Nếu Anh Nói Rằng Anh Yêu Em

Tôi lén lút tránh khỏi tầm mắt của cô giáo, cúi đầu xuống bàn, mở điện thoại ra nghe. Chỉ cần nhìn thấy tên người gọi điện đến là tôi đã muốn chửi rồi. Thế là, tôi cộc cần : “Đệch mợ, bố mày đang học.”
Bên kia giọng cười hô hố vang lên, Mạnh Quân đốp chát lại tôi : “Mẹ, học hành đếch gì. Tao đang ở trước cổng trường mày, ra đây một tí đê, có chuyện hệ trọng.”
Tôi còn chưa kịp băn khoăn, nó đã nói thêm : “Nhanh lên, gấp lắm rồi.”
Lần quái nào mày chả nói câu này chứ! Tôi càu nhàu : “Nhưng không ra được, cô giáo đang trong lớp.”
“Mày chém đại một lí do, thí dụ như vợ ở nhà sắp đẻ chẳng hạn.” Mẹ thằng khốn, ở đây ai cũng nghĩ tao là gay đấy.
Thế là tôi chửi Mạnh Quân thêm vài câu, nhưng thấy nó thực sự cần tới mình, nên tử tế bảo nó đợi một chút. Vội vàng thu dọn sách vở, tôi bèn đứng dậy chạy lên phía cô giáo, chém đại cái cớ là nhà em có việc gấp nên cần về sớm. May mà cô dễ tính, nên đồng ý cho tôi ra ngoài. Tôi cảm ơn cô rồi hớt hơ hớt hải chạy xuống dắt xe phóng ra chỗ thằng bạn đợi.
“Sao lâu thế?” Nhìn thấy mặt tôi là nó đã càu nhàu.
“Mày đếch có tính kiên nhẫn gì cả.” Tôi bực mình, mặt nhăn như cái đít khỉ, “Thế có chuyện gì?”
Mạnh Quân trở nên nghiêm túc. Nó trèo lên xe của tôi, nói : “Đèo tao ra chỗ này.”
“Thế xe mày đâu rồi?”
“Tao gửi rồi.” Nó lầm bầm, “Không lát nữa sẽ rắc rối.”
Tôi nhíu mày, không hiểu gì nhưng vẫn cho xe chạy theo hướng của nó chỉ. Đến một quán cà phê nho nhỏ, nhưng lại có mặt tiền ở hai con phố lớn cắt nhau, chúng tôi dừng xe và bước vào quán.
Tuy nói là nhỏ nhưng thật ra nó khá sâu. Cách bày trí cũng rất hợp mắt tạo nên cảm giác cực kì thoải mái chứ không gò bó như những quán khác. Vừa bước chân vào quán, tôi đã nghe tiếng một cô gái gọi thằng bạn : “Mạnh Quân, ở đây nè.”
Đệch mợ, rốt cuộc tôi cũng hiểu lí do vì sao nó nhất quyết đi chung xe với tôi. Hóa ra thằng nhát gái này sợ lát nữa chỉ còn mình nó đi chung với cô nàng đây mà. Thật sự tôi muốn bóp chế nó quá.
“Đây là…” Cô gái hướng tôi mỉm cười.
Tôi huých vào vai thằng đần bạn mình, ý bảo nó giới thiệu đi. Lúc này nó mới “A” một tiếng, sau đó gãi đầu nói : “Đây là bạn tớ, Hoàng Vũ Phong. Còn Phong, đây là Trương Hiền Anh. Cô ấy… cô ấy rất… xinh đẹp ha ha.”
Mày có thể nói là cô ấy hát rất hay hoặc cô ấy rất có khiếu gì đó mà thằng ngu!
Tôi mỉm cười, gật đầu chào Hiền Anh. Chắc chắn đây là cô gái mà thằng bạn tôi thường kể rồi.
Cô gái cũng cười ngượng ngùng, rồi hướng tôi mà nói : “Hân hạnh, hân hạnh. Cậu chắc là bạn thân của Quân nhỉ?”
Thân nhưng không nhát gái như nó nhé. Tôi dúi thằng bạn đang ngây ngốc đứng nhìn ngồi xuống ghế bên cạnh Hiền Anh, sau đó tự mình kéo ghế ngồi đối diện hai người họ. Tôi đáp : “Bạn từ nhỏ nối khố luôn rồi. Cậu chắc là cô gái mà Quân hay nhắc tới đây.”
Thấy thằng bạn trợn mắt nhìn, tôi cũng chẳng thèm để ý. Hiền Anh thì có vẻ ngạc nhiên, cô đỏ mặt nói : “Chắc là kể nhiều chuyện lắm…”
“Ừ.” Tôi gật đầu, “Nó khen cậu xinh, lại ngoan hiền nữa, đúng là mẫu bạn gái mà mọi thằng con trai mơ ước.”

Nói đến đây, tôi cũng tự thấy buồn nôn chính mình.
Thằng bạn tôi ngờ nghệch nhìn tôi, hình như nó cũng không dám tin tôi lại nói ra mấy lời như vậy. Lại thấy Hiền Anh cười nói : “Mạnh Quân, cậu cũng biết nói đùa.”
Mạnh Quân gãi đầu, đỏ mặt ấp úng : “Thật ra… thật ra thì không phải là đùa đâu… Thật đấy…”
Một câu nói mà mang ba chữ “thật” đệm vào, tôi chắc phải dắt nó đi bổ sung một lớp học tiếng Việt thôi.
“Cậu có bao giờ nói vậy với tớ đâu.” Hiền Anh tủm tỉm cười, “Cho nên hơi ngạc nhiên đó nha.”
“Hiền Anh, thật ra, tớ muốn nói chuyện này…” Mạnh Quân nghiêm túc. Nhìn nó mà tôi thực sự mắc cười.
Phục vụ đặt hail y Chocolate cookie xuống bàn, tôi vội vơ lấy một cốc, cho lên miệng uống thử. Ôi mẹ nó, ngon vãi! Tôi ra sức hút lấy hút để. Chắc lần sau phải rủ Diệu Linh ra đây uống thử mất thôi.
Ách, chết tôi rồi! Sực nhớ ra lúc mình đi chưa hề nói với cô ấy một tiếng, không biết cô ấy có giận không nữa. Tôi vội vàng rút điện thoại ra. Khốn nạn thân tôi, sáu tin nhắn mới, bốn cuộc gọi nhỡ, tất thảy đều là của Diệu Linh.
“… Tớ thích cậu…”
Cái giọng oang oang của thằng bạn kéo tôi trở lại hiện thực. Tôi trợn mắt nhìn nó. Đệch mợ, mày muốn tỏ tình thì còn lôi tao đi theo làm cái mèng gì?
“Tớ… tớ đã nghĩ rất kĩ rồi.” Mạnh Quân hùng hồn cầm lấy tay Hiền Anh mà nói, “Làm bạn gái tớ nhé.”
Chỉ thấy xung quanh yên lặng nhìn Hiền Anh trả lời. Tôi cũng hồi hộp mà nghe ngóng, dù chả biết cuối cùng mình đến đây thì có cái tích sự gì.
Hiền Anh ngượng ngùng trả lời : “Tớ đợi cậu nói vậy lâu lắm rồi…”
Thế là cả cái quán, mọi người vỗ tay, huýt sáo hò hét ầm ầm.
Chính là lúc này, tôi lại ngẩn ngơ.
Đã đợi lâu lắm rồi.
Liệu, có một giây phút nào đó, Diệu Linh cũng đợi chờ câu nói này của tôi không?
Liệu, tôi có được ảo tưởng rằng, nếu tôi nói rằng tôi thích cô ấy, cô ấy sẽ mỉm cười và gật đầu đồng ý, chứ không nhìn vào xuất thân và hình dáng bên ngoài của tôi?
Tự dưng trong lòng gánh một nỗi buồn nặng nề, tôi lẳng lặng rời đi khỏi quán trong niềm vui hân hoan của hai người kia.
Tôi gọi điện thoại cho Diệu Linh, cô ấy lập tức nghe máy : “Vũ Phong, cậu đi đâu vậy?”
Tôi cười, ít ra cô ấy vẫn lo cho tôi. Tôi hắng giọng rồi nói : “Tự dưng nhà thằng bạn có việc nên tớ phải đi gấp. Cậu không giận đấy chứ?”
“Hừ, mau mau qua trường đón bản cô nương. Hôm nay ta sẽ nấu cơm đãi ngươi.”

Ách, đây có phải là sự trừng phạt khủng khiếp cho việc đi mà không báo cáo không vậy?
***Tôi ghét mình phải nói ra điều này, nhưng tôi thực sự không thích tới chỗ đông người. Chẳng qua là Diệu Linh một mực lôi lôi kéo kéo ép tôi, nên tôi mới phải lê thân ra khỏi chiếc giường êm ái mà lết đến cái công viên này.
“Đi nhà ma đi.” Cô ấy hớn hở chạy quanh quanh, cầm tay tôi mà kéo đi.
Thật sự, tôi chán gần chết rồi, chân cũng mỏi rồi nữa, mà cô ấy lại không muốn tha cho tôi. Thế là tôi giao hẹn : “Nốt trò này nhé.”
Diệu Linh ngoan ngoãn gật gật đầu, cười tít cả mắt.
Tôi thở dài, đúng thực là tôi không thể thoát được khi cô ấy mỉm cười.
Cái người vừa hào hứng mua vé, hùng hồn mà bước vào, bây giờ thì lại run như cầy sấy mà đứng nép sau người tôi. Tôi buồn cười, muốn chọc quê Diệu Linh một trận, nhưng lại thấy nét mặt căng thẳng, tôi lại muốn mau chóng đưa cô ấy ra ngoài chỗ này thật nhanh.
Băng qua mấy căn phòng ma nhạt toẹt, tôi nhíu mày thầm rủa mấy cha xây dựng không có óc sáng tạo gì cả. Bầy mấy cái hình nộm máu me, thi thoảng cho vài đứa giả ma nhảy ra hù một cái… có đánh chết thì tôi cũng không thể nào rung động tâm hồn được. Nhưng mà, ngôi nhà ma này xem ra lại dọa cho Diệu Linh hồn phách bay lạc. Tôi dở khóc dở cười, mang con người đang kinh khiếp giữ chặt trong lòng mà đi tiếp cho mau.
Chúng tôi đi qua một căn phòng tối như hũ nút. Tôi thầm chửi, không hiểu còn trò gì vui hơn không nữa. Cứ tắt điện rồi nhảy xồ ra thì ông đây cũng làm được. Vừa dứt lời, đúng là có đứa giả làm ma rồi nhảy ra hù thật. Ngay lúc này tôi nghe Diệu Linh hét toáng lên, cầm tay tôi mà kéo chạy lung tung quanh phòng.
Chính là tôi cũng bị bất ngờ, nên vừa chạy được một hai bước tôi đã đâm sầm vào tường ngã lăn quay ra đất.
Ôi cái đệch, hình như còn bị chảy máu mũi rồi. Tôi choáng váng, cảm giác trên đầu có hơn một tỷ ông sao. Rồi nghe tiếng Diệu Linh hốt hoảng gọi : “Vũ Phong, cậu đang ở đâu.” Thế là tôi quên hết đau đớn, lần mò trong bóng tối để tìm cô gái kia.
Lần theo giọng của Diệu Linh trong bóng tối, tôi cuối cùng cũng nắm được cánh tay của cô ấy đang hốt hoảng khua loạn xạ trong không trung. Dường như biết là tôi, cô ấy vội vàng lao vào trong lòng, run rẩy mà ôm chặt lấy tôi.
“Mình ra ngoài nhé.” Tôi vỗ về an ủi bờ vai hoảng hốt của cô nàng. Thầm tự nhủ sau này nhất định không để cho cô ấy đi chơi những trò ảnh hưởng đến thần kinh như vậy nữa.
Nhưng mà, không biết còn có sau này nữa không…
Cuối cùng chúng tôi cũng ra được bên ngoài. Tôi nhìn Diệu Linh mặt mũi tái mét mà không khỏi đau lòng. Tôi mắng nhẹ : “Lần sau sợ thì đừng có chơi…”
Bỗng dưng cô ấy nắm chặt lấy cánh tay của tôi, hốt hoảng xoa xoa lên mặt tôi rồi nói : “Cậu, sao lại bị chảy máu mũi thế này?”
Lúc này tôi mới vội vàng lau lau cái mũi mình. Mẹ nó chứ, đúng là chảy máu thật. Hèn nào đau như thế.
Nhưng tôi lại sợ Diệu Linh lo lắng, bèn cười nói : “Không sao, chắc do nóng quá nên chảy máu mũi.”
Nói dối một cách trắng trợn. Tôi hi vọng sẽ không bị sấm sét đánh cho cháy đầu.
Diệu Linh yên lặng, cô ấy gật đầu. Tôi thở phào rồi hỏi cô ấy muốn đi đâu chơi nữa không. Cô ấy bèn nói là tùy tôi. Thế là tôi dắt cô ấy đi ăn kem, rồi đi ăn bánh bao sữa đậu nành, rồi tiếp theo là ăn kẹo bông nữa… Khốn nạn, sao toàn ăn với uống thế này?

Rốt cuộc tôi không nghĩ ra nên làm gì nữa, định hỏi ý của Diệu Linh xem có nên về không. Lúc này tôi mới để ý, hầu hết nãy giờ toàn là tôi nói mà thôi, không biết từ lúc nào mà cô ấy đã rơi vào trạng thái trầm lặng đến như thế.
“Cậu sao vậy?” Tôi lo lắng hỏi.
Cô ấy lắc đâu, nói : “Mình về nhà đi.”
Tôi không hiểu, nhưng rồi cũng nguyện theo thánh chỉ mà chở cô ấy về.
Trên đường về, tuyệt nhiên Diệu Linh vẫn yên lặng, chỉ có điều lại giống lần trước, cô ấy dựa vào vai tôi mà cắn.
Quả nhiên lại giận tôi cái gì rồi!
“Diệu Linh, đau.” Tôi cảm giác như chắc có cả dấu răng in hằn trên da thịt mình rồi.
“Tớ lúc nào cũng làm phiền cậu hết.”
Chính là câu trả lời này khiến tôi sững người. Sao lại phiền được chứ? Tớ chỉ mong cậu cứ bên tớ mãi thế này mà thôi.
“Tớ không thấy phiền mà.” Tôi cười cười, quyết không để cô ấy suy nghĩ lung tung.
“Vì có mỗi mình cậu là người bạn hiểu được tớ, nên tớ thực sự không muốn mất cậu đâu.” Diệu Linh thỏ thẻ bên tai tôi.
Sẽ không đâu, chẳng bao giờ. Trừ khi, cậu không cần tớ nữa.
Tôi mỉm cười. Dù là một câu nói đem cho mình không ít đau đớn, nhưng cũng chính làm cho trái tim được lấp đầy bởi ngọt ngào.
Bởi, cô ấy cần tôi.
~o0o~Cuối cùng tôi cũng hiểu ý nghĩa của tôi trong vụ tỏ tình của Mạnh Quân ngày hôm qua. Thằng khốn bảo tôi rằng, nó thấy an ổn hơn nếu có cái mặt của tôi tại đó, ít ra nó sẽ giữ được chút bình tĩnh. Tôi thầm rủa, con mẹ nó, mày vứt xe ở gần trường ông, rồi hôm nay bắt ông mang xe tới trường mày. Nghĩ thế, tôi mang một bụng tức anh ách mà rồ ga phi như điên. Nếu bị cảnh sát tóm được, cùng lắm tôi sẽ giao nộp xe của nó. Chúng tôi là bạn tốt mà.
Tôi rẽ vào con hẻm đi tắt tới trường Mạnh Quân mà một lần nó chỉ cho tôi. Khi đi sắp hết nửa đoạn đường, bỗng dưng tôi thấy một đám nhốn nháo dăm, sáu thằng thanh niên ở phía trước. Mẹ chúng nó, tụ tập thì chọn chỗ nào rộng rộng, lại rúc đít vào chắn lối người ta đi. Tôi đành giảm tốc độ, tiến gần đến bọn chúng.
Nghe thoáng thoáng bên tai tiếng một thằng vang lên : “Mày chán sống rồi đúng không thằng chó? Chúng mày, đánh.”
Đệch, đích thị là định choảng nhau rồi.
Nhưng bất ngờ nhất là khi nghe được giọng nói quen thuộc : “Mày là thằng hèn!”
Tôi còn lạ gì nữa, thằng bạn thân nối khố của tôi đấy.
Tôi còn chưa kịp ngạc nhiên, đã thấy mấy thằng thanh niên kia lao vào đánh túi bụi Mạnh Quân.
Mẹ kiếp, chúng mày dám? Tôi không nghĩ ngợi gì nữa. Huynh đệ của mình trước mặt mình bị một nhóm khác đánh hội đồng, tôi làm sao để yên được.
Máu nóng sôi lên, tôi quẳng luôn xe sang một bên, nhảy vào đạp một thằng gần mình nhất. Hình như hơi bất ngờ vì sự có mặt của tôi, thằng đại ca nhóm kia nhếch miệng : “Quân à, Quân à, mày nhờ ai không nhờ, lại kêu một thằng ẻo lả đến giúp. Mày đúng là mất khôn rồi con ạ. Anh em, đánh chết con mẹ chúng nó cho tao.”
Đù má, nói ông tổ mày cái gì cơ? Đàn bà á? Đệch, được rồi, chúng mày hôm nay xác định đi.
Tôi bất cần thằng bạn đang níu vào áo mình cản lại, lập tức vung đấm cho một thằng vừa định lao vào choảng chúng tôi. Mẹ mày, tưởng tao dễ chơi sao. Hôm nay ông thông bằng hết chúng mày. Thế là tao lao lên, một cước đá trúng bụng một thằng, sau đó né được cú đáp của một tên khác, tôi lập tức cúi người gạt chân kẻ đang chạy đến phía tôi, sau đó không kiêng nể mà đá mấy cái vào mông đít nó.

Hình như thấy tôi bắt đầu bị vây kín, Mạnh Quân cũng nóng máu lên. Nó lao vào ngay khi tôi vừa bị một đứa đấm vào mặt. Đệch mợ, giờ mày mới tới à? Bố chảy máu mũi rồi đấy thằng khốn nạn.
Hai thằng cứ thế đánh nhau tơi bời khói lửa, thậm chí tôi còn thấy càng đánh mình càng hăng lên, lại chẳng còn thấy tí đau nào. Tôi tung mình đạp vào mặt một thằng, khiến nó đau đớn ngã ra đất ăn vạ. Có ngon đứng dậy choảng tiếp, mày nghĩ ăn ông mày dễ lắm à. Tôi đang định ác ý đạp thêm một cái nữa vào thằng kia thì tên đại ca bất ngờ chuyển mục tiêu từ Mạnh Quân sang tôi. Nó giáng vào bụng tôi một cú đau nổ đom đóm mắt.
Tôi choáng váng, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn, bèn nôn ra một ngụm máu. Mẹ kiếp, bố đau rồi đấy. Nếu mày làm ông hộc máu, ông cho mày tiệt đường con cháu về sau.
Nghĩ là làm, tôi giận dữ xoay người, đạp thẳng vào bộ hạ của thằng đại ca. Nó đau đớn ôm của quý, rồi ngã lăn ra đất dãy dụa. Vừa lúc tôi đang định tương thêm vài phát nữa, Mạnh Quân đã kéo tay tôi bảo : “Đi mau mày, công an phường tới. Bị bắt là chết dở.”
Đến vãi cả đúng lúc. Tôi kìm lại cơn bực mình, mau chóng nhảy lên phía sau xe của Mạnh Quân. Nó rồ ga phóng thẳng ra khỏi ngoài con hẻm.
“Đệch mợ, mẹ tao mà nhìn thấy cái mặt này, chắc chắn sẽ lấy chổi quét tao ra khỏi nhà.” Tôi nắn nắn lên mấy vết tím bầm sưng húp trên mặt mình, thầm chửi rủa một trận.
Thằng bạn tôi rút vài lọ cồn từ hộp cứu thương trên tường nhà nó, quăng qua cho tôi. Đau đến nỗi ê ẩm mình mẩy, tôi chẳng buồn động đậy.
“Mẹ, lần đầu tao thấy mày hăng máu thế đấy.” Thằng khốn kia còn cười cười, “Nhìn mày tưởng dễ bắt nạt hóa ra đếch phải dạng vừa.”
“Phí lời, không phải vì mày thì bố cũng chẳng liều mạng đâu.”
Đúng rồi, hai thằng một lúc đấu lại năm, sáu đứa đô con, chắc chỉ có hai đứa ngu bọn tôi thôi.
“Biết rồi, cảm ơn, cảm ơn.” Nó cười hề hề, đem cồn vào bông băng mà dí lên vết thương của tôi. Đau vãi chưởng, tôi mặt nhăn như cái đít khỉ.
Như sực nhớ ra, tôi nhìn Mạnh Quân mà hỏi : “Mà sao mấy thằng đó chúng nó lại hội đồng mày?”
Thằng bạn tôi thở dài, nó nằm lăn ra giường, mắt nhìn lên trần nhà mà báo cáo : “Thằng đó, nó là đứa theo đuổi Hiền Anh, nhưng không được cô ấy đáp lại. Biết tao đã thành bạn trai cô ấy, nó bèn gây với tao.”
Tình huống quái gì đây?
“Cho nên, hôm nay nó nói nếu tao không ra gặp, thì sẽ vào tận nơi gây sự. Tao định một lần giải quyết cho xong, ai ngờ nó lôi đàn em đánh tao. Cũng may là thằng khốn nhà mày có mặt kịp thời, không giờ tao hai quả cà cũng chẳng còn trên người đâu.” Nó lại cười hềnh hệch.
Tôi trợn mắt. Thằng này nó ngu thật hay giả thế? Còn tự dẫn mình đi nạp mạng nữa. Tôi bực mình nói : “Thế bây giờ không có tao mà chúng nó tìm mày tiếp thì như nào?”
Mạnh Quân nhìn tôi, nó nghiêm túc : “Tao nghĩ chắc phải nói chuyện tử tế một lần.”
Bố lại cắn cho mày một phát bây giờ chứ lại thằng ngu.
“Hôm nay nó bị tao với mày đánh cho như chó, mày nghĩ nó sẽ chịu nói chuyện tử tế và để mày yên ổn với Hiền Anh à?” Tôi hung dữ, văng nước miếng tùm lum
“Đệch, mày từ thằng thanh niên nho nhã thành thằng chợ búa từ lúc nào thế?” Mạnh Quân nhíu mày, nó chép miệng : “Thôi tính sau, giờ lo xử mấy cái vết thương này đã. Mẹ, chúng nó đánh đau vãi.”
Mày thì không đánh chúng nó đau chắc?
Tôi lúc này mới nhận ra, người mình thật giống với một tên du côn. Khắp người chỗ nào chỗ nấy đều xước xát, tím bầm dập. Quần áo thì bẩn rách khỏi chê. Thôi, kiểu này chắc tôi chết với mẹ tôi thật rồi.
Lê cái thân ê ẩm vào phòng tắm, tôi thầm tính toán chuyện sẽ nói gì với mẹ.
Đúng là dạo này, số tôi đen như con cầy thui.
Quảng cáo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận