Editor: Ying
Sau khi Vọng Thư ăn xong, vừa lúc Hà Nguyệt gọi điện thoại tới: “Tới trường chưa?”
“Tới rồi.”
“Dọn dẹp xong hết chưa?”
“Vẫn chưa, hơn bốn giờ con mới tới trường, vừa dọn dẹp được chút thôi, bây giờ con đang ăn cơm.”
“Con chưa nhận được hàng chuyển phát nhanh?”
Trước khi bắt đầu nhập học, Hà Nguyệt đã chuẩn bị hết tất cả những thứ mà Vọng Thư sẽ cần trong ngày thường, còn mấy món cồng kềnh không tiện mang theo như chăn, drap, gối, nệm,…đều được giặt sạch và phơi khô trước rồi mới canh thời gian phù hợp gửi tới trường.
Ngoài ra còn có chất tẩy rửa điều hòa, nước khử trùng, đồ diệt côn trùng…đều được mua trên Taobao và giao thẳng đến trường.
Nếu không phải có Vọng Thư ngăn cản, nói là mấy thứ khác có thể mua ở siêu thị của trường, có khi bà ấy mua trước luôn cả chậu nhựa và ly đánh răng mất.
Lúc ấy Vọng Thư đang sắp xếp đồ vào túi chung với mẹ, nhìn biểu cảm trên mặt bà vừa vui vẻ nhưng lại che giấu sự không nỡ, trong lòng cô cũng có chút buồn bã.
“Ăn tối xong con dọn ngay.”
“Ài được rồi, một mình ở bên ngoài nhớ chú ý an toàn đấy, cũng đừng suốt ngày ăn mấy đồ linh tinh.”
“Dạ, con biết rồi,” Vọng Thư dừng lại một lúc, “Mẹ ở nhà cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Cúp điện thoại rồi, Vọng Thư nhéo ngón tay Lăng Việt một cái.
“Lại xoắn xuýt rồi?” Lăng Việt dùng ngón cái khẽ vuốt mu bàn tay cô.
“Không có,” Vọng Thư chối, “Chỉ là em thấy mẹ em cũng không dễ dàng gì.”
“Lúc em học tiểu học, mẹ đã cực khổ mở siêu thị ba năm, giao hàng chuyển hàng đều không có ai phụ giúp; về sau bán siêu thị, đi làm công nhân cho một xí nghiệp.
Ngày nào mẹ cũng phải dành chút thời gian nấu cơm cho em, làm việc nhà, đưa đón em nữa.”
“Bệnh tật gì cũng lo cho em, buổi tối thì gọi điện thoại nhắc em đi tắm rồi đi ngủ sớm.”
“Em luôn cảm thấy có lỗi với bà ấy.”
“Em còn không biết tốt xấu.
Trong lòng vẫn luôn trách móc bà chỉ vì những chuyện lớn nhỏ kia.”
Da cô vốn đã trắng, tâm trạng vừa dao động một chút thì đuôi mắt liền đỏ lên.
Lăng Việt xoa đầu cô: “Con người luôn rất phức tạp và có nhiều khía cạnh, không thể quơ đũa cả nắm vậy được.”
“Cũng giống như mẹ chăm sóc cho em, phải đối xử thật tốt với bà; nhưng cũng không phải vì bà ấy tốt với em mà đeo cho bản thân cái xiềng xích, sống trái với tâm nguyện của mình.”
Vọng Thư gật đầu.
Đạo lý này không phải cô không hiểu, chẳng qua mấy việc phức tạp này thực tế rất khó so sánh, cũng khó mà phân biệt rạch ròi.
Sau khi ăn xong ở căn tin, hai người ra chỗ chuyển phát nhanh lấy hàng, rồi lại đi siêu thị mua ít vật dụng hàng ngày.
Mỗi người mất gần hai tiếng mới sắp xếp xong.
Cuối cùng Lăng Việt đưa Vọng Thư đến dưới ký túc xá, lúc này đã qua chín giờ tối, nam sinh không thể vào được nữa.
Vọng Thư đi lên một bậc thang, xoay người lại nhìn Lăng Việt: “Anh về đi.”
Ngoài miệng nói vậy chứ tay lại không muốn buông ra.
Cuộc điện thoại của Hà Nguyệt lúc ăn tối đã khơi dậy nỗi buồn chia ly trong lòng cô.
Bây giờ đang đứng trong sân trường xa lạ, cô lại phải rời Lăng Việt, cho dù xung quanh có nhóm sinh viên tụm năm tụm ba cười cười nói nói thì vẫn luôn làm cô thấy khá cô đơn.
Lăng Việt đưa tay ôm eo cô, nhẹ nhàng kéo cô vào ngực mình, cúi đầu hôn một cái: “Đừng buồn.”
Vọng Thư lắc đầu, hai tay choàng qua eo Lăng Việt, vùi đầu vào ngực cậu.
So với dắt tay và hôn nhau, Vọng Thư thích nhất là được ôm cậu.
Mỗi lần rúc trong ngực cậu, mùi hương mát lạnh và nhiệt độ cơ thể nóng bỏng bọc lấy cô, giống như được đắp một cái chăn bông thật ấm vào mùa đông, khiến lòng người như chìm đắm vào ánh mặt trời rực rỡ.
Ấm áp, lại yên tâm.
Cô ôm một hồi lâu, Lăng Việt cũng không sốt ruột, chậm rãi vỗ nhẹ lưng cô, đợi Vọng Thư ngẩng đầu khỏi cổ cậu, mới lẩm bẩm nói: “Được rồi, ngủ ngon.”
Lăng Việt cúi đầu muốn hôn chúc ngủ ngon, nhưng lại bị Vòng Thư dùng ngón trỏ đè môi cậu lại.
Bạn trai nhíu mày, ánh mắt thắc mắc.
Vọng Thư buông cậu ra, tâm trạng cô hiển nhiên khá hơn trước nhiều.
Bởi vì cô lại nhớ tới việc ăn lẩu nợ 16 cái hôn, liền tính nợ cũ: “Anh nói,”
“Ăn một miếng, hôn một cái.”
“Khi nãy vừa mới hôn rồi, đã trả nợ xong, bây giờ không được hôn nữa.”
Lăng Việt: “…Có thể tính tiền trước, sau này tính lại thì thay cho đồ ăn được không?”
“Không được nha.”
Tự mình đào hố tự mình nhảy.
Ngu rồi.
===
Sinh viên năm nhất có hai ngày để báo danh, ngày thứ ba mới chính thức huấn luyện quân sự.
Thành thử buổi chiều ngày thứ hai, Vọng Thư tay trong tay đi dạo quán Nghi với Viên Mộng – cô bạn vừa nhiệt tình vừa cởi mở tựa như đã quen biết từ lâu, bỏ rơi bạn trai Lăng Việt ở lại trường không có chuyện gì làm.
Lúc cậu đi ngang qua sân bóng rổ có để ý thấy một vài bạn nam đang đánh bóng, kỹ thuật rất tốt.
Ở hiệp cuối, một tên trong đó hình như nóng quá không chịu được, đứng ngoài vạch ba điểm thuận tay thảy bóng một cái, rồi không thèm quay đầu đi thẳng tới băng ghế lấy nước uống một hơi.
Chỉ thấy trái bóng đằng sau cậu ta bay xoáy, “Bang” một tiếng rơi thẳng vào rổ.
Lăng Việt cách một tấm lưới huýt sáo to: “Đánh không tệ, chơi với tôi một ván?”
Mấy chàng trai nghe thấy tiếng, quay lại thì thấy một người có tay dài chân dài, cơ bắp săn chắc, chỉ cần nhìn bắp tay với bắp chân lộ ra bên ngoài là biết ít nhất cậu ta cũng thường xuyên luyện tập.
Có vài thành viên trong đội bóng rổ chưa trở lại trường, bọn họ còn đang cảm thấy chán đây, vì vậy bọn họ vui vẻ đồng ý: “Nào.”
Tên vừa tiện tay ném quả bóng ba điểm gãi cái đầu ngắn tủn mình, buông chai nước xuống: “Đánh không tốt thì chúng tôi cũng không nhường đâu.”
Lăng Việt không lên tiếng, đi vòng vô từ cửa bên kia, nhận lấy trái bóng từ bọn họ thuận tay đập hai cái: “Vậy thì thử xem.”
Mấy người đối diện hơi khom người, nghiêm túc phòng thủ.
“Bang”, bóng rổ rơi xuống đất bật ngược lại, chỉ nhìn thấy Lăng Việt dùng động tác giả với tốc độ cực nhanh lắc qua hai hàng phòng ngự từ ngoài vạch ba điểm, trực tiếp nhảy lên úp sọt, tay cậu bám khung rổ một hồi, đợi đến khi trái bóng lọt qua rổ rơi xuống đất mới nhẹ nhàng nhảy xuống.
Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá.
(*)
(*) Đầy đủ là “Thiên hạ võ công, vô kiên bất tồi, duy khoái bất phá”: tức Võ công trong thiên hạ, không chiêu thức nào không phá được, chỉ có tốc độ (khoái) là không phá được.
Câu này cũng áp dụng cho bóng rổ.
Tên tóc ngắn mắt sáng rực lên, có cảm giác phấn khích khi gặp được đối thủ ngang tài ngang sức: “Chơi lại! 1v1!”
Sau mấy hiệp, mấy chàng trai khác ngoài sân cũng tâm phục khẩu phục: “Má nó! Đẹp trai quá.”
“Quá trời khỏe!”
“Ban đầu tôi cứ tưởng cậu ta là người chỉ có gương mặt trong giới giải trí, còn cơ bắp đều dựa vào protein với tập gym mà thành, không ngờ cậu ta thật sự có năng lực.”
“Đội trưởng, đội trưởng!” Mấy người kia la ó với tên tóc ngắn, “Anh nhanh nhanh bắt cậu ta vào đội bóng rổ của chúng ta đi.”
“Hiếm lắm mới được gặp cao thủ, không thể để cho cậu ta bị đội bóng rổ trường cướp đi.”
==
Lúc nhận được tin từ Quý Ngâm Thu, Vọng Thư vẫn còn đang ăn thịt bò viên với khoai tây nghiền ưa thích với Viên Mộng ở quán Nghi.
Hồi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, Quý Ngâm Thu vẫn hoang mang không biết nên học ngành gì và làm nghề gì trong tương lai.
Đây là tình trạng bình thường ở hầu hết các học sinh, bởi vì lúc học cấp 2 vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc và tìm hiểu rõ các chuyên ngành đại học và phương hướng nghề nghiệp trong tương lai, toàn là vùi đầu tiếp thu kiến thức.
Chẳng qua lúc Quý Ngâm Thu đi tìm hiểu các chuyên ngành, tình cờ cô nàng thấy được băng rôn chào đón sinh viên năm nhất của Trường Khoa học Khí quyển “Tôi thích bạn, như gió thổi tám nghìn dặm, vẫn quy về khí quyển.”(*), đột nhiên cô nàng cảm thấy, nếu như tương lai có thể đoán trước được chiều hướng và quỹ tích của gió, sương, mưa, tuyết sẽ là chuyện rất thú vị.
Kết quả là cô nàng điền nguyện vọng vào ngành Khoa học Khí quyển của Đại học Nam Kinh và đã trúng tuyển.
(*) Nguồn: biểu ngữ chào mừng sinh viên mới trên in tờ nét.
(Nguồn của tác giả)
Không hiểu tại sao Quý Ngâm Thu lại vội vàng như vậy, Vọng Thư lấy khăn giấy lau tay, chưa kịp trả lời tin nhắn thì Quý Ngấm Thu đã gọi Wechat sang: “Vọng Thư Vọng Thư, cậu đang làm gì đấy?”
“Tớ đang ăn khoai tây nghiền ở quán Nghi, sao vậy?”
“Lăng Việt đâu?”
“Tớ đi ăn với bạn cùng phòng, cậu ấy thì đang ở trường.” Vọng Thư hơi hoang mang, hôm nay Quý Ngâm Thu bị làm sao ấy.
“Cậu còn chưa biết hả? Lăng Việt đã lên trang confession trường cậu rồi!”
“Ầy, nhược điểm khi yêu một anh chàng đẹp trai chính là anh ta bị quá nhiều người thèm muốn.”
“Confession? Của Bắc Hoa?” Vọng Thư bối rối, “Sao cậu biết?”
“Tớ gửi ảnh chụp màn hình cho cậu, cậu lên Wechat xem thử đi.”
Vọng Thư tắt giao diện gọi điện, mở ảnh chụp màn hình của Quý Ngâm Thu ra, phía trên là caption của “Trang confession Đại học Bắc Hoa”:
【Ad ơi ad ơi, cho mình hỏi có ai biết anh đẹp trai chơi bóng rổ trên sân này không! Có bạn gái chưa! Ảnh siêu siêu siêu đẹp trai luôn, chơi bóng rổ cực giỏi.
Lúc mình ra khỏi thư viện, đi ngang qua sân bóng rổ nhìn một cái thì đã bị vẻ đẹp trai này đánh đổ ngay tức khắc.】
Trong hình là cảnh Lăng Việt cầm trái bóng rổ trên tay trái đang nói chuyện với một bạn nam tóc ngắn.
Hình khá mờ, không thấy rõ mặt, nhưng nhìn từ xa vẫn cực kỳ có khí chất của trai đẹp.
Thời gian bài đăng trên ảnh chụp màn hình còn chưa tới hai mươi phút đã có hơn một trăm lượt thích và bình luận.
Cô quay lại giao diện điện thoại nói với Quý Ngâm Thu: “Loại chuyện này mà cậu cũng nhanh nhạy ghê á.”
“Nam Kinh Bắc Kinh cách nhau cả ngàn cây số mà vẫn không ngăn nổi sự nhiệt tình hóng chuyện của cậu.”
Cuộc đời Quý Ngâm Thu thích nhất là hóng chuyện, nơi nào có chuyện là nơi đó có cô: “Không phải Thẩm Tiệp Cầm cũng học ở Bắc Hoa sao, cái này cậu ấy gửi tớ đó.”
“Nhưng mà mấy chuyện này không quan trọng!”
Trong giọng Quý Ngâm Thu ngầm mang theo sự phấn khích: “Thấy ‘tội trạng’ này rồi, cậu tính làm gì?”
Nghe cái giọng này không phải như đang khuyến khích Vọng Thư hỏi tội, mà giống cười trên sự đau khổ của người khác hơn.
“Không làm gì hết.”
Sau khi quen nhau, Lăng Việt đều cho cô cảm giác an toàn ở mọi phương diện, thật ra trong lòng cô không có máu ghen với lo lắng nhiều vậy đâu.
Huống chi cô cũng thích Lăng Việt ngay từ lần đầu tiên thấy cậu chơi bóng rổ.
Khi đó cậu rất chói mắt, có nhiều người mê, trong lòng Vọng hiểu rõ.
“U là trời, sao lại không làm gì chứ?”
Quý Ngâm Thu khuyến khích: “Bạn trai cậu không tuân thủ “Nam đức”, thu hút ong bướm, cậu không tính cho cậu ta chút ít color see see (*) hả?”
(*) Nguyên câu là Give you some color to see see: cụm này bắt nguồn từ một bài hát Trung Quốc, nó có nghĩa là là “I will teach you a lesson so that you can behave better” – “Tôi sẽ dạy cho bạn một bài học để bạn có thể hành xử tốt hơn.”.
Vọng Thư suy nghĩ một hồi thấy cũng được.
Mặc dù cô không cảm thấy gì cả, nhưng vẫn có thể kiếm được chút lợi nhỏ vì nắm được “đằng chuôi” nha.
Ngắt điện thoại với Quý Ngâm Thu, Vọng Thư nhấp vào khung chat rồi gửi tin nhắn cho Lăng Việt:
【Vọng Thư: Ủa, anh đẹp trai nào đó đang chơi bóng rổ trên sân là ai vậy?】
【Vọng Thư: Rất được chào đón đấy.】
Lăng Việt đi tắm sau khi trở về từ sân bóng, tắm xong cậu mới nhìn thấy tin nhắn Wechat của Vọng Thư, tự nhiên thấy hơi khó hiểu —— Cậu còn chưa nói chuyện ngày hôm nay cho Vọng Thư mà, sao cô biết được vậy?
Cậu đang định trả lời nhãn dán thắc mắc thì bạn cùng phòng Đường Mạnh Đạt đã thở dài một tràng: “Haizz ~~~”
“Sao vậy?” Lăng Việt bước vào phòng.
Hai bạn cùng phòng khác đạp chân đẩy ghế máy tính bu lại.
Đường Mạnh Đạt: “Hôm nay tao mở QQ ra thì thấy —— Đệch mợ, bảy tám cô em kết bạn với tao, còn nói muốn mời tao trà sữa.”
“Ầyy, đây không phải là chuyện gì tốt mà.”
“Mày đang có số đào hoa đấy phỏng?”
Hai thằng bạn cùng phòng khác cũng hùa theo, nhưng Lăng Việt luôn cảm thấy hai tên đó cũng là lạ.
“Vốn tao cũng tưởng là vậy, còn nói chuyện phiếm khùng điên với mấy cô em, nhưng ai mà ngờ mới nói được mấy câu,” Đường Mạnh Đạt vỗ đùi, “Mày đoán xem mấy cô em hỏi gì?”
“Uầy, tao cũng tò mò, mấy nàng hỏi gì nhỉ?” Có cảm giác ba người đang kẻ tung người hứng, y như đang diễn xiếc.
Đường Mạnh Đạt hỏi khán giả kia một câu: “Lăng Việt, mày đoán xem mấy nàng hỏi gì ha?”
Lăng Việt: “…Hỏi mày khi nào làm nghề tay trái tướng thanh (*)?”
(*) Tướng thanh hay tấu nói: là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Hai người kia không khỏi phá lên cười.
Đường Mạnh Đạt giữ vững vở kịch tự biên của mình, vẻ mặt lên án đau thương nói: “Mấy cô em lại hỏi…”
“Anh đẹp trai, cho em hỏi, Lăng Việt có bạn gái chưa?”
“Anh đẹp trai, cái đó, bạn cùng phòng với anh vẫn là chó độc thân hả?”
“Anh đẹp trai, anh có phương thức liên lạc với Lăng Việt không? Em mời anh uống trà sữa ~ “
“…Sao ngoài miệng có thể kêu tao là anh đẹp trai, mà trong lòng lại nhớ thương người khác, huhuhu!”
Lăng Việt hiểu đại khái là có thể hôm nay có người đăng lên mạng bức hình gì đó lúc cậu đang chơi bóng.
Hai thằng bạn cùng phòng khác cũng hùa theo: “Nào, nói đi, mày có bạn gái chưa?”
“Hai tụi tao cũng nhận được tám lời mời kết bạn.
Nếu mày còn độc thân thì tụi tao nói liền cho mấy ẻm biết số QQ của mày.
Tính ra, mỗi người có tám ly trà sữa cũng đáng!”
“Có máu kiếm tiền!”
“Ở chung ký túc xá với trai đẹp cũng ngon đấy.”
“Tao nói chứ lần đầu nhìn thấy nó ngày hôm qua —— Chỉ bằng cái bản mặt được trời ưu đãi này thôi đã có thể trực tiếp giành được quyền chọn vợ, còn chưa nói tới việc nó chơi bóng rổ giỏi vậy nữa.”
Lăng Việt kéo khăn lông trên đầu xuống, lộ ra mái tóc rối bù ướt nhẹp, rủ xuống vầng trán cao của cậu, lời nói đầy ý cười: “Đáng tiếc,”
“Tao có bạn gái rồi.”
“Thành tích tốt, học giỏi, xinh đẹp, còn đáng yêu.”
Dáng vẻ cậu khá kiêu ngạo: “—— Vạn người chỉ một.”
Ba thằng bạn chó độc thân cùng phòng tự dưng bị nhét đầy một miệng thức ăn cho chó, nhốn nháo bật lại: “Tụi tao hỏi thông tin cá nhân của mày, chứ không phải để mày khoe ân ái!”
Lăng Việt cười: “Giúp tao từ chối mấy người đó đi.”
“Ngày mai mời tụi bây uống trà sữa.”
“Được thôi, cảm ơn anh đẹp trai!”
Đường Mạnh Đạt sấn lại gần: “Vậy mày có muốn thanh minh một chút trên confession không, đỡ cho người khác không biết còn ôm hy vọng xa vời.”
“Vậy để tao hỏi ý kiến bạn gái chút đã.” Lăng Việt lau sạch nước trên ngón tay và điện thoại, gõ chữ trả lời tin nhắn “Ủa, anh đẹp trai nào đó đang chơi bóng rổ trên sân là ai vậy?” của Vọng Thư:
【Lăng Việt: Bạn trai】
【Lăng Việt: Của em】
Ôi, anh chàng đẹp trai là bạn trai của tôi nha.
Trên tàu điện ngầm, Vọng Thư ôm di động mà lòng đầy ngọt ngào:【Ba mươi phút nữa em tới trường, đến lúc đó anh giúp em mang một phần sữa tươi xào từ siêu thị trường, em sẽ không so đo chuyện này với anh nữa】
【Lăng Việt: OK, đợi lát nữa anh đón em ở cổng trường】
Lăng Việt tắt điện thoại, trong lòng thấy hơi hoang mang: Sữa chua xào? Sữa chua mà cũng xào được hả?
Cậu cũng không nghĩ ngợi nhiều, chào mấy thằng bạn cùng phòng đang giương mắt hóng chuyện xong rồi đi ra khỏi tòa ký túc xá.
Vọng Thư bước ra khỏi trạm tàu điện ngầm trước cổng trường đã nhìn thấy Lăng Việt tay đút túi quần đứng bên cạnh bảng tên đường.
Viên Mộng có mắt nhìn trực tiếp bỏ đi, không thèm chừa lại chút thời gian và không gian để chào hỏi.
Lăng Việt bước lên hai bước đón Vọng Thư, dắt tay cô, xoay người đi về phía trường học.
Cậu lắc lắc túi nilon trong tay: “Sữa chua xào?”
Vọng Thư cười muốn nhận lấy túi nilon trong tay cậu: “Ừ.”
Sữa chua xào, đổ sữa chua ra cái tấm thiết lạnh như đá, cho bánh Oreo hoặc trái cây nghiền vào, để đông nó ở nhiệt độ thấp thành lớp kem mỏng rồi cắt thành từng miếng nhỏ, bỏ vào hộp để ăn.
Lăng Việt né tránh, không để cho cô cầm, còn thuận tay gõ lên trán cô một cái: “Còn ‘Ừ’?”
“Ăn ít đồ lạnh thôi, biết không hả?”
“Ây da, thỉnh thoảng mới ăn mà, thỉnh thoảng thôi ~ ” Vọng Thư vẫn cầm được túi nilon, nhưng cô lại sừng sộ lên, cố gắng xoay chuyển hoàn cảnh bất lợi của mình, “Anh vẫn nên suy nghĩ làm sao giải quyết chuyện trên confession đi.”
“Vậy phải kể một câu chuyện dài đó.”
Lăng Việt biết cô xấu hổ, còn cố ý chọc tức cô, “Anh sẽ đăng một tấm hình chúng ta chụp chung trên trang confession, sẵn tiễn kể thêm câu chuyện gì mà năm đó anh thầm thích em, âm thầm đâm đầu theo đuổi em, cuối cùng mới ôm được người đẹp về nhà.”
“Không được không được!” Vọng Thư da mặt mỏng quả nhiên phản đối.
“Anh đăng liền.” Lăng Việt lấy điện thoại ra làm bộ như đang gõ chữ, Vọng Thư gấp đến độ nhón chân với lấy chiếc điện thoại mà Lăng Việt đang cố tình giơ cao.
Bạn trai nhân cơ hội đưa tay ôm eo cô, cô gái trước mặt liền đâm vào ngực cậu.
Lăng Việt “thừa nước đục thả câu” hôn Vọng Thư một cái: “Không đăng.”
“Anh còn có cách khác.”
==
Vọng Thư vừa xách bịch sữa chua xào về tới ký túc xá, Quý Ngâm Thu đã gửi tới hai ảnh chụp màn hình: 【Hôm nay lại là một ngày fan CP Ngắm Trăng ngọt ngào đến choáng váng!】
Chỉ thấy, tấm thứ nhất là dòng chú thích Lăng Việt vừa đổi trên QQ: Đã có bạn gái, đừng quấy rầy.
Tấm thứ hai là hình đại diện Wechat Lăng Việt vừa thay, đó là bức ảnh nền đen có mấy chữ màu trắng, bốn chữ màu trắng là chữ viết tay của Lăng Việt, lời ra như đinh đóng cột: Đây là tình đầu! Phía sau còn có hình vẽ vầng trăng nhỏ.
Vọng Thư phóng to bức ảnh đại diện xem một hồi, cô yên lặng mở QQ ra, thêm tài khoản trang confession rồi vào trang chủ của nó, chỉ thấy bình luận mới nhất:
【Khóc to khóc to khóc to, anh đẹp trai trên sân bóng có bạn gái rồi! Cầu ảnh, cầu ảnh】
Khu comment phía dưới trả lời náo nhiệt:
【Má ơi, trời ơi, tôi đi ăn chanh đây!!!】
【Quáo quào, chữ “Tình đầu” mạnh mẽ của tài khoản Wechat này quá là bắt mắt, tôi chỉ muốn biết bạn gái cậu ta cũng dùng ảnh đại diện này hả?】
【Bạn lầu trên, trọng điểm trong chuyện này không phải tình đầu đâu, mà là muốn thông báo với bên ngoài: Ông đây đã có bạn gái, không phải chính sự thì đừng thêm bạn.】
【ĐM, với bên ngoài thì lạnh lùng như băng, còn dịu dàng chỉ dành cho bạn gái, tôi dập đầu ngưỡng mộ】
Mọi người đều đang nghĩ, không biết cô gái nào có thể khiến anh đẹp trai này tự hào tuyên bố với tất cả mọi người —— Anh đã có đối tượng.
…
Tác giả có lời muốn nói: Cảm thấy hôm qua không viết tốt lắm nên đã sửa lại ~ Số chữ đăng tăng thêm một ngàn.
Thấy mọi người comment kêu tôi viết thêm ngoại truyện, tôi chỉ có thể nói tôi sẽ cố, kế hoạch trước mắt là còn 5 chương cỡ 20 ngàn chữ nữa.
Chủ yếu là tôi là mẹ đơn thân, quả thật không thể tưởng tượng ra được những cặp tình nhân thường làm gì khi ở bên nhau mà!!!
Hu hu hu