Dường như phát hiện ra tôi đang đứng ngẩn tò te, Diệu Linh ngưng tươi cười với hắn ta, rồi vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh cô ấy và gọi tôi.
Tôi đi như người mộng du mà ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Đệch mợ, có khi thằng cha này là người yêu cô ấy thật. Đẹp trai, mặt lạnh, to cao, hình như còn có sáu múi, vẻ ngoài toát lên ngời ngời khí chất… So với tôi thì đúng là một trời một vực.
“Vũ Phong, đây là anh Phạm Bách.” Diệu Linh vui vẻ chỉ vào gã ngồi cạnh, hắn chỉ nhìn tôi rồi gật đầu một cái. Cô lại nói : “Anh Bách, đây là người bạn thân, rất rất rất thân của em, anh phải đối xử cho tốt nga.”
Nghe hai cái từ “bạn thân”, lòng tôi trùng hẳn xuống. Cố gắng nở một nụ cười méo mó với hắn ta, tôi thậm chí còn thấy được vân đen trên mặt mình.
“Vũ Phong, cậu thấy anh ấy đẹp trai chứ.” Diệu Linh hí hửng vỗ vỗ vào cánh tay hắn, tươi cười hỏi tôi.
“A, ừ… Đẹp trai nhỉ ha ha.”
Mẹ kiếp, tôi phát buồn nôn khi tự mình nói ra cái lời giả tạo này. Thực chất tôi muốn ngay lập tức vác ghế mà phi vào cái mặt thằng cha đó lắm.
“Hi hi biết mà biết mà.” Rồi cô ấy quay sang phía hắn, cười quỷ dị, “Anh thấy bạn em ổn chứ?”
Ổn? Hờ, tôi đang cực kì khó chịu trong người đây nhé.
Phạm Bách không trả lời, nhìn tôi một cái rồi quay đi. Tiên sư bà mày, nhếch mép một cái cười cũng có chết ai đâu. Một tí lịch sự cũng chẳng có.
Thế là, tôi cố gắng dẹp mọi buồn phiền trong lòng, lảng sang một chủ đề khác : “Anh bách đây là bạn trai của cậu sao?”
Diệu Linh đặt tách cà phê xuống bàn, hướng tôi bằng đôi mắt to tròn đầy kinh ngạc. Sau một lúc cô ấy mới cười phá lên : “Cái gì? Ha ha ha, cậu thiệt biết đùa nha Vũ Phong. Anh ấy là bạn của tớ mà thôi, phải không anh Bách?” Cô huých vai tên đó.
Đích thực cha này là một tên công tử chảnh cờ hó còn vô duyên cực kì mất nết. Hình như không lầm thì từ nãy đến giờ hắn ta chẳng buồn lên tiếng.
“Ha ha, hóa ra là bạn.” Tuy nhiên bây giờ tâm trạng của tôi mới dãn ra một chút, vì chính là nghe thấy câu trả lời của Diệu Linh.
“À Vũ Phong, cậu uống gì vậy?”
Ừ thì bây giờ cô ấy mới để ý đến việc tôi một miếng nước lọ cũng chưa được đụng đến. Đau lòng một chút, nhưng tôi vẫn cười cười : “Uống sinh tố đi, hôm nay tớ hơi khát.”
“Anh Bách, mau gọi hộ cậu ấy đi.”
Nếu là thằng cha này gọi dùm thì tôi thà rằng tự mình múc nước trong bồn cầu mà uống còn hơn.
Hắn còn chẳng thèm nhếch môi, ngoắc tay gọi phụ vụ đến rồi chỉ chỉ vào trong menu. Bố khỉ, tôi thầm nghi ngờ không biết có phải tên này bị câm rồi không. Định nói với hắn rằng ‘nếu không nói thì mồm sẽ thối’ nhưng tôi kìm lại được, vì tôi rộng lượng bỏ qua cho thằng cha bị câm này.
“Vũ Phong, cậu chưa có để ý anh chàng nào đúng không?” Diệu Linh nhìn tôi, hai mắt long lanh.
Tôi thầm than khổ sở, người tôi yêu là cô ấy mà.
“Chưa…” Tôi vẫn cứ phải lắc đầu.
“Tốt nha, anh Bách cũng chưa có người yêu đâu nè. Xem ra, hai người hợp nhau lắm đó.” Diệu Linh vỗ tay cái bốp, cười hồn nhiên.
Oắt đờ pháp? Cô ấy vừa nói cái gì vậy? Cái gì mà tôi với thằng cha kia?
Khoan đã, nếu vậy, buổi hẹn hôm nay, có phải là muốn giới thiệu tôi cho tên thối mồm kia không.
Lửa giận trong tôi cháy lên hừng hực, mặt mũi đã đen như nhọ nồi. Tôi đứng phắt dậy, cáu giận mà gắt lên : “Diệu Linh, tớ thích ai tự tớ biết. Chuyện của tớ, cậu không cần phải lo.”
Chỉ thấy cô ấy tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi, miệng lắp bắp gì đó. Tên Phạm Bách thì vẫn không chút biểu cảm.
Tôi cũng chẳng thèm quan tâm nữa, xoay người mang bước chân mà rời đi. Dù có nghe tiếng Diệu Linh gọi tên mình từ phía sau, tôi vẫn cắn răng mà đi tiếp.
Quá đáng lắm rồi! Tôi yêu cô ấy, tôi là một thằng con trai, chứ không phải người đồng tính. Mẹ kiếp, còn mang một gã câm như hến đến mà gặp tôi nữa, cô ấy đang nghĩ cái gì vậy?
Tôi bực mình rồ ga phóng đi thật nhanh. Nếu lúc này mà có một cảnh sát giao thông, đảm bảo tôi xe bị gô cổ lên thùng xe mà được vinh hạnh mang đi giễu khắp phố.
Thế là, tôi đành cho xe tấp vào lề đường trên một con phố nhỏ. Lặng lẽ lượn li lượn lại một chỗ trên vỉa hè, tôi phát hiện ra không biết từ lúc nào đã có cực kì nhiều cặp mắt hiếu kì nhìn mình.
Bỏ mẹ, dính phốt gì chăng? Tôi nhìn một lượt từ trên xuống dưới, thấy mình cực kì ổn. Thế là vì tò mò, tôi căng tai nghe ngóng tình hình từ mấy đứa con gái đang ngồi đợi xe buýt gần đó.
“Cái bạn nam này, nhìn xinh quá, da mịn hơn cả con gái kìa. Hay là con gái hả bay?” Cô gái thứ nhất nói.
“Không đâu, không đâu, tao nghĩ nó là con trai chuyển giới ý.” Cô gái thứ hai trả lời.
“Chúng mày vớ vẩn, đẹp tự nhiên đấy. Chẳng qua nó là GAY thôi.” Cô gái thứ ba giọng oang oang.
Mặt tôi lập tức nổi gân xanh. Mẹ kiếp, chúng mày đang khen hay đang đá đểu ông đây vậy? Tôi lập tức quay sang trừng mắt hung dữ nhìn tụi nó, giận đến nỗi quát cả lên : “Bộ tao mà gay thì đụng chạm tới mồ mả nhà chúng bay hả? Gay, gay, gay, đứa nào cũng chỉ biết nói có thế, chứ có đứa nào hiểu rõ về gay chưa. Đậu má, toàn những đứa hóng hớt!”
Thấy tôi nổi khùng, mấy đứa con gái hớt hải vội chạy nhanh lên xe buýt, còn mấy bà thím đang bán hoa quả gần đó cũng sợ sệt mà đẩy thùng hàng đi thật xa chỗ tôi đứng.
Đệch mợ, sao chuyện gì hôm nay cũng làm tôi phát bực mình vậy chứ?
Thế là tôi hung hăng dùng chân đá văng một hòn sỏi cho bõ tức. Lập tức ngay sau đó là một tiếng kêu “Á” thảm thiết vang lên.
Chết bỏ mẹ nó rồi! Tôi vỗ vã quay người về nơi viên sỏi mình vừa đá bay, thấy một cô gái đang ngồi trên mặt đường, tay không ngừng xoa xoa chán.
Ông trời, người còn gì xui xẻo thì đem trút luôn xuống con đi.
Lập tức, trời đổ mưa!
Hạt mưa lộp độp rơi trên mặt tôi, thậm chí tôi đang nghe được tiếng xèo xèo trên da mình nữa đấy. Nén cơn cáu giận, tôi vội vàng chạy đến bên cô gái vừa bị mình đá sỏi trúng đầu. Ái ngại cúi xuống đỡ người ta dậy, tôi tá hỏa phát hiện trên khuôn mặt xinh đẹp này có một cục u to đùng nơi hòn sỏi rơi trúng trán.
Ôi, trời trêu ngươi tôi!
“Xin lỗi, cậu không sao chứ?” Tôi xấu hổ nhìn cô gái, “Mình không cố ý. Hay để mình đưa cậu đến viện nhé.”
Những tưởng sẽ bị ăn chửi cho to đầu, nhưng cô gái lại nhẹ nhàng lắc đầu mà nói : “Mình không sao, cậu đừng lo lắng.”
Đích thực, đây là một cô nàng bánh bèo. Xinh đẹp, dịu dàng, ánh mắt ngây thơ, nụ cười hiền lành,… Đây chính xác một 100% là bánh bèo rồi. Mà những cô gái như vậy, tốt nhất là không nên dây dưa nhiều, rồi lại rách việc.
Nghĩ thế, tôi liền cười cười : “Xin lỗi nhé. Cậu có cần mình đưa về không?” Thật sự tôi quá giả tạo mà.
“Không cần đâu. Nhà tớ kia rồi, tớ về đây. Lần sau cẩn thận nhé.”
Nói rồi, cô ấy vẫy vẫy tay chào tôi rồi xoay lưng rời đi.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, tự thấy mình may mắn khi không gặp phải ai bà chằng như Diệu Linh.
Nghĩ tới Diệu Linh tự dưng trong lòng tôi lại một trận thê thảm. Thế là tôi ngồi lên xe, buồn bã mà cho xe chạy về nhà.
Tại sao trái tim tôi nhói nhói như vậy chứ?
Quảng cáo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui